Theo lý mà nói, Chiến Thần điện phải phái cường giả tới đối phó với Sở gia mới đúng, nhưng sự thật không như vậy, dường như Chiến Thần điện hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Sở Gia.
"Tiêu lão đệ, ngươi phải đi sao?"
Trong một đại điện, Sở Thiên Minh đứng dậy, chờ đợi Tiêu Phàm trả lời.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói: "Tiền bối, vãn bối còn có một ít chuyện phải xử lý, sau này sẽ tới đây thăm tiền bối."
Sở Thiên Minh không thể ngăn cản, đương nhiên hắn không muốn Tiêu Phàm đi, nhưng hắn cũng biết, Tiêu Phàm thân là Tu La điện chủ, vào lúc này, làm sao có thể an tâm ở lại Cổ thành của Sở gia?
"Đúng rồi tiền bối, mẫu thân và muội muội của ta sẽ ở lại Sở gia, mong tiền bối chăm sóc nhiều hơn." Tiêu Phàm lại tiếp tục nói.
Sở Thiên Minh nghe vậy, ánh mắt sáng lên, Tiêu Phàm để Sở Lăng Vi và Tiêu Linh Nhi ở lại cổ thành Sở gia, rõ ràng là tin tưởng Sở gia, và cũng là tỏ lòng tốt với Sở gia.
Không thể không nói, Sở Thiên Minh cũng là lão quái vật sống hơn vạn năm, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nói: "Tiêu lão đệ yên tâm, trừ phi Sở gia bị tiêu diệt, nếu không an nguy của mẫu thân và muội muội ngươi sẽ không có vấn đề gì."
Lần trước Sở Lăng Vi bị thương, trong lòng Sở Thiên Minh áy náy, nếu như Sở Lăng Vi và Tiêu Linh Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tại Sở gia, thì Sở Thiên Minh hắn phải tìm một khối đậu hũ đập đầu tự tử chết.
Tiêu Phàm chỉ cười, nói cho cùng, hắn một nửa là người của Sở gia, trong cơ thể chảy một nửa huyết mạch của Sở gia.
Trong tất cả Cổ tộc, tạm thời mà nói, Tiêu Phàm tin tưởng nhất vẫn là Sở gia.
"Như thế vãn bối an tâm rồi." Mặc dù Sở Thiên Minh luôn gọi hắn là lão đệ, nhưng Tiêu Phàm vẫn coi hắn là tiền bối mà đối đãi. Nếu xét về huyết mạch, Sở Thiên Minh chính là lão tổ tông của Tiêu Phàm.
Tạm biệt Sở Thiên Minh và Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phàm dẫn theo Kiếm La và Võ Nhược Phong lặng lẽ rời khỏi Cổ thành Sở gia.
Tiêu Phàm đã suy nghĩ kỹ mới để Sở Lăng Vi và Tiêu Linh Nhi ở lại Sở gia. Bây giờ hắn trở thành trọng điểm chiếu cố của Chiến Thần điện, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Chiến Thần điện kích sát.
Với thực lực của hắn, đối phó với hai ba Chiến Thần cảnh đỉnh phong còn có thể kháng cự một chút, nhưng nếu đối mặt với nhiều Chiến Thần cảnh, vậy thì không thể là đối thủ.
Để tránh xảy ra bất trắc, Tiêu Phàm vẫn là để Sở Lăng Vi và Tiêu Linh Nhi ở lại Sở gia, mặt khác Sở gia cũng không còn nghi kỵ hắn.
"Tiêu Phàm, nếu không ngươi hãy giết ta đi, đừng tiếp tục tra tấn ta nữa." Được nửa đường, Võ Nhược Phong rốt cục nhịn không được cơn giận trong lòng, cắn răng nói.
Tiêu Phàm khống chế tư tưởng của hắn, những ngày qua, Võ Nhược Phong luôn cảm giác tất cả đều bị lộ ra dưới một đôi mắt kia, với hắn mà nói, đó là một loại tra tấn.
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?" Tiêu Phàm lạnh lùng quét qua Võ Nhược Phong.
"Vậy ngươi giết ta đi, cầu còn không được." Võ Nhược Phong cười lạnh nói, trên mặt lộ ra một tia khinh thường, như không tin Tiêu Phàm sẽ giết hắn.
Tiêu Phàm híp híp hai mắt, nói: "Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ta chỉ muốn trước khi ngươi chết, cho ngươi thấy rõ một vài thứ."
"Hừ, ta đã nhìn rất rõ, Tu La điện là phản đồ của Chiến Hồn đại lục, ai cũng đáng chết." Võ Nhược Phong hừ lạnh một tiếng, thù hận của hắn đối với Tu La điện không thể hình dung được bằng lời.
Ầm!
Vừa dứt lời, đột nhiên một bàn tay đưa ra, tát bay Võ Nhược Phong, mạnh mẽ nện hắn xuống mặt đất, một ngọn núi liền sụp đổ.
Chỉ thấy Kiếm La luôn im lặng, đằng đằng sát khí nhìn Võ Nhược Phong, lạnh giọng nói: "Nếu như không có Tu La điện, các ngươi đã sớm chết không dưới trăm lượt, thật sự cho rằng Chiến Thần điện là trời của các người sao? Bọn hắn mới thật sự là phản đồ!"
Thân là tu sĩ thế hệ trước của Tu La điện, hắn đương nhiên không cho người người khác nhục mạ Tu La điện, không có bao nhiêu người biết rõ lịch sử của Tu La điện bằng hắn.
"Thật là buồn cười, Chiến Thần điện đã tồn tại trên vạn năm, nếu như Chiến Thần điện là phản đồ, Chiến Hồn đại lục sẽ còn tồn tại sao?" Võ Nhược Phong từ đống đổ nát bên trong bước ra, nhe răng trợn mắt nhìn Kiếm La, khóe miệng còn tràn ra một vệt máu tươi.
"Hừ!" Kiếm La hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị lần nữa ra tay dạy dỗ Võ Nhược Phong, nhưng bị Tiêu Phàm giữ lại.
"Điện chủ, người này thật đáng hận!" Kiếm La không phải người nhiều chuyện, nhưng hôm nay, hắn thật sự phẫn nộ, trong lòng hắn Tu La điện tồn tại vô cùng thánh khiết, không thể để cho người khác làm bẩn.
"Không phải hắn đáng hận, mà là Chiến Thần điện đáng hận." Tiêu Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Người như Võ Nhược Phong, hắn đã thấy được rất nhiều, những người như hắn, Chiến Thần điện có không ít, muốn thay đổi quan niệm của những người này, trong thời gian ngắn là không có khả năng.
Như Võ Nhược Phong, đoán chừng đã sống mấy ngàn năm, mấy ngàn năm qua, sự vĩ đại của Chiến Thần điện đã sớm tồn tại ở sâu trong linh hồn hắn, trở thành ký ức không thể xóa đi.
Cũng giống vậy, khái niệm Tu La điện là phản đồ của Chiến Hồn đại lục, cũng đã ăn sâu vào mọi người, trong thời gian ngắn, là rất khó thay đổi.
Chỉ với điểm này, Tiêu Phàm đã rất thán phục Chiến Luân Hồi, cho dù có phải bị hắn khống chế hay không, đều sẽ sùng bái và tin tưởng hắn từ tận đáy lòng.
Tiêu Phàm giữ Võ Nhược Phong bên cạnh, cũng chỉ là muốn thử, hy vọng một ngày nào đó, hắn có thể nhìn ra bộ mặt ghê tởm của Chiến Thần Điện.
"Tu La điện là phản đồ của Chiến Hồn đại lục, đây là sự thật không thể thay đổi, các ngươi nói nhiều cũng vô ích!" Võ Nhược Phong cười lạnh nói.
Tiêu Phàm nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời nữa, bởi vì hắn biết suy nghĩ trong lòng Võ Nhược Phong.
Trong lòng Võ Nhược Phong, hắn có làm tất cả, cũng không phải là vì Chiến Thần điện, mà là vì Chiến Hồn đại lục, đấy là thứ hắn luôn tự hào.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm không giết hắn, Võ Nhược Phong có lẽ hơi cố chấp, nhưng hắn đúng là vì Chiến Hồn đại lục, chỉ là bị người ta lừa gạt mà thôi.
Giống như hắn, thì còn nhiều người cũng bị lừa ở Chiến Hồn đại lục.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm tràn đầy bất đắc dĩ, dù sao đi nữa, đây cũng là điều đáng buồn của Chiến Hồn đại lục, cũng là điều đáng buồn vào thời đại này.
Lúc lâu sau, Tiêu Phàm thở sâu, bình tĩnh suy nghĩ, nhìn về phía Võ Nhược Phong nói: "Võ Nhược Phong, bổn điện chủ cá cược với ngươi thì như thế nào?"
Võ Nhược Phong nhíu mày, giữ yên lặng, không nói cái gì.
"Không bao lâu, nhanh thì nửa năm, chậm thì ba năm, thì ngươi sẽ biết, trong lòng ngươi, cái gọi là Chiến Thần điện mới thật sự là phản đồ của Chiến Hồn đại lục." Tiêu Phàm híp hai mắt nói.
"Hừ!" Võ Nhược Phong hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời Tiêu Phàm.
"Chúng ta hãy lấy thời gian một năm làm thời hạn, nếu ta thắng, ngươi phải gia nhập Tu La điện." Tiêu Phàm lại nói.
"Nếu như ngươi thua thì sao?" Võ Nhược Phong hiển nhiên không tin Tiêu Phàm có thể thắng.
Theo bọn hắn nghĩ, nếu như không phải Chiến Thần điện trấn thủ Thần Kiếp Địa, Chiến Hồn đại lục đã sớm bị lưu lạc, như vậy Chiến Thần điện sao có thể là phản đồ?
"Nếu ta thua, bổn điện chủ mặc cho ngươi xử trí." Tiêu Phàm chắc chắn nói.
"Điện chủ!" Kiếm La nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, trong vòng một năm, muốn chứng minh Chiến Thần điện là phản đồ của Chiến Hồn đại lục, không phải là dễ dàng.
Nếu không, hơn vạn năm nay, Chiến Thần điện cũng không thể duy trì hình tượng chính nghĩa trong lòng đại đa số tu sĩ của Chiến Hồn đại lục.
"Ha ha, còn chưa bắt đầu cược đã sợ rồi sao?" Võ Nhược Phong mỉa mai nhìn Kiếm La, " Tu La điện chủ ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì?"
Sắc mặt Kiếm La vô cùng âm trầm, hắn cũng không phải sợ cái gì khác, mà là lo vấn đề thời gian.
"Yên tâm, thời gian một năm là đủ." Tiêu Phàm tự tin cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia sáng.