Bầu trời tối tăm mờ mịt là chủ đạo của thế giới này, nơi xa dãy núi chập trùng, giống như từng con mãnh thú nằm ở đó, tản ra khí tức khiếp người.
Dựa vào nhãn lực của Tiêu Phàm, không thể nhìn thấy phần cuối, nơi này quá mức thần bí, mênh mông vô tận, người của Tu La điện các thế hệ đều sẽ tiến vào nơi này.
Điểm cuối của thiên địa, thi thoảng có từng đợt hào quang ập xuống, giống như thiên ngoại phi tiên, lại như pháo hoa nở rộ, bổ sung một sắc thái khác thường cho cái thế giới hắc ám này.
Tiêu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, không gian này không nên nói là lao ngục, chi bằng gọi là một mảnh thế giới chân thực thì hơn.
Bầu trời mặc dù tăm tối lạnh lẽo, nhưng cũng không phải không có sự sống, ngược lại sinh cơ nồng đậm, thần linh chi khí tràn đầy, có cây cổ thụ vút lên tận mây, lại có thác nước đổ xuống ngàn dặm, còn có cổ thú gầm gừ gào thét.
"Lao ngục? Trên đời này ở đâu có kiểu lao ngục có thể tự do hoạt động như thế này?" Tiêu Phàm lắc đầu, hắn càng trở nên tò mò đối với cái Thiên Địa Lao Ngục thần bí này.
Hắn đột nhiên cảm thấy, cái thế giới không biết đến này, có lẽ không chỉ mang đến cho hắn sự uy hiếp chết người, còn có thể mang đến cho hắn sự ngạc nhiên lẫn thích thú ngoài ý muốn.
"Gào…!"
Một tiếng gầm lên giận dữ, sau lưng Tiêu Phàm, đột nhiên hiện ra một bóng đen to lớn, ngoại trừ Thí Thần còn có thể là ai?
Thời khắc Thí Thần gào thét, thiên địa này đều như run rẩy lên, Tiêu Phàm nhìn thấy lần lượt từng thân ảnh bỗng nhiên từ dãy núi bên trong phóng lên trời, bán sống bán chết bỏ chạy về phía cuối chân trời.
"Bọn chúng đang sợ Thí Thần?" Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn từng đám Hồn thú chạy tứ tung.
Hồn thú của Chiến Hồn đại lục sợ Thí Thần thì cũng cho qua, Hồn thú của thiên địa lao ngục này vậy mà cũng sợ hãi nó, thậm chí còn có phần sợ hơn.
"Trọc Thiên Hồng cùng Kiếm La đâu rồi?" Tiêu Phàm đột nhiên nheo cặp mắt lại, nghi ngờ đánh giá xung quanh.
Mặc dù hắn ở lối vào trong thời gian rất dài, nhưng lúc đó thời gian và không gian đứng im, so với Trọc Thiên Hồng bọn họ cũng chỉ chậm hơn thời gian một hai nhịp thở mà thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ đã không thấy bóng dáng đâu?
Nghĩ đến đây, linh hồn lực của Tiêu Phàm tràn ngập phát ra, hắn kinh ngạc phát hiện, nơi này và Chiến Hồn đại lục không có gì khác biệt, thực lực của hắn chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn có thể phát huy vượt xa bình thường.
Từ lúc hắn tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, Tiêu Phàm cảm giác Tu La huyết mạch trong cơ thể mình sôi trào lên, tựa như mảnh không gian này có cái gì đang mời gọi hắn.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, không khỏi nhíu mày, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên cảm giác đầu mũi có chút mỏi, dường như đã mất đi một vật trân quý nhất.
Thân thể của hắn đi về nơi kia một cách không tự chủ, nhưng mới vừa đi được mấy bước, đột nhiên nhanh chóng tránh sang một bên, chỉ thấy một bóng đen to lớn bỗng nhiên gào thét lao tới phía hắn.
Một kích sát này, Tiêu Phàm cảm giác toàn bộ thương khung đều sụp đổ xuống, quả thực vô cùng kinh hãi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, vừa lúc tránh thoát một mạng, trong mắt bạo phát ra hai đạo tinh quang, giống như hai thanh tuyệt thế thần kiếm cắt xoẹt qua hư không.
Lúc này, hắn rốt cuộc cũng thấy rõ kia là vật gì, vừa mới đánh tới hắn là một cái chùy cực lớn, mà lại tản ra Trọng Lực Áo Nghĩa đáng sợ.
Vừa rồi nếu như bị một kích kia đánh trúng, đoán chừng Tiêu Phàm cũng bị thương văng đi.
Càng làm cho Tiêu Phàm kinh hãi là, người cầm cái chùy cực lớn kia, là một người đá cao lớn mấy trăm trượng, toàn thân đen nhánh vô cùng.
Cặp đồng tử vừa thâm thúy vừa lãnh đạm kia lóe ra hai luồng hỏa diễm màu xanh lam, nhìn một chút, thần trí của Tiêu Phàm súy nữa bị cuốn vào trong đó.
Trước mặt Thạch Đầu Nhân to lớn này, Tiêu Phàm xem ra quá nhỏ bé, giống như bụi bặm.
"Thần thạch thành tinh?" Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng.
Khí tức phát tán ra từ tảng đá kia, cường đại hơn rất nhiều so với Thạch Thánh lúc trước, tảng đá kia chí ít phải là bát biến Chiến Thần.
"Nếu như có thể gỡ thạch tinh kia xuống đưa cho Thạch Thánh, đoán chừng hắn sẽ rất hạnh phúc." Thâm tâm Tiêu Phàm trầm ngâm, đương nhiên nếu như có thể đoạt được ngọn lửa màu xanh lam kia, Tiêu Phàm cũng sẽ đạt được lợi ích to lớn.
Chỉ một thoáng, Tiêu Phàm vội vàng vận dụng Tu La thần dực, chạy như bay, chân đạp kiếm bộ, vòng qua thạch chùy to lớn kia, bay tới phía đầu não của Thạch Đầu Nhân.
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần đối mặt không phải Chiến Thần cảnh đỉnh phong, hắn cũng không cần quá mức để ở trong lòng.
"Gào…!"
Thạch Đầu Nhân gầm thét, giống như địa chấn, phát ra từng đợt sóng âm công kích, hư không đều run rẩy mãnh liệt, có điều kỳ lạ là không gian nơi này vững chắc một cách dị thường, dù là bát biến Chiến Thần cũng rung chuyển không được mảy may.
"Kích thước không tệ, đáng tiếc độ nhạy quá kém." Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, nếu như Thạch Đầu Nhân không muốn giết hắn, Tiêu Phàm cũng sẽ không động sát tâm đối với nó, tối đa cũng chỉ hàng phục nó mà thôi.
Dù sao, một con Thạch tinh bát biến Chiến Thần, bất luận là ở đâu đều được xem như cường giả.
Đơn đả độc đấu có lẽ không là gì, nhưng nếu đặt ở trên chiến trường, nó tuyệt đối là đại sát khí.
Mấy cái lắc mình, Tiêu Phàm đã xuất hiện tại phía đầu của Thạch Đầu Nhân, một quyền ầm ầm đánh tới phía ấn đường của Thạch Đầu Nhân, quyền của hắn tuy nhỏ, thậm chí đối với Thạch Đầu Nhân xem ra không thấm vào đâu.
Nhưng chính cái nắm đấm nhỏ nhặt không đáng kể này, lại khiến Thạch Đầu Nhân cảm nhận được một luồng khí tức tử vong.
"Dừng tay!"
Đang lúc Tiêu Phàm phóng ra một quyền giận dữ, một tiếng nổ ầm ầm từ đằng xa truyền đến, cùng lúc đó, một cây roi rít lên ào tới, giống như một con hỏa long quật vào cánh tay của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hơi nhíu mày, lăng không đạp mây, thân thể đảo vài vòng trong hư không, sau đó nhanh chóng lui lại, vững vàng đáp xuống vách đá.
Tròng mắt của hắn nhìn về phía bóng dây roi, chỉ thấy cuối thiên địa, một chiếc Thần Châu to lớn bay vụt tới, dừng lại cách Tiêu Phàm khoảng mấy trăm trượng.
Phía trên boong, có một đám người đang đứng đó, cầm đầu là một nữ tử mặc trang phục màu đen, nhìn qua tuổi tác không lớn, cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nhưng nàng đã là tu vi Chiến Thần hậu kỳ.
Chẳng lẽ người trong Thiên Địa Lao Ngục này đều kỳ lạ như vậy sao?
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, đương nhiên, đối phương tuy có một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng lại là tuổi của một lão quái vật.
Có điều Tiêu Phàm lại không để ý tới nàng, ánh mắt của hắn nhìn về phía hai thân ảnh bên cạnh cô gái, kia là hai lão giả phân biệt bởi màu áo trắng và đen, trên thân thể hai người tản ra hai loại khí tức quỷ dị.
Lão giả mang áo bào trắng trong đó khí thế vô cùng, tựa như tiên nhân giáng thế, huyết khí trên người hắn vô cùng sung mãn. Nhưng một người khác lại là lạnh lùng lãnh đạm, quanh thân tản ra sương mù màu đen, cho người ta một loại cảm giác âm u đầy tử khí.
"Người của Tu La điện?" Nữ tử mang trang phục màu đen mở miệng, con mắt tựa như mọc ở trên đầu, ngạo khí trùng thiên, căn bản không mở mắt nhìn Tiêu Phàm chút nào.
Tiêu Phàm nhíu mày, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Thạch Đầu Nhân to lớn kia lập tức gầm thét, trong mắt phun ra ánh lửa phẫn nộ.
Tiêu Phàm thấy thế, còn tưởng rằng Thạch Đầu Nhân này chuẩn bị cùng những người kia liên thủ công kích kẻ ngoại lai mình, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Lúc này, giọng nói lãnh đạm của nữ tử áo đen lại vang lên: "Thất biến Chiến Thần nhỏ bé kia, nhìn thấy bản công chúa còn không quỳ xuống?"
Quỳ xuống?
Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, nữ tử áo đen này thật đúng là bá đạo, người của các ngươi xuất thủ trước làm tổn thương ta, ta còn chưa đáp trả, ngươi lại còn tìm ta gây phiền phức?
"Thế nào, còn không phục sao?" Giọng nói của nữ tử áo đen càng ngày càng lạnh, "Đây là con mồi của bản công chúa, ngươi cướp đoạt con mồi của bản công chúa, đáng chết! Vốn dĩ ngươi quỳ xuống, còn có thể cho ngươi toàn thây, đáng tiếc ngươi không trân trọng cơ hội này!"
Giọng nói vừa bá đạo vừa ngông cuồng kia luẩn quẩn trong đầu Tiêu Phàm, đồng tử của hắn trở nên băng lãnh dị thường, nữ nhân này, thật đúng là bá đạo!