Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vì sao không có động tĩnh gì?"

Tu sĩ chờ đợi nửa ngày bên cạnh quãng trường, đột nhiên phát hiện cuộc đấu trong biển lửa giống như ngừng lại, đám người không khỏi nhìn vào phía bên trong, muốn xem trong biển lửa đã xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc, linh hồn lự của bọn hắn vừa mới tới gần Hỏa Vô Tận và Hỏa Diễm màu đen đã bị luyện hóa không còn một mảnh.

"Chẳng lẽ Tiêu Phàm chết rồi?"

Có người hồ nghi nhìn chằm chằm trong biển lửa, xem ra ở phần lớn người cho rằng Tiêu Phàm muốn giết chết Tu La sơn chủ là không thể nào, vậy cũng chỉ có bị Tu La sơn chủ giết chết.

Thật lâu, xung quanh quảng trường lâm vào tĩnh mịch, chỉ có ngọn lửa đốt cháy hư không kia phát ra một luồng âm thanh lách tách.

"Công tử, chúng ta tới rồi!"

Cũng chính lúc này, một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến, không ít người ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy có hơn mười đạo thân ảnh đẫm máu đi tới phía bên này, nhất thời rất nhiều người Tu La Sơn lộ ra vẻ phẫn nộ.

Nhất là Tứ trưởng lão, hận không thể lập tức xông lên xé nát những người kia.

"Vậy mà bọn hắn không chết, còn sống nhiều như vậy?" Có người kinh ngạc nhìn người đi tới.

Rất hiển nhiên, những người này không phải ai khác, chính là đám người Trọc Thiên Hồng, mấy người tốn nhiều thời gian như vậy, rốt cục giết tới đây.

Bảy người Trọc Thiên Hồng, Chiến La, Tiếu Thiên Dương, Kiếm La, Sở Khinh Cuồng, Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ đều còn sống, chỉ có điều vết thương chằng chịt, nhìn thấy mà giật mình.

Mặt khác, mười ba người Cổ Ngạn của Cổ Nhược Trần cho Tiêu Phàm, lại chỉ còn lại sáu người, chết bảy người, mà kẻ sống cũng chẳng khỏe mạnh gì, có hai người chỉ còn lại một hơi thở.

Đám người có thể tới được nơi này, nhưng hầu hết tất cả người của Tứ trưởng lão phái đi ngăn cản bọn hắn đều bị giết rồi, bằng không mà nói, bọn hắn cũng sẽ không thê thảm như vậy.

"Công tử đâu?" Trọc Thiên Hồng quét mắt bốn phía, lại không nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Phàm, lập tức sát khí nặng nề nhìn tu sĩ Tu La Sơn, phẫn nộ quát.

"Bây giờ các ngươi tới đây chính là thời điểm vừa vặn để nhặt xác Tiêu Phàm!" Tứ trưởng lão cười lạnh nói, hắn thấy, biển lửa đã không còn động tĩnh, khả năng Tiêu Phàm còn sống hầu như là không có.

"Lão thất phu, ngươi dám nguyền rủa công tử, ta lấy mạng ngươi!" Tính nóng của Trọc Thiên Hồng suýt bộc phát, ánh sáng hung bạo bắn ra bốn phía đi tới phía Tứ trưởng lão.

"Tiêu Phàm phách lối thì cũng thôi đi, xem ngươi là thứ chó má gì? Cũng dám quát lớn ở trước mặt ta!" Tứ trưởng lão khinh thường nhìn bọn Trọc Thiên Hồng.

Từng ấy năm tới nay, hắn còn chưa hề phải nhận loại ngữ khí này, bị Tiêu Phàm áp chế thì cũng thôi đi, hiện tại thứ này cũng dám gào trước mặt mình?

"Hắn tính toán cái gì ta không biết, nhưng ta biết, ngươi sẽ là một người chết."

Trọc Thiên Hồng còn chưa mở miệng nói chuyện, đột nhiên một giọng nói hững hờ vang lên, tiếng nói không lớn, nhưng lại quanh quẩn tại toàn quãng trường.

"Tiêu, Tiêu Phàm..." Tứ trưởng lão nghe được giọng nói kia, bản năng lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói kia, nghiễm nhiên chính là ác mộng của hắn.

"Chẳng lẽ!" Đám người cũng kinh hãi nhìn trong quảng trường, nơi đó, Thiên Hỏa màu đen và Hỏa Vô Tận chậm rãi biến mất, hiển nhiên là cuộc chiến đã phân ra được thắng bại.

Thế nhưng giọng nói kia rõ ràng là của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đã không chết, vậy chẳng phải là Tu La sơn chủ kia bị hắn giết rồi?

Nghĩ đến đây, đám người hít một hơi lạnh, không ít người toàn thân đều hơi phát run, thậm chí lộ ra vẻ sợ hãi.

Tứ trưởng lão lấy lại tinh thần, quay người chạy tới bên ngoài quảng trường, nhưng mà lúc này, một luồng ánh sáng nhanh hơn, trong nháy mắt đâm tới phía sau tim Tứ trưởng lão.

"Dừng tay!" Lúc này, lại có một tiếng nói vang lên.

Nhưng mà vẫn chậm một bước, luồng ánh sáng kia trực tiếp xuyên vào trong người Tứ trưởng lão, một tiếng hét thảm truyền ra, thân thể của Tứ trưởng lão thế mà bị vô số kiếm khí xé rách ra, hóa thành huyết vụ mênh mông tràn ngập hư không.

"Là tiếng của Sơn chủ." Những người khác nghe được tiếng nói kia, lập tức cũng ngạc nhiên kêu lên, chỉ cần Tu La sơn chủ không chết, thì bọn hắn còn có hi vọng.

Bằng không mà nói, nếu Tiêu Phàm xuất thủ đối với Tu La Sơn, tuyệt đối những người bọn hắn không phải là đối thủ.

"Sơn chủ đại nhân, xin lỗi nhé, ngươi nói chậm một chút rồi." Lúc này, chỗ Tứ trưởng lão thần hồn câu diệt, lại xuất hiện một thân ảnh, ngoại trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai chứ?

"Hừ!" Tu La sơn chủ hừ lạnh một tiếng, vẫn không tiếp tục động thủ đối với Tiêu Phàm, trong lòng chỉ có thể phát tiết khó chịu.

"Công tử! Ngươi hồi phục rồi!" Bọn Trọc Thiên Hồng nhìn thấy Tiêu Phàm, không chút do dự lập tức xông tới, nhưng nhìn qua vết máu trên người khiến bọn hắn có chút buồn bã.

Bốn người Tiếu Thiên Dương, Kiếm La, Chiến La và Sở Khánh Cuồng cũng không chút do dự chạy tới, còn bọn người Thanh Phong lão tổ, Xích Vân lão tổ và Cổ Ngạn vẫn đứng tại chỗ.

"Vừa rồi hắn giết chết hình như là Tứ trưởng lão của Tu La Sơn?" Thanh Phong lão tổ cười nhạo nhìn Tiêu Phàm, trong đầu hồi tưởng đến cảnh tượng vừa rồi.

Hắn đến Tu La Sơn, lúc đầu còn lộ ra vẻ lo lắng, nhưng hắn không ngờ Tiêu Phàm đến đây lại là một khúc ca khải hoàn, mà lại vô cùng phách lối, ngay cả Tứ trưởng lão cũng bị hắn giết chết!

Nếu như bọn hắn biết được, trước đó Tiêu Phàm một quyền giết chết nhị trưởng lão, không biết lại có tư vị gì.

"Không chỉ là giết chết, hơn nữa còn là lập tức giết chết." Xích Vân lão tổ cũng không nhịn được nuốt nước bọt một cái, nhìn Tiêu Phàm giống như nhìn quái vật.

"Không chỉ là lập tức giết chết tứ trưởng lão, mà mới đây có vẻ như hắn còn giao thủ với Tu La sơn chủ rồi." Cổ Ngạn cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô.

Trước đó hắn không nhìn Tiêu Phàm, thậm chí lúc đang trợ giúp Tiêu Phàm ngăn những người phía dưới kia lại, hắn còn muốn chứng minh giá trị của mình.

Nhưng bây giờ, hắn phát hiện giữa mình và Tiêu Phàm chênh lệch quá xa, hoàn toàn không phải ở cùng một cấp độ.

Cổ Ngạn hắn cũng được coi là một thiên tài, tuổi còn trẻ, chưa đến bốn mươi đã đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, nhưng so sánh với Tiêu Phàm biến thái này có thể chiến đấu với Thiên Thần cảnh, có đáng là gì?

"Các ngươi tới chậm rồi!" Tiêu Phàm hờ hững nhìn mấy người nói, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Tu La sơn chủ nghe nói như vậy, khóe miệng không khỏi co quắp một hồi, cảm giác tiểu tử này cố ý tìm mình động thủ, là vì chờ người của hắn đến.

"Công tử, người của Cổ Ngạn..." Đột nhiên Trọc Thiên Hồng nhìn về phía Cổ ngạn ở xa xa nói.

Thân Tiêu Phàm có chút ngưng tụ, hắn nhìn lướt qua, tự nhiên cũng hiểu rõ được, Cổ Nhược Trần đưa cho hắn mười ba người, lại chết hơn một nửa.

Bỗng nhiên con ngươi Tiêu Phàm trở nên lạnh lùng, việc này có thể dọa cho người của Tu La Sơn phát sợ, nếu tiểu tử này nổi điên, đoán chừng bọn hắn đều gặp xui xẻo.

"Tiêu Phàm, ngươi còn không tiến vào mộ huyệt?" Lúc này, Tu La sơn chủ mở miệng kêu lên, dường như hắn ước gì Tiêu Phàm lập tức tiến vào.

Tiêu Phàm chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: "Việc này, chờ ta ra rồi từ từ tính!"

"Công tử, những người kia bị chúng ta giết cũng tương đối rồi, quay ra ta làm thịt tất cả bọn hắn." Sát cơ của Trọc Thiên Hồng cũng lộ ra.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn nhìn về phía Cổ Ngạn nói: "Các ngươi cùng ta đi vào, hay là?"

"Chúng ta đi theo công tử!" Cổ Ngạn gật đầu nói, từ lúc hắn bắt đầu gọi Tiêu Phàm là công tử, kỳ thật trong lòng của hắn đã ủng hộ Tiêu Phàm, thật sự là Tiêu Phàm mang lại cho hắn đả kích quá lớn.

Đây chính là Tu La sơn chủ, Tiêu Phàm đánh với hắn một trận, vậy mà vẫn sống tiếp được, có vẻ như còn khiến Tu La sơn chủ kiêng dè không thôi, thực lực này, dù là Cổ Nhược Trần cũng không làm được.

"Vậy đi thôi." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía chín lối thông đạo trong quãng trường, chọn đại một đường, đưa theo đám người tiến vào trong thông đạo.

Cũng chính lúc Tiêu Phàm tiến vào trong thông đạo, Chiến Hồn đại lục, lại phát sinh một chuyện đại sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK