Sở Lăng Tiêu tùy tiện cười to, cười có chút không kiêng nể gì cả.
Các vị Trưởng Lão Sở gia tim mật phát lạnh, bọn hắn không nghĩ tới Sở Lăng Tiêu vậy mà độc ác như thế, liền huynh đệ mình đều giết.
Trong trí nhớ Tu Sĩ Sở gia hiện tại, Sở Trường Thiên chỉ có Sở Lăng Tiêu cùng Sở Lăng Vi một trai một gái, bọn hắn không biết là Sở Trường Thiên còn có hai nhi tử.
Một người lớn hơn Sở Lăng Tiêu, một người khác nhỏ hơn Sở Lăng Tiêu, Sở Lăng Tiêu trong huynh đệ tỷ muội bọn họ xếp hạng Lão Nhị, rất nhiều Trưởng Lão Sở gia đều biết rõ việc này.
Bọn hắn có ít người còn nhớ kỹ khuôn mặt hai nhi tử của Sở Trường Thiên, hai người ở bên ngoài Cổ Địa Sở gia biên hoang lịch luyện, lại không biết vì sao mà chết, cái này vẫn luôn là một bí mật không thể giải đáp.
Bọn hắn không nghĩ tới hai nhi tử Sở Trường Thiên vậy mà đều là Sở Lăng Tiêu giết chết.
Lúc trước cũng không phải không ai đem mâu chỉ hướng Sở Lăng Tiêu, bởi vì hai huynh đệ chết, đối với hắn là chỗ tốt to lớn nhất, hai nhi tử của Sở Trường Thiên chết, hắn sẽ danh chính ngôn thuận trở thành gia chủ Sở gia.
Bất quá thời điểm khi mọi người đem đầu mâu chỉ hướng Sở Lăng Tiêu, Sở Trường Thiên lại đứng đi ra bảo vệ cho hắn, hắn thấy dã tâm Sở Lăng Tiêu mặc dù không nhỏ, nhưng không phải một người vô tình vô nghĩa.
Đương nhiên, Sở Trường Thiên cũng không phải chưa từng hoài nghi, mà là hai nhi tử sau khi chết, Sở gia tạm thời không có người thừa kế, cho nên Sở Trường Thiên không nguyện ý hướng Sở Lăng Tiêu hoài nghi.
Sở Trường Thiên nguyên bản còn muốn sinh một nhi tử kế thừa Sở gia gia chủ chi vị, nhưng qua nhiều năm cố gắng như vậy, cuối cùng chỉ sinh ra Sở Lăng Vi.
Sở Trường Thiên hoàn toàn không nghĩ tới, tất cả những thứ này vậy mà thực sự là Sở Lăng Tiêu làm.
- Ngươi không bằng heo chó, ta sẽ giết ngươi!
Sở Lăng Vi phát cuồng, thiếu chút nữa thì nhịn không được xông lên.
- Đến đây, giết ta đi, trước khi giết ta, ta nhất định tìm nam nhân ngươi chôn cùng.
Sở Lăng Tiêu nhe răng cười một tiếng, cười có chút đáng sợ.
Hắn giờ phút này máu me khắp người, mới vừa rồi bị Hề Lão đánh lén, cơ hồ muốn hắn nửa cái mạng, bất quá cho dù hắn không tốt, giết chết Tiêu Trường Phong cũng là không khó.
- Mẹ!
Tiêu Phàm vội vàng lôi kéo Sở Lăng Vi, hắn giờ phút này cũng muốn đem Sở Lăng Tiêu tháo thành tám khối, nhưng hắn càng không muốn cha hắn bị Sở Lăng Tiêu giết chết.
- Đến đây, giết chết ta.
Sở Lăng Tiêu vẫn kêu gào, hắn triệt để điên cuồng lên:
- Dù sao phong ấn này cũng mau bị phá vỡ, muốn chết chúng ta cùng chết, có mấy chục tỉ người Sở gia chôn cùng, Sở Lăng Tiêu ta chết cũng có ý nghĩa!
Nghe nói như thế, sắc mặt Trưởng Lão khác hoàn toàn thay đổi, bọn hắn không muốn lưu ở chỗ này chịu chết, mấy người chuẩn bị lặng yên rời đi.
- Ai cũng không cho phép đi!
Sở Lăng Vi lạnh nhạt nhìn đám người Sở gia, tất cả mọi người run run.
- Ha ha, rốt cục chó cắn chó, trước khi chết còn có thể nhìn một trận trò hay cũng không tệ.
Sở Lăng Tiêu tóc loạn vũ, cả người tựa như điên cuồng.
- Sở Lăng Vi, ngươi chẳng lẽ muốn Sở gia chết sao?
- Chúng ta hiện tại mang theo một số người rời đi còn kịp, nếu lưu ở chỗ này, tất cả mọi người đều phải chôn cùng Sở Lăng Tiêu, liệt tổ liệt tông Sở gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Ngươi mặc dù là nữ nhi Lão Gia Chủ, nhưng đã gả làm vợ, đã không còn là người Sở gia ta, có gì quyền lợi lưu lại chúng ta.
- Ngươi là một nữ lưu dựa vào cái gì gào to chúng ta, chẳng lẽ ngươi còn có thể lưu lại ta hay sao!
Mấy Trưởng Lão Sở gia kêu gào, bọn hắn hiện tại chỉ muốn lập tức rời đi nơi này, lưu ở chỗ này hẳn phải chết là không nghi ngờ, nếu như có thể mang một chút đồ vật Sở gia đi, cho dù ra ngoại giới cũng có thể trở thành đại thế lực một phương.
- Các ngươi nhất định chính là con rệp Sở gia, bình thường làm mưa làm gió, chỉ biết rõ tranh danh đoạt lợi, lại cống hiến gì cho gia tộc ta, ta không lưu lại các ngươi.
Sở Lăng Vi lạnh như băng nhìn những Trưởng Lão này.
Giờ phút này Sở Lăng Vi đột nhiên tựa như biến thành một người khác, giống như một thượng vị giả chân chính, tựa như đây mới là chính nàng.
Cho dù những năm này tiếp nhận vô tận thống khổ, vẫn như cũ không có ma diệt ngạo khí bên trong nàng.
Tiêu Phàm rất rõ ràng, Sở Lăng Vi hiện tại cỡ nào lo lắng an nguy phụ thân hắn, nhưng nàng càng thêm không muốn nhìn thấy Sở gia cứ như vậy phân liệt.
Nếu như ông ngoại hắn tại thế cũng khẳng định không muốn thấy cảnh này.
- Nếu không lưu chúng ta, vậy ngươi tại sao gọi chúng ta lại.
Trong đó một bà lão lạnh như băng mở miệng, Tiêu Phàm liếc nhìn liền nhận ra chính là Tam Trưởng Lão sư tôn Sở Hinh.
- Các ngươi có thể đi, nhưng đồ vật Sở gia đều phải lưu lại!
Sở Lăng Vi thập phần bá đạo, trợn mắt liếc nhìn mấy người, trên người trong lúc vô hình tản ra một cỗ khí thế to lớn.
- Chẳng lẽ?
Tiêu Phàm trong lòng giật mình, cùng rất nhiều Chiến Thánh cảnh giao thủ qua, hắn có thể khẳng định, cỗ khí thế nở rộ trên người mẫu thân hắn căn bản chính là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
Chẳng lẽ mẫu thân hắn sớm đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong?
Hồi tưởng một cái, Tiêu Phàm cũng liền thoải mái, lúc trước Hề Lão tiến vào Phong Ấn Chi Địa, tu vi không phải cũng lui lại à, Sở Lăng Vi nhiều lần tiến vào, tu vi thối lui đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ cũng không tính là sự tình quái dị.
- Chỉ bằng các ngươi cũng có thể ngăn lại chúng ta?
Tam Trưởng Lão khịt mũi coi thường, quay người liền chuẩn bị rời đi, ngoài ra còn có mấy người cũng cực kỳ khinh thường, sau đó đi theo Tam Trưởng Lão rời đi.
Bất quá, Đại Trưởng Lão cùng năm vị Trưởng Lão khác chính là lưu lại, mấy người tựa như đang giùng giằng cái gì.
Hề Lão nhìn năm vị trưởng lão rời đi, hơi hơi lắc đầu, ánh mắt tựa như đáng thương cho bọn hắn.
Tiêu Phàm kinh ngạc, chẳng lẽ Hề Lão chuẩn bị xuất thủ lưu lại bọn hắn sao? Tiêu Phàm tin tưởng, lấy thực lực Hề Lão có lẽ thật đúng là có thể làm đến bước này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, mi tâm Sở Lăng Vi đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu tím, quang mang cực kỳ chói mắt, sau đó tại vô tâm nàng ngưng tụ thành một khỏa đá quý màu tím hình thoi.
- Các ngươi không xứng là người Sở gia, Sở Lăng Vi lấy Huyết Mạch Chi Lực, gọi tiên tổ linh, đoạt Huyết Mạch phản nghịch Sở gia, lập Sinh Tử Ấn!
Sở Lăng Vi đột nhiên mở miệng kêu lên, trong tay đánh ra một đạo thủ ấn.
Oanh long long!
Hư không đột nhiên run lên bần bật, từng đạo từng đạo chưởng cương to lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên đỉnh đầu Tam Trưởng Lão bọn họ, Tam Trưởng Lão bọn hắn toàn thân run lên, đột nhiên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, từng đạo từng đạo tử sắc lưu quang từ mi tâm Tam Trưởng Lão bọn hắn lan tràn ra, hướng về vị trí Sở Lăng Vi bay vụt đến.
Hào quang màu tím dọc theo mi tâm Sở Lăng Vi thẩm thấu mà vào, viên đá quý tử sắc hình thoi càng ngày càng sáng chói lên.
- Huyết Mạch Sinh Tử Ấn!
Nơi xa, con ngươi Sở Lăng Tiêu rung động kịch liệt một cái.
Đại Trưởng Lão cùng Trưởng Lão Sở gia chưa từng rời đi cũng hơi hơi động dung, bọn hắn rất hiển nhiên đều biết rõ cái gì là Huyết Mạch Sinh Tử Ấn, một khi tước đoạt Huyết Mạch Chi Lực, những người bọn hắn khả năng liền vĩnh thế làm nô.
- Hề Lão, cái gì là Huyết Mạch Sinh Tử Ấn?
Tiêu Phàm rốt cục minh bạch Hề Lão trước đó vì sao sẽ lộ ra thần sắc đáng thương kia, chỉ là hắn vẫn như cũ không biết cái gì là Huyết Mạch Sinh Tử Ấn.
- Huyết Mạch Sinh Tử Ấn là một loại thủ đoạn công sát Huyết Mạch, sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, Huyết Mạch cũng tìm được cực hạn cường hóa, con cái cùng hậu đại Linh Hồn, Huyết Mạch đều sẽ đánh lên lạc ấn.
Từ ý nào đó để nói, đây là một loại áp chế Mệnh Cách, trừ phi Huyết Mạch phản tổ hoặc là Huyết Mạch người sáng tạo siêu việt mới có thể Siêu Thoát ra ngoài, bằng không cả một đời cũng khó có thể đào thoát Mệnh Cách trấn áp.
Loại thủ đoạn này bình thường là dùng để đối phó người phản tộc, nhẹ thì tước đoạt Huyết Mạch, vĩnh thế làm nô, nặng thì trực tiếp diệt sát.
Hề Lão hít sâu một cái, giải thích nói.