Chiến Thần cảnh đỉnh phong tùy ý công kích không nói có thể hủy diệt trời đất nhưng ít ra có thể xuyên núi nứt đá.
Ở một nơi khác, một mình Kiếm La vây chặt lấy Chiến Thiên Nhất và một cường giả Chiến Thần cảnh khác. Chiến đấu cũng mãnh liệt dị thường.
Trong lúc nhất thời, cả tòa Thần Dược Thánh Thành loạn thành một bầy.
Đám người thấy Tiêu Phàm lấy một địch ba, hơn nữa một người trong số đó còn là Phó điện chủ của Chiến Thần điện. Mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, dù sao đó cũng đều là sự tồn tại khiến họ ngưỡng vọng.
Rất nhiều người đã bị chết dưới luồng ba động năng lượng cường đại đó. Đây là nỗi bi ai của tu sĩ cấp thấp, bọn họ muốn chạy trốn cũng không kịp.
Cũng có một vài tu sĩ điên cuồng trốn chạy, nơi này đã trở thành chiến trường lần nữa. Bọn họ ở lại nơi này không khác gì chờ chết.
"Giết!"
Giọng tức giận gào thét của Chiến Thiên Hạ vang lên, hắn đã giết đỏ cả mắt, khí thế của Chiến Thần cảnh đỉnh phong cuộn trào mãnh liệt. Ở xung quanh người hắn, ánh kiếm bóng kiếm lóe sáng, sấm sét quay cuồng, căn bản không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Lôi Điện Áo Nghĩa ở phương điện công kích và tốc độ vốn có được ưu thế rất lớn. Từng người Chiến tộc đều đã lĩnh ngộ thiên tài lôi điện lực, vận dụng cũng vô cùng thuần thục.
Lại thêm hai cường giả Chiến Thần đỉnh phong khác giam chân, trong nhất thời Tiêu Phàm cũng bị áp chế ở thế hạ phong.
Cũng may tốc độ của Tiêu Phàm cực nhanh, chỉ cần không tới gần đám người Chiến Thiên Hạ, những sấm sét kia cũng không uy hiếp được hắn.
Tiêu Phàm cũng thầm mắng trong lòng không thôi. Hắn không ngờ Chiến Thiên Hạ liều mạng lại đáng sợ như thế. Bộ dáng coi thường cái chết kia khiến Tiêu Phàm cũng vô cùng lo sợ.
Lúc này hắn mới biết mỗi người đều có một mặt đặc biệt lớn mạnh, chỉ là phương thức biểu hiện lớn mạnh khác biệt mà thôi. Ví nhưs Chiến Thiên Hạ, lúc hắn tức giận thì biểu hiện chính là hung mãnh dị thường.
Trên người Tiêu Phàm cũng có vài vết thương, máu và thịt có chút mơ hồ. Chỉ là hắn quả thực không hề nhíu mày, dường như thân thể này hoàn toàn không thuộc về hắn.
Tiêu Phàm rất muốn thi triển Thần Thông tiêu diệt ba người này nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. Lực Thần Thông, thân xác hiện tại căn bản không thể khống chế dễ dàng.
Sức mạnh không thể nào khống chế có lúc là một thanh kiếm hai lưỡi có thể thương tổn kẻ địch, cũng đôi khi có thể chấn thương chính mình.
Nếu như thi triển Thần Thông Ngự, dĩ nhiên có thể tiêu diệt ba người Chiến Thiên Hạ nhưng mà tự bản thân hắn cũng sẽ bị thương nặng. Nếu như còn người mai phục trong bóng tối, đến lúc đó hắn chắc chắn không có sức phản kháng, chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt.
Hơn nữa, giao chiến cùng Chiến Thần cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm cũng giống như có thể mài luyện đường kiếm của mình. Đây cũng là thứ Tiêu Phàm coi trọng nhất.
Chỉ có tố chất thân thể mình đủ lớn mạnh, Áo Nghĩa lĩnh ngộ mới có thể phát huy ra được sức mạnh lớn hơn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm đè sự kích động trong lòng xuống. Hắn cứ vung ra từng kiếm một như thế, chân giẫm nhịp bước vô cùng thành thạo giữa ba người.
Theo sự đẩy lùi của thời gian, vết thương trên người Tiêu Phàm càng lúc càng nhiều. Máu tươi thấm đẫm y phục của hắn, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ lên.
Nhìn thấy vết thương trên người Tiêu Phàm, chỗ sâu thẳm ở đáy mắt Chiến Thiên Hạ lóe lên vẻ kích động. Chỉ cần Tiêu Phàm chết thì mệnh kiếp của hắn cướp coi như được phá rồi.
Càng nghĩ như vậy, Chiến Thiên Hạ càng kích động, động lực cũng càng dồi dào.
"Hai vị, cố gắng hơn giết hắn đi, lát nữa ta mời các ngươi uống rượu." Chiến Thiên Hạ cười to nói, trường kiếm trong tay công kích càng hung mãnh hơn.
Hai người kia cũng không nói gì mà chỉ nhíu mày. Bọn họ thân là người ngoài cuộc, lại nhìn thấy một vài thứ mà Chiến Thiên Hạ không thể nhìn thấy.
"Đây không phải thực lực chân chính của ngươi!" Đột nhiên, một lão già áo màu xám trong đó mở miệng, thần sắc lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chưa từng để ý, dường như căn bản không nghe thấy lời hắn nói. Ngược lại như rơi vào trong cảnh giới lạ lùng nào đó.
"Hừ!" Đừng có khinh thường người khác, lão giả áo xám hừ lạnh một tiếng, quát to: "Kiếm Vũ Mãn Thiên!"
Trường kiếm trong tay rơi xuống, hư không đột nhiên toát ra vô số kiếm khí sắc bén vô căn cứ, kiếm khí che kín mỗi một góc trong hư không.
"Rơi!"
Lại là một tiếng quát nhẹ, mưa kiếm đầy trời cắn nuốt giống như nước mưa bay vụt xuống, vô cùng dày đặc giống như vạn cung tên cùng bắn ra, xông thẳng đến Tiêu Phàm.
Nếu như không thể né tránh, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ bị những mưa kiếm này đánh tơi tả. Đây chính là giá phải trả mà lão già áo xám cho rằng Tiêu Phàm coi thường hắn.
"Bất Hủ Kiếm Giới!"
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, ở xung quanh người hắn đột nhiên ngưng tụ thành vô số kiếm khí. Kiếm khí xuôi theo hắn nhanh chóng xoay tròn, giống như một tầng kết giới bảo vệ hắn.
Bất Hủ Kiếm Giới đã không biết lớn mạnh hơn lúc đầu gấp bao nhiêu lần. Đây là chiêu số Tiêu Phàm lĩnh ngộ được, trước kia dung hợp lực sinh tử nên mạnh mẽ dị thường.
Bây giờ lại được dung hợp Áo Nghĩa Sinh Tử, uy năng của nó tự nhiên cũng tăng cao với phạm vi lớn. Cho dù Thần giai chiến kỹ cũng không thể tuỳ tiện phá vỡ.
Rầm rầm rầm...
Từng đợt nổ trong hư không truyền ra, không ngừng vang lên bên tai. Xa xa nhìn lại, xung quanh Tiêu Phàm tựa như một cái kén tằm kín không kẽ hở. Bất kỳ thứ gì cũng không thể xuyên vào, càng không cần nói tổn thương đến Tiêu Phàm nữa.
"Mở cho ta!"
Lúc này, Chiến Thiên Hạ chợt quát một tiếng, cường thế vô song, tứ chi phát lực. Đôi tay nắm trường kiếm trong tay, ánh kiếm mấy chục trượng tức giận bổ xuống.
"Hồn Đoạn Thất Lôi Đao!"
Một người khác cũng đồng thời ra tay, hư không bỗng nhiên ngưng tụ thành từng cán đao Lôi Điện Áo Nghĩa, cuồn cuộn mà hung mãnh. Dưới sự điều khiển của người đó, từng lôi đao Áo Nghĩa chém đến Bất Hủ Kiếm Giới xung quanh Tiêu Phàm.
Vài tiếng ầm ầm nổ vang, cuối cùng Bất Hủ Kiếm Giới của Tiêu Phàm phá ra. Tiêu Phàm cũng bị hai đường sức mạnh của cuồng lôi làm chấn động bay đi, sắc mặt hắn ửng hồng một trận, bay ngược ra ngoài mấy dặm mới dừng lại.
"Thật đúng là khó giết."
Lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu lại, ba đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đồng thời ra tay thật sự không phải người bình thường có thể đối phó được.
"Hừ, Tu La điện chủ cũng chỉ như thế!" Lão giả áo xám hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay, nơi này chính là nơi chôn vùi xương cốt của ngươi."
"Người già rồi, đầu óc quả nhiên không còn tỉnh táo. Ta cá cược với ngươi, người chết nhất định là các ngươi." Tiêu Phàm lắc đầu, thần sắc không thay đổi.
"Hừ, lão hủ cũng biết vừa rồi cũng không phải ranh giới cuối cùng của ngươi nhưng đó cũng không phải ranh giới cuối cùng của bọn ta, thi triển toàn bộ thực lực của ngươi đi." Lão giả áo xám lạnh giọng nói, bộ dạng ta ăn chắc ngươi rồi.
"Ngươi rất hy vọng ta dốc hết toàn lực sao?" Tiêu Phàm chau mày nhìn lão già áo xám. Sau đó đột nhiên hiện lên một nụ cười, tà dị khác thường.
Nhìn thấy ánh mắt tà dị đó của Tiêu Phàm, lão già áo xám bỗng nhiên rùng mình một cái. Một vẻ lạnh lẽo dâng cao trong lòng, tựa như một sự nguy hiểm to lớn lặng lẽ giáng xuống.
Hắn không khỏi thầm cân nhắc nói trong lòng: "Cho dù hắn có chỗ giữ lại cũng vẫn chỉ là thất biến Chiến Thần, giết hắn hẳn không phải là rất khó."
"Phí lời nhiều như vậy, chết đi." Tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong thứ ba rất khó chịu dáng vẻ nắm chắc thắng lợi đó của Tiêu Phàm, trực tiếp một đao chém lên, giống như không muốn phí lời với Tiêu Phàm.
Chiến đấu đến bây giờ, mấy người cũng đã thực sự đánh thật. Lão già áo xám và Chiến Thiên Hạ cũng bận đuổi theo. Khí thế của ba người bay vút trong chớp mắt, hiển nhiên là muốn sử dụng át chủ bài của mình đối phó Tiêu Phàm.
"Vậy mà cũng có chỗ giữ lại?" Tiêu Phàm vô cùng bất ngờ híp đôi mắt lại, sau đó liếc nhìn Tu La kiếm đang run rẩy trong tay, cười nói: "Lão bằng hữu, ngươi cũng kích động à? Máu của ta cũng sục sôi rồi."
"Làm nóng người đến đây là kết thúc." Tiêu Phàm nhe răng cười, ngay sau đó nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến thành sát ý lạnh như băng.