- Ha ha, Tiêu Phàm, ngươi sợ rồi sao, chẳng phải ngươi vừa nói muốn tiến vào tầng thứ bảy sao?
Mắt thấy Tiêu Phàm dừng lại, Hoàng Phủ Thiên Hữu liền cất tiếng chễ giễu không ngừng.
Lúc trước hắn bị Tiêu Phàm không nể mặt mũi hắn mà uy hiếp khiến hắn phải bỏ chạy, lần này bắt được cơ hội có thể chế nhạo Tiêu Phàm, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
- Ngu đần!
Trọc Thiên Hồng nhìn Hoàng Phủ Thiên Hữu như nhìn kẻ ngu, với hiểu biết của hắn về Tiêu Phàm, lúc này Tiêu Phàm không phải sợ hãi, mà là thật sự nổi giận.
Không kịp để hắn hiểu rõ mọi chuyện, đột nhiên Tiêu Phàm hướng về phía xa phát động công kích. Trọc Thiên Hồng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy đạo thân ảnh đang dốc toàn lực bay lại, trông có vẻ chật vật. Sau lưng họ còn có một đám người đằng đằng sát khí đuổi theo.
- Công tử tức giận như vây, lẽ nào hắn nhận biết những người đang bị truy sát đằng kia???
Trọc Thiên Hồng âm thầm nghĩ, đây chính là cơ hội tốt để hắn thể hiện, hắn không thể lãng phí được.
Nhưng không đợi động tác của hắn, một đạo kiếm mang gào thét hướng hắn phóng tới, hắn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện cách đó mấy chục trượng.
Trọc Thiên Hồng xoay người nhìn kẻ vừa ra tay với mình, chính là Hoàng Phủ Thiên Hữu vừa bị hắn khinh bỉ.
- Dám mắng bản công tử, ta xem ngươi chán sồng rồi!
Hoàng Phủ Thiên Hữu vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Trọc Thiên Hồng.
Hoàng Phủ Thiên Hữu mặc dù không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, nhưng đối với Trọc Thiên Hồng, hắn lại cảm thấy coi thường, hơn nữa hắn nghĩ, nếu như có thể đánh Trọc Thiên Hồng trọng thương, thì coi như cấp cho Tiêu Phàm một điểm giáo huấn.
- Ngươi chán sống rồi? Lão tử ta sống cả vạn năm nay, không có ai dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện cùng ta, nói ngươi ngu dốt là nể mặt ngươi lắm rồi!
Nghe Hoàng Phủ Thiên Hữu nói, Trọc Thiên Hồng nổi giận mắng. Không đợi Hoàng Phủ Thiên Hữa phản ứng lại, hắn liến trực tiêp biến về bản thể, tám xúc tu tựa như tám chuôi thần kiếm, phá không mà đâm ra.
- Trọc Mệnh Thiên Vĩ.
Con ngươi Hoàng Phủ Thiên Hữa khẽ co rụt lại, khi Trọc Thiên Hồng ở hình dáng con người, hắn không nhận ra. Hiện tại nhìn thấy bản thể của Trọc Thiên Hồng, hắn có một loại xúc động muốn chửi mẹ.
Hắn hận không thể hung hăng cho bản thân mình một bạt tay, trêu trọc ai không được, lại hướng Trọc Thiên Hồng tìm phiền phức. Trong thiên hạ này, có mấy người có thể trốn thoát cái năng lực quỷ dị của Trọc Mệnh Thiên Vĩ?
Phốc một tiếng, chỉ thấy quanh thân Hoàng Phủ Thiên Hữu xuất hiện vô số huyết khí, hắn nhanh chóng lui về đằng sau, cách xa Trọc Thiên Hồng, giao chiến cũng Trọc Mệnh Thiên Vĩ mà ở quá gần chính là tự tìm đường chết.
- Ta xem ngươi chạy chỗ nào?!
Trọc Thiên Hồng cũng tức giận, điều khiển tám đầu xúc tu đuổi theo Hoàng Phủ Thiên Hữu.
Những tu sĩ đang đứng bên kia thấy thế, không khỏi âm thầm lắc đầu, Hoàng Phủ Thiên Hữu chính là tự tìm đường chết.
Tuy nhiên, mấy người Độc Cô Tướng Đình và Mộ Dung Minh Nguyệt không có hứng thú quan tâm cuộc chiến giữa Hoàng Phủ Thiên Hữu và Trọc Thiên Hồng, ánh mắt của bọn hắn lần nữa hướng tới Tiêu Phàm.
Trong lòng mấy người họ thập phần hiếu kỳ, tại sao Tiêu Phàm lại giận dữ như vậy
Giờ phút này, thân ảnh Tiêu Phàm đã xuất hiện cách đó vài dặm, hướng ánh mắt về phía những người đang bay lại gần, tâm trạng lo lắng tự nhiên được buông lỏng.
Những người kia cuối cùng cũng đến chỗ Tiêu Phàm, lần lượt đứng ra sau lưng hắn, Tiêu Phàm nhìn xem một thiếu nữ cầm đầu nhóm người, trên mặt hắn khẽ mỉm cười, nói:- Linh Nhi, các ngươi vì sao lại ở chỗ này?
Không sai, đám người này chính là do Tiêu Linh Nhi dẫn đầu người của Sở gia, nhìn bộ dáng bọn họ đầu rất chật vật, trên người còn có không ít vết máu, rõ ràng là bị người khác truy sát.
- Ca, rốt cục ta cũng nhìn thấy ngươi!
Tiêu Linh Nhi khóc nhào vào ngực của Tiêu Phàm, hai mắt đỏ bừng đáng thương nói.
- Không có việc gì, có ca ở đây.
Tiêu Phàm khẽ vỗ lưng Tiêu Linh Nhi an ủi.
Những người của Sở gia nhìn thấy Tiêu Phàm, trên mặt đều hiện vẻ tò mò, nhứng khi nhìn thấy đám người truy sát họ đã chạy tới đây, sắc mặt họ liền biến đổi.
- Lần này nhìn các ngươi có thể chạy đi đâu? Dám đánh lén Chiến Thần Chiến Thần Điện, đáng chém!
Một tiếng gầm vang lên một tiếng, chỉ thấy trong đám người đuổi theo kia có một kẻ đột nhiên lao mình mà ra, bổ một kiếm về phía những người Sở gia.
- Cút!
Tiêu Phàm thấy thế liền buông Tiêu Linh Nhi ra, đem người của Sở gia bảo hộ ở sau lưng, nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy một cỗ sóng âm cuồng bạo tản ra khiến hư không kịch liệt run rẩy, kẻ cầm kiếm kia như bị một tòa núi cao đập trúng, bộ mặt trở nên co quắp vặn vẹo, hoảng sợ muốn chạy về phía đồng bọn.
Nhưng không đợi hắn kịp chạy sóng âm công kích đã chấn vỡ trường kiếm của hắn, khiến áo bào cũng nổ tung ra, trong miệng phun máu tươi, lục phủ ngũ tạng của hắn sôi lên không ngừng.
Sau đó oanh một tiếng, khí tức quanh thân hắn trở lên cuồng bạo
- A ~
Chỉ nghe một tiếng kêu chói tai thảm thiết truyền đến, thân thể của hắn trực tiếp nổ tung, hóa thành huyết vũ rơi xuống.
Uy lực một hống, lại cường đại như vậy?!
- Híttttt ~
Thấy thảm trạng của kẻ kia, đám người đang đứng xem liền hít một hơi khí lạnh, tất cả đều bị một tiếng gầm của Tiêu Phàm dọa cho phát sợ, trong lòng liền rung động.
Nhất là những kẻ ở phía sau đang tính toán chuẩn bị ra tay, bọn hắn thầm cảm thấy bản thân may mắn đã không tranh ra tay trước, bằng không kẻ chết bây giờ chính là bọn hắn.
Một màn này, cũng đồng dạng dọa đám người chờ đợi tiến vào thông đạo tầng thứ bảy, vẻ mặt bọn hắn nhìn Tiêu Phàm đầy ngạc nhiên, thực lực đáng sợ như thế đã triệt để chấn trụ tất cả mọi người ở đây.
- Không có khả năng, hắn làm sao có thể mạnh như vậy?
Hoàng Phủ Thiên Hữu đang giao chiến cùng Trọc Thiên Hồng nhìn thấy một màn như vậy liền lắc đầu không tin, hắn nghĩ tới bản thân khi nãy còn trào phúng Tiêu Phàm, trong lòng liền phát lạnh.
Cũng may Tiêu Phàm không so đo với hắn, chỉ mắng hắn "Ngớ ngẩn" mà thôi, giờ nghĩ lại, bản thân hắn vậy mà đi khiêu khích tên biến thái này,hắn không phải là đồ ngốc thì là cái gì chứ?
Hoàng Phủ Thiên Hữu trong nháy mắt lấy lại tinh thần, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa, hắn không muốn một lát nữa bị Tiêu Phàm tính sổ, hắn trốn trước rồi nói
- Đồ nhát gan.
Thấy Hoàng Phủ Thiên Hữu bỏ chạy, Trọc Thiên Hồng hóa thành hình người, hướng về phía Hoàng Phủ Thiên Hữu đang rời đi gào một tiếng, sau đó nhanh chóng bay về phía Tiêu Phàm.
- Người trẻ tuổi, chúng ta là người của Chiến Thần Điện, ngươi dám động thủ với chúng ta?
Một tu sĩ của Chiến Thần Điện cố lấy dũng khí nói.
- Một đám người ngớ ngẩn!
Ánh mắt Tiêu Phàm tràn đầy khí lạnh, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một chuôi trường kiếm, hắn lăng không mà đứng, chuôi kiếm phát ra từng đạo dập dờn..
Phốc phốc ~
Từng đạo huyết kiếm tại hư không nở rộ, một đám hơn hai mươi người Chiến Thần Điện tham gia truy sát nhóm Tiêu Linh Nhi đều bị nhất kiếm phong hầu.
Tất cả bọn hắn hai mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin, bọn hắn đã nói là người của Chiến Thần Điện, vậy mà Tiêu Phàm còn dám động thủ giết bọn hắn?
Cũng khó trách Tiêu Phàm mắng bọn hắn ngớ ngẩn, tu sĩ Chiến Thần Điện đều đã trở mặt cùng các Cổ Tộc và tu sĩ tán tu, lúc này hắn còn có gì mà không dám?
Chẳng lẽ chỉ có Chiến Thần Điện có thể giết người, những người khác chỉ có thể chịu bị giết?
Có lẽ, những tu sĩ Chiến Thần Điện này ở tầng sáu của mộ địa không biết sự tình ở năm tầng trước, cho nên mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Nếu như bọn hắn biết rõ sự tình của năm tầng trước, có lẽ bọn hắn sẽ không dám tùy ý báo danh như vậy.
Phải biết, các đại Cổ Tộc tại đây đang tàn ngập tức giận, nếu như Tiêu Phàm không ra tay giết bọn hắn thì tu sĩ các đại Cổ Tộc có lẽ cũng sẽ đem bọn hắn chém thành từng mảnh.
Đương nhiên, những kẻ này dám truy sát Tiêu Linh Nhi, bất luận bọn hắn có thân phận gì, Tiêu Phàm cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.
Khi bọn hắn báo ra Chiến Thần Điện mấy chữ này, Tiêu Phàm lại càng không cần suy nghĩ mà ra tay giết hết bọn hắn.
- Ở trước mặt Tu La Điện Chủ lại dám nói mình là người Chiến Thần Điện, đúng là một nhóm ngớ ngẩn.