Sắc mặt Tiêu Phàm lạnh lẽo, Hoàng Phủ Thiên Thần bộc lộ ra Chiến Hồn lại muốn đoạn tứ chi hắn, nguyên bản hắn nhìn Hoàng Phủ Thiên Thần coi như vào mắt, không định làm khó hắn, nhưng hiện tại Tiêu Phàm đã động sát tâm.
Thần Phẩm Chiến Hồn thì lợi hại lắm sao? Cho dù Hoàng Phủ Thiên Thần ngươi thiên phú mạnh mẽ, có thể khiêu chiến bất luận kẻ nào tu vi phía dưới Chiến Thánh cảnh thì như thế nào?
Tiêu Phàm ta không phải cũng có thể làm đến điểm này sao?
Thậm chí Tiêu Phàm trong lòng đang nghĩ, nếu như vận dụng toàn bộ thủ đoạn bản thân phải chăng có thể cùng Chiến Thánh sơ kỳ chiến một trận.
- Xem Hoàng Phủ gia tộc phía sau ngươi là Bát Đại Thế Gia, ta cũng đáp ứng lưu ngươi một cái mạng chó, chỉ đoạn ngươi tứ chi.
Tiêu Phàm thần sắc cực kỳ bình tĩnh nói ra, tựa như lại nói một sự tình không có ý nghĩa.
Đám người nghe vậy, thần sắc hơi hơi xiết chặt, nếu như là người khác nói dạng này, bọn hắn có lẽ còn không tin.
Nhưng lấy hiểu biết của bọn hắn những ngày qua đối với Tiêu Phàm, hắn thật đúng là một kẻ không sợ trời đất, có lẽ thực có can đảm cắt tứ chi Hoàng Phủ Thiên Thần, thậm chí muốn tính mạng hắn.
Bất quá, Chiến Hồn Hoàng Phủ Thiên Thần là Thần Phẩm, chỉ bằng vào điểm này Tiêu Phàm đoán chừng muốn thắng hắn cũng thập phần gian nan, lại càng không cần phải nói đoạn tứ chi hắn.
- Ngươi cũng muốn đoạn tứ chi ta? Không sợ gió lớn lóe đầu lưỡi sao?
Hoàng Phủ Thiên Thần mặt coi thường, thần sắc cùng siêu nhiên trước đó hoàn toàn khác biệt.
Nếu như nói trước đó hắn thâm trầm, hiện tại hắn lại bá khí tùy tiện, không gì sánh kịp.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên Thần, có thể làm cho hắn kiêng kị cũng chỉ có Sở Nhạn Nam mà thôi.
Đương nhiên, cũng không phải là hắn sợ hãi thực lực Sở Nhạn Nam mà là lo lắng Sở Nhạn Nam dùng độc, lần trước hắn tu luyện xuất hiện ngoài ý muốn chính là Sở Nhạn Nam âm thầm tính toán hắn, chỉ là sự tình này chỉ có hắn biết rõ mà thôi.
Nhưng cũng chính là bởi vì lần trúng độc kia, Chiến Hồn hắn phát sinh biến dị, hơn nữa cũng không phải là biến dị bình thường.
Thần Phẩm Chiến Hồn cho dù chân chính Cổ Tộc thiên tài cũng chưa chắc có thể nắm giữ.
Đừng nói Thần Phẩm Chiến Hồn chính là Chiến Hồn đặc thù, Cổ Tộc cũng thập phần thưa thớt.
- Chết!
Một tiếng quát như sấm, Hoàng Phủ Thiên Thần nhô ra móng vuốt sắc bén hướng về Tiêu Phàm chộp tới, uy thế so với trước mà nói tăng cường gấp ba bốn lần.
Theo lợi trảo vung xuống, hư không đều xuất hiện từng đạo lợi ngấn trực tiếp bị đâm phá.
- Lực lượng phá toái hư không?
Con ngươi đám người co rụt lại, theo bọn hắn nhận biết, cho dù Chiến Thánh cảnh cũng chưa hẳn có thể làm được.
Hoàng Phủ Thiên Thần chỉ là Chiến Đế hậu kỳ mà thôi, lại có thể làm đến bước này, điều này khiến bọn hắn như thế nào không khiếp sợ.
- Thần Uy?
Tiêu Phàm cau mày, lần trước phá vỡ phong ấn Tu La Truyền Thừa, Tiêu Phàm biết rõ rất nhiều tin tức chỉ có Chiến Thánh cảnh cường giả mới có tư cách biết.
Liền tựa như lực lượng phá toái hư không, chỉ có người lĩnh ngộ Thần Uy mới có thể làm được, nếu như cường giả Chiến Thánh cảnh không có lĩnh ngộ Thần Uy cũng không thể phá toái hư không.
Thần Uy, tên như ý nghĩa, chính là uy áp của Thần, nghe nói đột phá Chiến Thần cảnh sẽ lãnh ngộ một loại lực lượng vượt qua Thiên Địa.
Loại lực lượng này dù là vẻn vẹn chỉ là uy thế liền không phải không gian có thể chịu đựng được.
Cũng không phải nói lĩnh ngộ Thần Uy liền vô địch thiên hạ, nó chỉ là đại biểu cho một loại uy áp hoặc có lẽ là khí tức cường độ mà thôi, không có quan hệ gì với thực lực.
Hoàng Phủ Thiên Thần hiển nhiên chính là chạm tới biên giới Thần Uy, mặc dù rất ít nhưng có thể tản ra một cỗ uy áp bàng bạc đáng sợ, nếu như trước mặt hắn là một cường giả Chiến Thánh cảnh, đoán chừng cũng phải toàn thân phát run.
Bởi vì cỗ uy áp này phát ra từ sâu trong linh hồn, tựa như bản năng Huyết Mạch Hồn Thú áp chế, không thể ngăn cản.
Nếu như người bình thường gặp cỗ uy áp Hoàng Phủ Thiên Thần này đoán chừng đã sớm quỳ lạy xuống, đứng ở đó chờ Hoàng Phủ Thiên Thần xâm lược.
Nhưng mà người trước mặt Hoàng Phủ Thiên Thần lại là Tiêu Phàm, chỉ thấy Tiêu Phàm nhăn lông mày liền khôi phục bình thường.
- Phá!
Mắt thấy thời khắc Hoàng Phủ Thiên Thần đánh tới, Tiêu Phàm thế như chẻ tre, vô tận Hồn Lực hiện lên, kiếm khí tại hư không tàn phá bừa bãi, đốm lửa bắn tứ tung.
Lợi trảo Hồn Binh trong tay Hoàng Phủ Thiên Thần hiển nhiên cũng không phải phàm phẩm, bằng không mà nói sớm đã bị Tu La Kiếm cắt nát.
- Vậy mà có thể đối phó được Long Chi Trảo, chuôi kiếm này không tồi, ta muốn.
Hoàng Phủ Thiên Thần trong mắt lóe lên tham dục nồng đậm, tốc độ xuất thủ càng lúc càng nhanh, Tiêu Phàm cơ hồ chỉ có sức hoàn thủ.
- Long Chi Trảo?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn cũng coi trọng lợi trảo Hồn Binh trong tay Hoàng Phủ Thiên Thần.
Có Tu La Kiếm, hắn cũng không phải nghĩ bản thân dùng, mà là nghĩ, nếu như Phong Lang được Long Chi Trảo, có phải hay không thực lực sẽ tăng cường mấy phần?
Mặc dù Tiêu Phàm không biết Tu La Kiếm là Hồn Binh phẩm giai gì, vốn lấy Tu La Kiếm trình độ sắc bén bây giờ, Cửu Phẩm Hồn Binh trực tiếp liền có thể cắt nát.
Hơn nữa, đây là Tu La Kiếm chưa hoàn toàn giải phong, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng, nếu như hoàn toàn giải phong Tu La Kiếm, nó sẽ đạt tới độ cao như thế nào?
Có thể cùng Tu La Kiếm chống lại liền có thể chứng minh Long Chi Trảo bất phàm.
- Thần Uy, chấn nhiếp!
Đột nhiên, Hoàng Phủ Thiên Thần hét lớn một tiếng, hư ảnh to lớn đỉnh đầu hắn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, Hồn Lực đáng sợ ba động hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán đi.
Phù phù phù phù ~
Bỗng nhiên, tu sĩ vây xem nhao nhao té quỵ dưới đất, đầu phủ phục trên mặt đất, đầu đều nhấc không dậy.
Rất nhiều tu sĩ đang khổ cực kiên trì nhưng vẫn như cũ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, cỗ Thần Uy này so với trước đó làm cho bọn họ áp lực lớn hơn nhiều.
Tựa như Cửu Trọng Thiên muốn sập xuống, trấn áp bọn họ, căn bản không có sức phản kháng.
Thần sắc Tiêu Phàm hơi chậm lại, một đạo lợi trảo đã xuất hiện ở trước người hắn, vội vàng, Tiêu Phàm cấp tốc nhanh chóng thối lui, trong quá trình nhanh chóng thối lui liên tục vung ra vài kiếm nhưng vẫn như cũ chậm nửa nhịp
Bên trên bộ ngực cứng cáp hữu lực vậy mà xuất hiện một đạo vết máu sâu thấy xương, Xích Diễm Vân Giao Chiến Hồn trên lưng hắn cũng bị lợi trảo xé nát, hóa thành từng đợt Hồn Lực ba động lẻn vào bên trong Hồn Hải hắn.
- Phía dưới Thần Uy ta lại còn có thể nhúc nhích? Bất quá, hiện tại Chiến Hồn ngươi bị hủy, ngươi thế nào là đối thủ ta đâu? Xem ra ta mới là người cười cuối cùng.
Hoàng Phủ Thiên Thần một mặt nghiền ngẫm nhìn Tiêu Phàm, khóe miệng hiện ra nụ cười tà.
- Phải vậy không? Ngươi liền xác định như vậy?
Tiêu Phàm cuối cùng thốt ra một đạo thanh âm, ngay sau đó lại là một đạo tiếng long ngâm, Xích Diễm Vân Giao lần nữa trống rỗng xuất hiện, cùng vừa mới so sánh hoàn toàn không có bất kỳ cái gì khác nhau.
Ngay lúc đó, vết thương trên người Tiêu Phàm lấy mắt trần có thể thấy tốc độ khôi phục, mấy tức về sau hoàn hảo không chút tổn hại, đứng cách Hoàng Phủ Thiên Thần không xa.
- Hả?
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Thiên Thần trong nháy mắt ngưng kết lại, Chiến Hồn Tiêu Phàm vậy mà không bị thụ thương?
Vừa rõ ràng phá toái rồi, hắn trước đó là mười lần như một, một trảo liền có thể phế Chiến Hồn.
Hắn không biết là Xích Diễm Vân Giao là bị Tỏa Hồn Châu khóa chặt, vô luận nó hủy diệt như thế nào đều có thể trong nháy mắt ngưng tụ hiện hình, tối đa cũng liền tiêu hao một chút Hồn Lực mà thôi.
- Hiện tại thế nào, ngươi còn cho rằng như vậy sao?
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói:
- Thần Uy của ngươi có vẻ như không làm gì được ta, mà ngươi lại tổn thương không được Chiến Hồn ta, ngươi cảm thấy ngươi Thần Phẩm Chiến Hồn ở trước mặt ta có ưu thế sao?
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Thần cứng ngắc vô cùng, Thần Uy, đây chính là một trong những thứ lớn nhất hắn ỷ vào, vậy mà không lọt vào mắt Tiêu Phàm?
Lục Đạo