Theo một tiếng kêu thét, một sát thủ cuối cùng của Diêm La Phủ đẫm trong máu. Sáu mươi sáu sát thủ Diêm La Phủ tất cả đều mất mạng tại nơi này.
Huyết Yêu Nhiêu nơi xa âm thầm thấy cảnh này, trong lòng cũng cực kỳ không bình tĩnh. Trước đó nàng còn tưởng rằng Tiêu Phàm chỉ đang nói đùa mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà tận diệt Sát thủ Diêm La Phủ.
Huyết Yêu Nhiêu phát hiện, bản thân ngày càng nhìn không thấu Tiêu Phàm. Qua thời gian mấy tháng, nàng từ Chiến Vương cảnh đỉnh phong đột phá đến Chiến Hoàng hậu kỳ, so với những người khác cũng coi là thiên tài.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại là từ Chiến Vương sơ kỳ, đột phá đến Chiến Hoàng trung kỳ, chênh lệch gấp đôi.
Quan trọng nhất là thực lực Tiêu Phàm quá đáng sợ, cho dù cường giả Hoàng Phủ còn có thể giết, nếu như tiến thêm một bước, dưới Chiến Đế cảnh có mấy người là đối thủ của hắn?
Trừ phi Tuyệt Thế Chiến Hoàng xuất thủ, còn lại Chiến Hoàng bình thường đều sẽ không để vào mắt Tiêu Phàm.
Lúc ở Chiến Vương cảnh vượt giai chiến đấu, có thể lý giải, nhưng mà ở Chiến Hoàng cảnh còn có thể vượt qua hai tiểu cảnh giới để giết người, vậy thì có chút Yêu Nghiệt rồi, mà Tiêu Phàm chính là dạng Yêu Nghiệt này.
- Còn chưa cút, muốn để ta mời các ngươi rời đi sao?
Tiêu Phàm trừng mắt quét qua, người Hoa gia toàn thân run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Giờ phút này Tiêu Phàm sát khí trùng thiên, ai đến gần hắn?
- Đi!
Tu sĩ Hoa Gia quát nhẹ một tiếng, đồng loạt bỏ chạy về. Bọn hắn nhiều tới 180 người, hiện tại cũng chỉ còn lại một trăm hai mấy người. Chết năm sáu mươi người không nói, trong số người sống sót cũng có ba bốn mươi người bị trọng thương.
Bọn hắn không dám đánh cược, Tiêu Phàm có thể diệt sát trên trăm Chiến Hoàng Đại Ly Ninh gia, bọn hắn còn không hiếu thắng như Chiến Hoàng Ninh gia.
Đều là Đế Đô Nhất Lưu Gia Tộc, thực lực cũng không kém bao nhiêu, điểm này bọn hắn rất rõ ràng.
Người Hoa gia rời đi, khắp nơi yên tĩnh trở lại. Những người âm thầm quan sát trận chiến sau khi nhận ra người Hoa gia, cũng đã sớm rời đi.
Hoa gia xuất thủ, mọi người đều muốn tránh!
Một trận gió mát thổi qua, mang theo một cỗ khí nồng đậm huyết tinh. Tiêu Phàm đột nhiên cau mày một cái, nhìn về phía sau.
- Tiêu Phàm.
Huyết Yêu Nhiêu chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, trên mặt hiện lên một nụ cười xán lạn, nói: - Cảm ơn ngươi.
- Chúng ta cũng coi là bằng hữu, không phải à?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.
- Vẻn vẹn chỉ là bằng hữu sao?
Trong lòng Huyết Yêu Nhiêu chậm chạp nói, chẳng biết tại sao cảm giác có chút đau lòng, giống như cảm giác bị kim đâm, có điều ngoài mặt lại duy trì bình tĩnh, cười gật gật đầu nói:
- Ưm.
Tiêu Phàm tất nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Huyết Yêu Nhiêu, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ xem Huyết Yêu Nhiêu như bạn bè bình thường, mặc dù thường xuyên bị nàng đùa giỡn, nhưng Tiêu Phàm sớm thành thói quen.
- Bộp bộp!
Đột nhiên, một tràng thanh âm vỗ tay vang lên, Tiêu Phàm cùng Huyết Yêu Nhiêu biến sắc, bỗng nhiên nhìn lại theo nguồn phát ra thanh âm.
Trên mái ngói tiểu viện cách đó không xa, một thân ảnh đang ngồi. Đó là một người mặc người áo đen, cả người bó chặt trong đó, khiến cho người ta không nhìn thấy khuôn mặt.
Có điều, trên áo bào kia lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy một chữ lớn màu trắng, Tà!
Chữ "Tà" vô cùng quỷ dị, lưu loát, lộ ra một tia Tà Khí, cũng ẩn chứa một cỗ kiếm khí lăng lệ, chủ yếu là chữ này được thêu lên.
- Tà Vương Cận Tà!
Huyết Yêu Nhiêu nhìn thấy hắc y nhân kia, con ngươi khẽ run lên, một bước ngăn trước mặt Tiêu Phàm, cả người đề phòng tới cực điểm.
Ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm hắc y nhân kia, từ trên người đối phương cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ, loại cảm giác này đến từ linh hồn.
Tu luyện thời gian dài như vậy, trừ đám người Túy Ông thế hệ trước, hắn còn chưa bao giờ trên người ai cảm nhận được áp lực lớn như vậy.
Nguy hiểm! Đây là nhận định Tiêu Phàm dành cho hắc y nhân này.
Huống chi, hắn quen biết Huyết Yêu Nhiêu lâu như thế, còn chưa bao giờ thấy Huyết Yêu Nhiêu trịnh trọng như vậy.
- Tà Vương Cận Tà?
Trong miệng Tiêu Phàm lẩm bẩm cái tên này, thần sắc cũng ngưng trọng tới cực điểm: - Chẳng lẽ là người này đem tình báo bán cho Diêm La Phủ?
- Huyết gia Huyết Yêu Nhiêu?
Hắc Y Nhân mở miệng nói, ngữ khí vô cùng bình thản, thanh âm có chút mơ hồ, nhưng lại mang theo lực hút.
- Huyết Yêu Nhiêu bái kiến Tà Vương!
Huyết Yêu Nhiêu hơi hơi thi lễ.
Tiêu Phàm không nhúc nhích, hắn đã chuẩn bị toàn lực xuất thủ, chỉ cần không phải Chiến Đế, Tiêu Phàm hắn có thể đánh cược một lần.
- Tiêu Phàm, thả lỏng một chút, nếu hắn muốn giết chúng ta cũng không cần đợi đến hiện tại, ngươi và ta không phải đối thủ của hắn.
Huyết Yêu Nhiêu cảm nhận được khí tức như có như không trên người Tiêu Phàm, vội vàng truyền âm nói.
- Hắn là ai?
Tiêu Phàm nghi ngờ hỏi.
- Một trong Tứ Đại Sát Vương năm năm trước, danh xưng Tà Vương!
Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: - Vốn dĩ hắn là người La Sinh Môn, nhưng mà ba năm trước đây liền rời khỏi La Sinh Môn, hiện tại không thuộc về bất luận một Tổ Chức Sát Thủ nào.
- Tứ Đại Sát Vương?
Tiêu Phàm biến sắc, địa vị thật đúng là không nhỏ. Có thể xưng là Sát Vương, năm năm trước hắn chắc hẳn là Chiến Hoàng cảnh.
Bây giờ qua 5 năm, hắn lại cường đại thêm bao nhiêu đây?
Khó trách đến cả Huyết Yêu Nhiêu cũng kiêng kỵ như vậy, Tà Vương này không phải là Chiến Vương cảnh Phong Vương, mà là Sát Vương.
- Ngươi rất sợ hắn?
Tiêu Phàm hỏi lại, nếu không phải người Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, vậy vì sao phải sợ hắn?
Huyết Yêu Nhiêu lắc đầu, hiển nhiên bây giờ không muốn giải thích nhiều.
- Tiểu tử, ngươi phải biết, ngươi làm hỏng một cuộc làm ăn của ta.
Thanh âm Tà Vương Cận Tà thăm thẳm vang lên, một đôi mắt trong vành nón màu đen rơi vào trên người Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cảm giác như mình bị một con Liệp Ưng tiếp cận.
Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, hắn trước đó cũng đã phỏng đoán, nhưng mà nghe thấy được lại là một chuyện khác, quả nhiên là người tên Cận Tà đang giám sát bọn hắn.
Thế nhưng điều Tiêu Phàm nghi ngờ trong lòng là, Cận Tà này dựa vào cái gì điều tra thân phận cùng vị trí đám người bọn hắn?
Nếu như vấn đề này giải quyết không được, việc sắp tới chống đối Hoa gia cũng có chút khó khăn. Một khi Cận Tà đem thân phận bản thân tiết lộ cho Hoa gia, mình tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.
- Tà Vương, bọn hắn đáp ứng cho ngươi bao nhiêu, chúng ta đền cho ngươi từng ấy.
Thấy Cận Tà chống đối Tiêu Phàm, Huyết Yêu Nhiêu nhịp tim đập nhanh hơn.
Tiêu Phàm không biết Cận Tà, tất nhiên không biết cái tên này đáng sợ. Trong giới sát thủ, mọi người đều biết, xuất hiện bốn kẻ điên là Sát Vương.
Cận Tà chỉ là một người trong đó mà thôi, nếu để cho hắn khó chịu, dù là Huyết Yêu Nhiêu, Cận Tà cũng dám giết.
- Ngươi cảm thấy bộ dáng ta giống như thiếu Hồn Thạch lắm sao?
Cận Tà thản nhiên nói. Lời này khiến Huyết Yêu Nhiêu trong lúc nhất thời không biết nói gì, Cận Tà lại sao có thể thiếu Hồn Thạch chứ?
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Tiêu Phàm đi đến trước người Huyết Yêu Nhiêu, nhìn Cận Tà nói.
- Thú vị, thú vị, tiểu tử, ngươi là người đầu tiên khi biết rõ tên ta, còn dám cùng ta như thế nói chuyện.
Cận Tà nhếch miệng cười một tiếng, mang theo vài phần tà dị, tiếng cười hơi khó nghe:
- Tiêu Phàm? U Linh? Ta phải gọi ngươi là gì đây?
- Tùy ý, tên chỉ là một danh hiệu mà thôi.
Sắc mặt Tiêu Phàm đã có chút âm trầm, trong lúc nhất thời hắn không biết Cận Tà đến cùng muốn làm gì.
- Nói không sai, tên chỉ là một danh hiệu mà thôi, vậy liền gọi ngươi là U Linh.
Cận Tà ra chiều suy nghĩ gật đầu, nói:
- Ngươi là người đầu tiên có thể trốn được sự truy tung của ta. Ta muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch, không biết ngươi có đồng ý hay không?
- Giao dịch, giao dịch gì?
Tiêu Phàm cau mày một cái, chẳng lẽ Cận Tà muốn có được Phân Cân Thác Cốt Thủ cùng Hồn Biến Liễm Tức Thuật?
MinhLâm - Lục Đạo -