Tất cả mọi người không khỏi trợn to hai mắt nhìn Tiêu Phàm, những kẻ kia đều là Chiến Thần cảnh, lại bị Tiêu Phàm không nhìn?
Người ở đây đại bộ phận đều biết Tiêu Phàm, bởi vì hiện tại Tiêu Phàm đang bị Chiến Thần Điện truy nã, bất quá lại không có một ai dám lên trước.
Có người trong lòng càng thầm mắng không thôi, Chiến Thần Điện truy nã Tiêu Phàm, đây quả thực là đem bọn hắn đẩy hướng tử lộ, nếu như trước đó nhịn không được ra tay với Tiêu Phàm, đoán chừng chết đều không biết chết như thế nào.
Phần lớn người trong lòng may mắn, cũng may Tiêu Phàm vừa mới xuất hiện liền biểu hiện ra thực lực không gì sánh kịp, liền Chiến Thần cảnh đều bị hắn miểu sát.
Trọc Thiên Hồng nghe thấy Tiêu Phàm nói, chẳng những không có bất kỳ cái gì kinh ngạc, ngược lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, quát to:
- Vâng, Công Tử!
Đột nhiên, tám đầu xúc tu Trọc Thiên Hồng cắm vào thể nội tám đầu Băng Tinh Quái Vật, có thể nhìn thấy một vệt sáng theo xúc tu tiến vào thể nội Trọc Thiên Hồng.
Rất hiển nhiên, tám đạo lưu quang chính là Mệnh Cách tám đầu Băng Tinh Quái Vật, bởi vì đột phá Thần Giai cùng Chiến Thần cảnh, vô luận là nhân loại tu sĩ hay là Hồn Thú, Mệnh Cách đều sẽ ngưng tụ thành hình.
Mệnh Cách đối với Trọc Thiên Hồng mà nói, so với Thần Lực Chi Tinh còn hữu dụng hơn rất nhiều, lấy hắn bây giờ Ngũ Biến Chiến Thần thực lực, miểu sát tám đầu quái vật Tam Biến Chiến Thần tự nhiên không phải việc khó.
Mất đi Mệnh Cách, tám đầu Băng Tinh Quái Vật bỗng nhiên rơi lả tả trên đất, tám đầu xúc tu Trọc Thiên Hồng cuốn lên tám khỏa Thần Lực Chi Tinh nhanh chóng thu hồi.
Tám khỏa Hồn Lực tinh lơ lửng trước người Tiêu Phàm, mà Trọc Thiên Hồng lại đứng chắp tay, tựa như cái gì đều không phát sinh.
Một màn này phát sinh quá nhanh, cũng chỉ chừng hai cái hô hấp thời gian, nơi xa mấy người căn bản không kịp xuất thủ, tám đầu quái vật liền bị Tiêu Phàm chém giết.
Cũng đúng lúc này, những bóng người kia đi tới gần, phẫn nộ nhìn chằm chằm Trọc Thiên Hồng, cầm đầu là một lão giả áo bào trắng cùng bạch bào thanh niên.
Lão giả áo bào trắng gầy trơ cả xương, hai lông mày màu trắng rủ xuống gương mặt, đỉnh đầu thưa thớt tóc trắng ghim một đầu bím tóc, cái cằm treo một túm râu dê, cả người tản ra khí thế lạnh cả người, nhiếp nhân tâm phách.
Mà bạch bào thanh niên dáng người cao to, khôi ngô thẳng tắp, tư thế hiên ngang, mái tóc dài màu trắng trong gió phiêu đãng, vô hình bên trong tản ra một cỗ Vương Bá chi khí, ép tới không ít tu sĩ xung quanh không thở nổi.
- Ta bảo các ngươi dừng tay, không nghe thấy sao?
Bạch bào thanh niên trước tiên mở miệng, lạnh như băng nhìn xuống bọn Tiêu Phàm, một bộ dáng thượng vị giả, trên mặt đều là phẫn nộ và kiêu ngạo.
- Ngươi là thứ gì, bảo chúng ta dừng tay, chúng ta liền dừng tay sao?
Thần sắc Nam Cung Tiêu Tiêu khinh thường, nói:
- Vừa nãy bọn hắn giết chúng ta, các ngươi ở đâu?
Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất cũng lạnh lùng nhìn không trung, chỉ cần đối phương dám xuất thủ, bọn hắn nhất định tận hết sức lực.
Bọn họ cùng Băng Tinh Quái Vật đã đại chiến một chút thời gian, những người này trễ không đến, muộn không đến, hết lần này tới lần khác lúc này chạy đến rõ ràng là muốn bao che khuyết điểm.
- Ha ha ~
Bạch bào thanh niên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, theo ý cười hắn tràn ngập khắp nơi, toàn bộ bông tuyết chung quanh đông kết thành hàn băng, lúc này ý cười két két mà dừng, sát khí nặng nề nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu nói:
- Ta là thứ gì? Qua một lúc ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là thứ gì!
Tiếng nói vừa dứt, mấy tu sĩ áo bào trắng phía sau hắn nhao nhao tiến lên, một bộ ra tay đánh nhau.
Chỉ có lão giả áo bào trắng coi như bình tĩnh, con ngươi hắn cực kỳ thâm thúy, sắc bén, liếc nhìn bọn Tiêu Phàm, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Kim.
- Dừng tay cho ta, còn có quy củ hay không?
Mắt thấy mấy người bên cạnh chuẩn bị động thủ, lão giả áo bào trắng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quát lên.
- Đại Trưởng Lão, bọn hắn!
Bạch bào thanh niên thập phần không phục, hắn đằng đằng sát khí nhìn đám Nam Cung Tiêu Tiêu, tựa như muốn đem bọn hắn xé xác lột da.
- Băng Cẩn, trước mặt Tộc Trưởng ngươi dám làm càn? Ngươi có biết vị trước mắt này là người nào?
Lão giả áo bào trắng âm thanh lạnh lùng nói, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Bạch bào thanh niên Băng Cẩn nghe vậy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, ôm ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía lão giả áo bào trắng, lão giả áo bào trắng hết sức trịnh trọng gật gật đầu.
Sau đó, lão giả áo bào trắng đột nhiên rơi trên mặt đất, hướng về phía Tiểu Kim nơi xa nói:
- Băng Tộc Băng Diệp bái kiến Cung Chủ!
- Băng Cẩn bái kiến Cung Chủ, mong Cung Chủ chớ trách!
Băng Cẩn cũng đột nhiên cúi thân thể, cung kính bái nói.
Một màn này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người ở đây một mặt kinh ngạc, bọn hắn căn bản không minh bạch chuyện gì xảy ra.
Đám người Băng Cẩn vừa rồi còn đao kiếm đối mặt, khí thế hung hăng, trong nháy mắt vậy mà quỳ bái, cái này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
- Bái kiến Cung Chủ!
Mấy tu sĩ Đi theo Băng Cẩn đi tới đầu tiên là nghi hoặc không hiểu, sau đó nghĩ đến cái gì bỗng nhiên cung kính quỳ bái.
Tiểu Kim một mặt kinh ngạc nhìn bọn Băng Cẩn, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, trầm giọng nói:
- Các ngươi biết Nguyệt Thần Cung?
- Tất nhiên.
Băng Diệp không chút do dự gật đầu:
- Cung Chủ, Băng Tộc ở Thế Giới Băng Tuyết này còn mời Cung Chủ di giá, Tộc Trưởng nếu như nhìn thấy ngài, nhất định sẽ mừng rỡ không thôi.
Tiểu Kim do dự, tiến về Băng Tộc hắn tự nhiên là muốn, bởi vì một nửa truyền thừa khác Nguyệt Thần Cung vô cùng có khả năng ngay trong tay Băng Tộc.
Nhưng bọn hắn tới đây là vì tìm kiếm Thần Lực Chi Tinh, còn phải trưng cầu ý kiến Tiêu Phàm bọn hắn, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm bọn họ nói:
- Đại Ca, Nhị Ca, Tam Ca còn có Ngũ Ca, các ngươi nói sao?
- Lục Đệ, ngươi nếu đi, chúng ta cùng ngươi đi.
Lăng Phong không chút do dự nói ra, hắn vẫn tương đối cưng chiều Tiểu Kim.
- Mấy ngày chém giết chúng ta cũng mệt mỏi, vừa vặn có thể nghỉ ngơi.
Nam Cung Tiêu Tiêu cũng gật đầu.
- Ta tự nhiên không có ý kiến gì.
Quan Tiểu Thất nhún nhún vai nói.
- Vậy đi thôi.
Tiêu Phàm cuối cùng mở miệng.
Cử động mấy người tất cả đều in vào trong mắt Băng Diệp cùng Băng Cẩn, hai người nhìn nhau cũng không nói gì thêm, Băng Diệp dẫn đầu phản ứng tới nói:
- Băng Tộc hoan nghênh mấy vị làm khách, mời!
Băng Diệp mảy may không đề cập tới sự tình trước đó Tiêu Phàm bọn hắn giết chết Băng Tộc quái thú, trên mặt đều là nhiệt tình vẻ, thậm chí nhiệt tình hơi quá.
- Đa tạ mấy vị ca ca.
Tiểu Kim một mặt ý cười, truyền âm cho Tiêu Phàm nói:
- Tam Ca, ta nói mười đầu quái thú đối với chúng ta không có ác ý.
- Là ta hiểu lầm.
Tiêu Phàm cười cười, truyền âm nói.
Bất quá trong lòng hắn lại vô cùng ngưng trọng, Băng Diệp bọn hắn biểu hiện quá mức, trước đó khí thế hung hăng, sau khi nhìn ra thân phận Tiểu Kim liền trong nháy mắt cải biến quá nhiều, sự tình khác thường tất có yêu.
- Lão Đại, qua một lúc ngươi phải tận lực hung hăng một chút.
Đột nhiên Tiêu Phàm truyền âm cho Lăng Phong nói.
Trong lòng Lăng Phong hơi kinh ngạc, hắn như thế nào không minh bạch ý tứ Tiêu Phàm, Tiêu Phàm là muốn để đám Băng Diệp nghĩ rằng bên trong mấy người, thực lực Lăng Phong hắn mạnh nhất.
Bất quá mặt ngoài lại hết sức bình tĩnh, cũng không có nhìn về phía Tiêu Phàm, truyền âm nói:
- Ngươi là hoài nghi Băng Tộc muốn gây bất lợi cho Tiểu Kim?
- Tám chín phần mười!
Tiêu Phàm khẳng định gật đầu.
- Nhìn thái độ bọn hắn không giống mà? Nếu như bọn hắn muốn đối phó Tiểu Kim...
Lăng Phong nói ra, bất quá rất nhanh minh bạch tới:
- Thực lực bọn hắn còn không đủ để ứng phó chúng ta, chẳng lẽ là muốn đem chúng ta lừa gạt vào Băng Tộc?
- Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều, dù sao Băng Tộc đã từng xác thực thuộc về Nguyệt Thần Cung.
Tiêu Phàm nói ra.
- Biết rõ Băng Tộc gây bất lợi cho chúng ta, vậy vì sao ngươi còn muốn cùng theo?
Lăng Phong không khỏi lo lắng.
- Tiểu Kim được Nguyệt Thần Cung truyền thừa chỉ có một nửa, một nửa khác vô cùng có khả năng tại Băng Tộc.
Tiêu Phàm con ngươi vô cùng kiên định:
- Nếu như có thể lấy đủ Nguyệt Thần Cung truyền thừa, đó là chuyện không thể tốt hơn.