Long Tiêu mặt coi thường nhìn Tiêu Phàm, trên mặt tiếu dung tùy ý, kim đao không chần chờ chút chém xuống.
Đột nhiên, nét mặt Long Tiêu cứng đờ, ngay sau đó lộ ra một tia sợ hãi, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, sau một khắc, đao trong tay hắn ầm một tiếng nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay về phía bốn phương tám hướng.
Phốc phốc!
Từng đạo máu tươi từ bắn ra từ trên người hắn, máu tươi kia hóa thành kiếm khí, cực kỳ sắc bén từ trong cơ thể xông ra.
- A!
Long Tiêu kêu thảm, cả người thật giống như bị vô số lợi kiếm xuyên thủng thành cái sàng, lục phủ ngũ tạng bị kiếm khí làm trọng thương, trong miệng máu tươi điên cuồng phun ra.
Một màn này làm đám người hít một hơi lạnh, thật giống như người bị kiếm khí xuyên qua là bản thân bọn họ vậy.
Đây chính là Long Tiêu đó, lại bị Tiêu Phàm thiếu chút nữa một kiếm chém giết?!
- Đại Đế Tử!
Tu sĩ Đại Long Đế Triều kêu to, không ít người khống chế Hồn Thú gào thét hướng về phía Tiêu Phàm.
Trong mắt Tiêu U lóe lên vẻ kinh hãi vẻ, nàng cực kì hiểu thực lực của Long Tiêu, Chiến Hoàng hậu kỳ đỉnh phong, cách Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong chỉ còn một bước.
Mà Tiêu Phàm chẳng qua chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, vậy mà một kiếm thiếu chút nữa chém chết Long Tiêu!
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi nồng đậm, vốn dĩ cho là bản thân lần này trở về có thể tùy ý chém giết Tiêu Phàm, nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy, Tiêu Phàm tiến bộ không hề ít hơn nàng.
- Tất cả mọi người dừng tay cho ta!
Long Thần nơi xa cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, hắn không chút do dự từ bỏ việc tranh đoạt Long Hồn Quả, khống chế một con Tử Vân Ưng bay về phía Tiêu Phàm.
Thanh âm Long Thần vang trong không trung, tất cả những người nhào về phía Tiêu Phàm đều ngừng lại, sát khí lạnh lẽo, phẫn nộ tới cực điểm.
Tiêu Phàm đi từng bước một hướng về phía Long Tiêu, con ngươi băng lãnh tới cực điểm.
Long Tiêu máu me đầy người nằm trên mặt đất, mắt lộ ra hung quang nhìn Tiêu Phàm, một kích kia cũng triệt để đánh vỡ ngạo khí của hắn.
Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ lại như thế nào? Còn không phải vẫn thảm bại sao?
Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm thay đổi liên tục, gia hỏa này quá là đáng sợ, vậy mà thực có can đảm giết mình?
- Tiêu Phàm, xin tha cho huynh ấy một mạng?
Long Thần đi tới cách đó không xa, cũng không có xuất thủ công kích Tiêu Phàm, ngược lại vô cùng bình tĩnh nói ra.
Nhưng trong lòng hắn vô cùng nặng nề, bởi vì biết rất rõ Tiêu Phàm không nhất định sẽ nể mặt bản thân.
Dù sao, hắn cùng với Tiêu Phàm không có quan hệ gì, đại ca hắn lại muốn giết Tiêu Phàm, bây giờ bị Tiêu Phàm đánh trọng thương, Tiêu Phàm muốn giết Long Tiêu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huống chi, Tiêu Phàm lần trước đã nể mặt hắn một lần, tha cho tu sĩ tên Võ Hạo kia, đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
- Nếu ta không tha cho hắn thì sao?
Tiêu Phàm một kiếm gác ở trên cổ Long Tiêu, ngẩng đầu nhìn về phía Long Thần cách đó không xa nói.
- Đại ca ta muốn giết ngươi trước, bị các hạ giết chết cũng không trách được ai, nhưng ta cũng coi như là đệ đệ của huynh ấy, ngươi nếu giết huynh ấy, ta tất sẽ giết ngươi, nếu ngươi thả huynh ấy ra, người Đại Long ta sẽ không tham gia tranh đoạt Long Hồn Quả.
Ánh mắt Long Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Long Thần, bốn mắt giao nhau, ai cũng không nhường ai.
Đến Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, Long Thần vô luận tâm tính, trí tuệ hay là khí chất, Long Tiêu đều khó có thể so sánh, nếu như chỉ đối địch với Long Thần, Tiêu Phàm còn không có ý định buông tha cho Long Tiêu.
Nhưng là Long Thần dứt khoát quyết định từ bỏ Long Hồn Quả, điều này khiến Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, đây không phải là sự quyết đoán bình thường, Bát Phẩm Long Hồn Quả mặc dù có giá trị liên thành, nhưng ở trong mắt Long Thần có vẻ như cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chủ yếu là Tiêu Phàm từ trong mắt Long Thần, nhìn ra càng nhiều, chỉ cần Long Thần hắn nói một câu, tất nhiên sẽ được người Đại Long Đế Triều ủng hộ, không dám không theo.
- Hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa!
Tiêu Phàm thu hồi trường kiếm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu U ở nơi xa, sát khí nặng nề, cuối cùng Tiêu Phàm vẫn là quay người rời đi.
Tiêu U nhất định phải giết, nhưng không phải hiện tại, huống chi cho dù muốn giết nàng ta cũng chưa chắc có thể thành công, việc cấp bách là ngăn lại Nam Cung Thiên Dật tranh đoạt Long Hồn Quả.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm gọi Tiểu Minh một tiếng, lăng không nhảy lên, cấp tốc bay về hướng Long Hồn Thụ.
- Tất cả người Đại Long rời khỏi nơi đây, tất cả tổn thất Long mỗ sẽ gánh vác.
Long Thần quét mắt một vòng nhìn tất cả người Đại Long nói.
- Rõ, Nhị Đế Tử!
Rất nhiều người phẫn nộ nhìn hướng Tiêu Phàm rời đi, cũng không có tiếp tục xuất thủ.
Long Thần đi đến bên cạnh Long Tiêu, vừa chuẩn bị mang theo Long Tiêu rời đi, Long Tiêu bàn tay đầy máu nắm lấy hai tay Long Thần, gầm nhẹ nói:
- Nhị Đệ, giúp ta giết hắn! Giết hắn!
- Đại ca, cừu nhân của huynh không phải Tiêu Phàm.
Long Thần cau mày một cái, chấp niệm của Long Tiêu đối Tiêu Phàm không phải sâu bình thường, tất cả những thứ này đều chỉ bởi vì một người, chính là Tiêu U kia!
Trên không trung, Tiêu U liếc mắt nhìn Long Tiêu cùng Long Thần thật sâu, trong lòng nổi giận mắng:
- Phế vật!
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm ở nơi xa, khống chế Loan Phượng xông thẳng về phía Long Hồn Thụ.
- Tiêu U, ngươi muốn làm cái gì?
Long Thần phẫn nộ quát.
- Ta không phải người Đại Long Đế Triều!
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu U từ đằng xa truyền đến, cũng không quay đầu lại rời đi.
- Đại ca, huynh nghe thấy chưa? Cho tới nay huynh chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi, từ sau khi Tiêu U xuất hiện, huynh không còn là Long Tiêu trước kia nữa, ta hi vọng đại ca ngày xưa của ta sẽ trở về!
Long Thần chẳng những không có nổi giận, ngược lại lộ ra một nụ cười.
Sau đó ôm lấy Long Tiêu, mang theo một đám tu sĩ Đại Long rời đi.
- Đại Long, có thể nói đồng lòng hơn Đại Ly rất nhiều.
Tiêu Phàm khẽ thở dài, lúc nhìn thấy Tiêu U đuổi theo, ánh mắt Tiêu Phàm liền trở lên lạnh lùng.
Tốc độ của Tiểu Minh rất nhanh, trên không trung, Nam Cung Thiên Dật đang đuổi theo từng Long Hồn Quả, Long Hồn Quả tốc độ cực nhanh, Nam Cung Thiên Dật đuổi nửa ngày cũng chưa bắt được.
Long Hồn Quả hết sức kỳ lạ, chỉ có tự mình rời khỏi Long Hồn Thụ, mới có thể chân chính coi là chín, cũng mới có thể phát huy ra hiệu quả thực sự.
Ở chỗ Long Hồn Thụ cũng đã có thật nhiều tu sĩ chạy tới, chỉ là đứng ở một chỗ không bay được, một khi chờ Long Hồn Quả thành thục, bọn họ muốn có được Long Hồn Quả cũng rất khó.
- Mẹ nó, chờ chúng nó chín, chúng ta cũng chưa chắc được, không bằng trực tiếp leo lên cây lấy xuống, dù là hiệu quả kém hơn rất nhiều, cũng tốt hơn không có.
- Không sai, bên trên còn tám trái, chúng ta đều có cơ hội lấy được một trái.
- Liều đi!
Không ít tu sĩ rục rịch, rốt cục kìm nén không được, chạy về hướng Long Hồn Thụ.
Hô hô!
Lúc đám người tới gần Long Hồn Thụ chỉ còn cách mấy trượng, đột nhiên trên Long Hồn Thụ bắn ra từng đạo thất thải quang mang, thất thải quang mang đột nhiên ngưng tụ thành mũi tên, bắn vào thân thể mấy tu sĩ.
- Lui!
Một tu sĩ kêu to không chút do dự chạy như bay về phía sau, nhưng tu sĩ khác không may mắn như vậy, trực tiếp bị mũi tên thất thải kia xuyên thủng, thân tử đạo tiêu.
- Nghe đồn Long Hồn Thụ nắm giữ năng lực tự động phòng ngự, đây là thật?
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của mũi tên thất thải kia, một tiễn chi uy không kém gì một kích toàn lực của Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, cho dù là hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Khó trách Nam Cung Thiên Dật mặc dù có thể điều khiển Hồn Điêu Thú, cũng không dám tự tiện chiếm lấy Long Hồn Quả, có lẽ tất cả Hồn Điêu Thú đều bảo hộ Long Hồn Thụ, Nam Cung Thiên Dật chỉ là ngoài ý muốn có được một thứ có thể khống chế tất cả Hồn Điêu Thú mà thôi, mà món kia đồ vật kia chính là viên hạt châu kia.
Tiêu Phàm rốt cục hiểu ra rất nhiều.
- Thật đúng là lợi hại, một là có thể lợi dụng Long Hồn Thụ cùng Hồn Điêu Thú tiêu diệt tất cả những người phản kháng, hai là tất cả mọi người sau khi chết, Long Hồn Quả đều là của hắn!
Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Phàm trở nên vô cùng âm trầm, Nam Cung Thiên Dật thật có thể nói là tính toán rất tường tận, đáng tiếc mọi chuyện không phát triển theo như hắn nghĩ.
MinhLâm - Lục Đạo -