Lui không thể lui, vào cũng không thể vào, Tiêu Phàm hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp rời đi.
Nơi này mặc dù là chỗ sâu Vạn Niên Huyền Băng động nhưng không gian cũng không phong bế, nếu như vẽ không gian Hồn Văn, vẫn có thể rời đi.
Mọi người thấy Tiêu Phàm cử động, biết rõ hắn đang làm cái gì nên không có quấy rầy.
Từng ấy năm tới nay, đám người lần thứ nhất tổn thương thảm liệt như vậy, bọn hắn cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này đợi chết.
Dù Tiểu Kim có khả năng có được một nửa Nguyệt Thần Truyền Thừa khác, mấy người cũng không còn cân nhắc, bởi vì điều kiện tiên quyết là có thể sống sót mới có cơ hội lấy được Nguyệt Thần Truyền Thừa.
Nếu như gặp lại Huyền Băng Đao Ma, bọn hắn không có tự tin có thể sống sót, huống chi bên trong thông đạo tồn tại thứ làm Huyền Băng Đao Ma sợ hãi.
Bọn hắn đều không phải là đối thủ Huyền Băng Đao Ma, gặp phải đối thủ mạnh hơn Huyền Băng Đao Ma, cơ hội sinh tồn quá mơ hồ.
Thời gian một hơi một hơi trôi qua, Hàn Khí trong không khí càng lúc càng nồng nặc, cũng càng ngày càng băng lãnh, thậm chí làm cho người ta có chút ngạt thở.
Tiểu Kim không chút do dự triệu hồi ra Nguyệt Thần Thiên Quan, Hàn Khí bốn phía nhao nhao lui tránh, bất quá, cỗ áp lực bàng bạc cũng không biến mất.
- Có thứ gì đang đến gần.
Lăng Phong cau mày, nhìn chằm chặp thông đạo phía trước, toàn thân cảm giác rùng mình, thật giống như bị từng đôi con mắt tiếp cận.
- Lão Tam, xong chưa, nếu không chúng ta trước giết ra ngoài đi.
Nam Cung Tiêu Tiêu cắn răng nói, đối mặt cỗ áp lực bàng bạc bên trong thông đạo, hắn cũng kinh hồn táng đảm.
Quan Tiểu Thất cùng Trọc Thiên Hồng đều chẳng tốt đẹp gì, bọn hắn cũng có loại xúc động tình nguyện giết ra ngoài.
Tiêu Phàm tựa như không nghe thấy thanh âm Nam Cung Tiêu Tiêu, đoạn nhận trong tay không ngừng vũ động, đường vân trên tấm đá càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít khiến người xem hoa mắt.
Phù phù ~ phù phù ~
Trái tim đám người nhanh chóng nhảy lên, kém chút từ trong cổ họng nhảy nhót ra, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, bọn hắn rất lâu không đối mặt áp lực lớn như vậy.
Thông đạo phía trước tràn ngập ra khí tức sắc bén dị thường, băng lãnh, loại lạnh này không phải Hàn Khí lạnh thấu xương, mà là đến từ Linh Hồn.
Chỉ có bị sát ý cường giả bao phủ mới có thể có loại cảm giác này, đám người đối với loại cảm giác này quá quen thuộc.
- Xong!
Đột nhiên, Tiêu Phàm đưa tay vung lên, bóp tay đánh ra từng đạo thủ ấn, trong nháy mắt điểm phía trên thạch bản, chỉ một thoáng lít nha lít nhít đường vân vậy mà sống lại, hừng hực quang mang hiển hiện, tại bốn phía băng tinh chiếu xuống, trong suốt.
Đứng ở ngoài hai ba trượng quan sát, quang mang hình tròn vờn quanh, có từng tầng từng tầng sóng ánh sáng đang nhanh chóng lưu chuyển, hư không thoải mái tựa như đang từ từ hư hóa, có một cỗ lực lượng huyền diệu câu thông một vùng không gian khác.
Cũng cũng ngay lúc đó, vị trí sơn cốc bên ngoài Băng Tộc mấy chục dặm có một đạo hắc ảnh đứng ở bên trong một mảnh băng tinh thụ mộc, trước người hắn cũng bày một khối Bạch Sắc Ngọc Đài.
Ngọc đài trong suốt thấu triệt, có phù quang lưu chuyển, nhìn kỹ, cùng Hồn Văn Đồ mà Tiêu Phàm vẽ phiến đá có chút tương tự.
- Mở!
Bóng đen mị mị hai mắt, quát nhẹ một tiếng, đột nhiên quang mang nhanh chóng xoay tròn, một cỗ lực lượng huyền diệu xé mở hư không, xông thẳng trong hư vô đi.
Bóng đen không phải ai khác, chính là Linh Hồn Phân Thân Tiêu Phàm lưu lại, hắn đã sớm biết Băng Tộc không có hảo ý, cho nên lưu lại thủ đoạn, tại thời điểm then chốt này rốt cục có tác dụng.
Lấy tạo nghệ Tiêu Phàm về Hồn Văn, xây dựng một Truyền Tống Trận vi hình hoàn toàn có thể để bọn hắn từ bên trong Vạn Niên Huyền Băng rời đi.
Giờ phút này, bên trong thông đạo, Tiêu Phàm nhìn thấy phía trên phiến đá biến hóa, trên mặt hiện lên một vòng ý cười, sau đó nhìn về phía Lăng Phong bọn họ nói:
- Nhanh, một người một người đi lên!
Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Quan Tiểu Thất ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mấy người đều muốn là người cuối cùng lưu lại.
- Đừng chậm trễ thời gian, nhanh!
Tiêu Phàm tức giận nhìn mấy người, hiện tại thời gian là quý giá nhất, mỗi một giây đều có thể cứu một người, cứ chậm trễ, ai biết rõ sẽ phát sinh cái gì.
- Vậy ta tới trước.
Lăng Phong khẽ cắn môi, hắn biết rõ đám người không thể chậm trễ thời gian, nhất định phải lập tức rời đi nơi này.
Hít sâu một cái, Lăng Phong dẫn đầu bước vào phía trên phiến đá, đột nhiên, một cỗ lực lượng huyền diệu bao phủ hắn, quang mang phía trên phiến đá đại thịnh.
Sưu một tiếng, Lăng Phong liền không thấy tăm hơi, hiển nhiên là thông qua không gian trận văn truyền tống ra ngoài.
- Kế tiếp!
Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, dư quang hắn một mực chú ý đến chỗ sâu thông đạo, một cỗ đại nguy cơ đang nhanh chóng tới gần, bây giờ là đi một người tính một người.
- Nhị Ca, ngươi đi trước đi!
Quan Tiểu Thất quát khẽ nói.
Nam Cung Tiêu Tiêu gật đầu, lách mình xuất hiện ở phía trên phiến đá, trận văn chớp động, hai hơi thời gian, Bàn Tử cũng biến mất trong thông đạo.
Ngay sau đó, Quan Tiểu Thất cũng lách mình xuất hiện ở phía trên phiến đá, thông qua Truyền Tống Trận rời đi.
Lúc Quan Tiểu Thất biến mất, Tiêu Phàm quát to:
- Trọc Thiên Hồng, nhanh!
- Được!
Trọc Thiên Hồng không chút do dự xông lên, nhưng mà thân hình hắn còn chưa động, một vệt sáng đột nhiên từ trong băng vụ thông đạo bắn ra.
Tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng, Trọc Thiên Hồng theo bản năng hướng về một bên tránh đi, dù vậy, dư ba đạo lưu quang kia vẫn đâm rách thân thể hắn, máu tươi bay vụt.
Lưu quang càng hướng về Tiêu Phàm bắn đến, Thí Thần Thú trong nháy mắt hiện lên ở bên ngoài thân Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau, đạo lưu quang kia cho hắn một loại cảm giác cực kỳ trí mạng.
Ầm!
Lưu quang bay vụt, rơi thẳng vào phía trên phiến đá trước người Tiêu Phàm, phiến đá oanh một tiếng nổ tung, hóa thành bột mịn tràn ngập trong hư không.
- Mục tiêu nó là Truyền Tống Trận!
Tiêu Phàm kêu to không tốt, đáng tiếc đã không kịp, hắn cũng bị một cỗ năng lượng cường đại ba động chấn khai.
- Tam Ca, ngươi không sao chứ?
Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng đi tới bên người Tiêu Phàm, lo lắng hỏi.
Tiêu Phàm bỗng nhiên đứng dậy, nắm lấy bả vai Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng nhanh chóng hướng về phía sau thối lui, cùng lúc đó, băng tinh vị trí Tiêu Phàm bọn hắn bỗng nhiên nổ tung, bay vụt tứ phương.
Lúc Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng lấy lại tinh thần lại phát hiện vị trí bọn hắn trước đó xuất hiện một đầu quái vật dài ba trượng gầy trơ cả xương, cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy xương cốt.
Quái vật toàn thân hiện lên hắc sắc, nó phủ phục trên mặt đất, hai bên phân biệt có bốn cái chân đen kịt tựa như tuyệt thế thần kiếm, lộ ra một cỗ sắc bén vô địch chi khí.
Đôi mắt màu xanh lam hiện ra u lãnh quang mang, tựa như xem thấu nội tâm Tiêu Phàm bọn hắn, thậm chí lộ ra vẻ khinh thường nhân tính hóa.
Mặt đất cứng rắn vậy mà xuất hiện một đường vết cắt thật sâu, ở trước mặt nó tựa như một tờ giấy mỏng.
Bên ngoài thân nó tỏa ra hàn khí màu đen lạnh lẽo dị thường, liếc mắt nhìn một cái làm cho Linh Hồn người ta đều run rẩy.
- Thất Biến Chiến Thần cảnh U Minh Kiếm Cốt Chu?!
Trọc Thiên Hồng hít một hơi lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Sắc mặt Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim cũng khó coi, bọn hắn tự nhiên cũng rõ U Minh Kiếm Cốt Chu là thứ gì, thứ này so với Huyền Băng Đao Ma càng đáng sợ hơn a.
Vừa mới chạy ra lang huyệt, hiện tại lại vào miệng cọp?
- Cũng may chỉ có một con, ba người chúng ta thực lực hẳn có thể giết chết nó!
Tiểu Kim sát khí nặng nề nói, trên mặt đều là vẻ tự tin.
Hắn nắm giữ Nguyệt Thần Thiên Quan, chỉ cần là Hồn Thú hoặc là thực lực đã từng phụ thuộc Nguyệt Thần Cung liền có thể áp chế.
Nhưng mà vừa dứt lời, trên mặt Tiểu Kim liền lộ ra vẻ kinh hãi, Tiêu Phàm cùng Trọc Thiên Hồng cũng chẳng tốt đẹp gì, ba người không tự giác thối lui về phía sau.