Độc Cô Mạc Trắc cười lạnh nói.
- Nếu ngươi không tin, chúng ta thêm chút tiền đặt cược như thế nào?
Sở Vân Bắc mở miệng nói, mặc dù nói chuyện là Sở Vân Bắc, nhưng trên thực tế lại là ý tứ Tiêu Phàm.
- Ngươi còn muốn thêm tiền đặt cược?
Độc Cô Mạc Trắc cũng muốn theo, hắn thấy, Sở Vân Bắc không biết sống chết.
Hắn nắm giữ Thất Tinh Tuyền Cơ Xích, cho dù không phát huy ra toàn bộ uy lực Thất Tinh Tuyền Cơ Xích nhưng chỉ cần là Hồn Giới phía dưới Thần Phẩm, hắn đều có thể tuỳ tiện phá mở, điểm ấy tự tin hắn vẫn có.
Dù sao đã thắng, hắn không ngại thắng một chút tiền đặt cược, thuận tiện hung hăng đánh mặt Sở Vân Bắc cùng Sở gia.
- Dùng mệnh ta cược Thất Tinh Tuyền Cơ Xích của ngươi!
Sở Vân Bắc lạnh lùng nói ra mấy chữ.
Thanh âm hắn không lớn, lại tựa như một đạo tiếng sấm vang vọng trong lòng đám người, đám người đều kinh ngạc nhìn Sở Vân Bắc, còn coi là bản thân nghe lầm.
Độc Cô Mạc Trắc cũng kinh ngạc nhìn Sở Vân Bắc, sắc mặt âm trầm vô cùng, ngưng tiếng nói:
- Ngươi xác định?
- Ta xác định!
Sở Vân Bắc khẳng định gật đầu, một chút cũng không giống nói đùa.
Đám người nào biết là Sở Vân Bắc giờ phút này muốn khóc, hắn nào sẽ dùng mệnh bản thân cùng Độc Cô Mạc Trắc cược, đáng tiếc, làm chủ tư tưởng là Tiêu Phàm, căn bản không phải hắn có thể phản kháng.
Nhìn thấy Độc Cô Mạc Trắc có chút do dự, Sở Vân Bắc lại nói:
- Độc Cô Mạc Trắc ngươi dù sao cũng đường đường là đệ tử dòng chính Độc Cô gia tộc, sẽ không liền chút dũng khí này cũng không có chứ, hay là theo ý của ngươi, mệnh Sở Vân Bắc ta không bằng Thất Tinh Tuyền Cơ Xích trong tay ngươi?
- Đương nhiên...
Độc Cô Mạc Trắc thiếu chút nữa thì thốt ra, mệnh Sở Vân Bắc ngươi đương nhiên không bằng Thất Tinh Tuyền Cơ Xích, chỉ là lời đến khóe miệng, hắn lại không dám nói ra.
Chỉ thấy ánh mắt đám người bốn phía dữ tợn đều nhìn chằm chặp hắn, nếu như hắn nói ra, đoán chừng tu sĩ Sở gia Cổ Thành liền phát giận.
Thất Tinh Tuyền Cơ Xích bất quá là vũ khí Độc Cô Mạc Trắc hắn mà thôi, nếu như Sở Vân Bắc liền kém vũ khí hắn, há không phải nói rõ người Sở gia không bằng Độc Cô gia tộc sao?
Nghĩ vậy, Độc Cô Mạc Trắc nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Vân Bắc, hắn lúc này mới phát hiện, bản thân một mực bị Sở Vân Bắc kéo đi.
- Đáp ứng ngươi thì như thế nào?
Độc Cô Mạc Trắc hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ngươi thua, hi vọng ngươi nói lời giữ lời, không cần để ta tự mình lấy tính mạng ngươi.
Kỳ thật coi như để hắn giết Sở Vân Bắc, Độc Cô Mạc Trắc cũng không dám, dù sao nơi này là Sở gia Cổ Thành, cho nên chỉ có thể để Sở Vân Bắc tự sát, cứ như vậy, coi như Sở Vân Bắc chết cũng không liên quan đến hắn.
- Đó là tự nhiên!
Sở Vân Bắc nhếch miệng cười một tiếng:
- Thanh Dương Trưởng Lão, ta mà chết, nói phụ thân ta một câu, không liên quan đến bọn hắn.
- Nhị Thiếu!
Sắc mặt Sở Thanh Dương biến hóa, trong lòng thầm mắng không thôi, Sở Vân Bắc ngươi gắt gao tại nơi khác, ta tự nhiên không lo lắng, nhưng chết ở Thiên Thánh Lâu, cuối cùng không may còn không phải ta?
- Không cần lo lắng, ta còn chưa chết đâu.
Sở Vân Bắc khoát tay một cái nói:
- Nơi này nhiều người như vậy, ta xem có thể phá lệ để người ở đây đi làm trọng tài.
Sở Thanh Dương do dự một cái, cuối cùng vẫn gật gật đầu nói:
- Được!
- Ha ha, Ngô lão tam ta cũng rốt cục có thể lên tầng thứ tám, ta chờ đợi đã hơn bốn mươi năm.
- Đừng cao hứng quá sớm, mặc dù chúng ta đi tầng thứ tám nhưng khẳng định sẽ không bán Chân Long Khiếu cho chúng ta.
- Có uống Chân Long Khiếu hay không không quan trọng, chỉ cần có thể lên tầng thứ tám là được, về sau lão tử cũng có thể chém gió.
Đám người nghe vậy lập tức kích động lên, bình thường một đạo Hồn Giới không biết đem bao nhiêu người ngăn cản phía dưới tầng thứ tám, bây giờ có thể đi lên tầng thứ tám, cái này đủ để trở thành đề tài nói chuyện khi bọn hắn say rượu.
Sở Thanh Dương để cho người ta từ tầng thứ bảy thông hướng tầng thứ tám, sau khi tất cả mọi người thông qua, lại lần nữa mở Hồn Giới ra.
Sau một lát, đám người Sở Vân Bắc cùng Độc Cô Mạc Trắc liền xuất hiện ở vị trí Đệ Cửu Trọng, trước người bọn họ là một đạo Cửu Thải Hồn Giới.
Nhìn thấy Cửu Thải Hồn Giới, Độc Cô Mạc Trắc lộ ra vẻ khinh thường, hắn tựa như đã sớm đoán được, Hồn Giới này hắn còn không có đặt ở trong lòng.
- Chờ ta bước vào tầng thứ chín, ngươi liền không lời nào để nói.
Độc Cô Mạc Trắc cười lạnh nói, dẫn theo Thất Tinh Tuyền Cơ Xích liền muốn tiến lên.
- Chậm đã!
Sở Vân Bắc đột nhiên kêu lên.
- Hiện tại lo lắng bản thân chết sao? Muốn đổi ý cũng được, chỉ cần ngươi quỳ ở trước mặt ta, lớn tiếng hô mười câu ta nhận thua, ta liền có thể không muốn mạng ngươi.
Độc Cô Mạc Trắc cao ngạo nâng đầu, dường như hắn đã là người thắng lợi cuối cùng.
- Trong mắt ta, ngươi chỉ bất quá là một thằng hề mà thôi, không cần ở trước mặt ta biểu diễn.
Sở Vân Bắc lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập khinh thường.
- Ngươi!
Độc Cô Mạc Trắc vô cùng phẫn nộ, lại có người dám mắng hắn là xấu xí, cái này thiếu chút nữa thì làm Độc Cô Mạc Trắc bộc phát.
- Trước đó là các ngươi trước xuất thủ, lần này nên đến phiên ta ra tay trước đi?
Sở Vân Bắc thản nhiên nói.
- Không được!
Độc Cô Mạc Trắc còn chưa mở miệng, Mộ Dung Lãng Trần đã phản bác, hắn còn rõ ràng nhớ kỹ một màn bản thân trước đó bị ngăn cản tại tầng thứ sáu.
- Ta yêu cầu không quá phận đi, chẳng lẽ các ngươi sợ?
Sở Vân Bắc nhún nhún vai nói.
- Sợ, ta sẽ sợ ngươi?
Độc Cô Mạc Trắc nhe răng cười:
- Để ngươi trước xuất thủ thì như thế nào, chỉ bất quá là sớm để ngươi tuyệt vọng mà thôi.
Mộ Dung Lãng Trần vừa định ngăn cản, sau đó Độc Cô Mạc Trắc lời đã ra miệng, hắn muốn ngăn cản cũng đã không kịp, sắc mặt dị thường khó coi.
- Vậy ta liền không khách khí.
Sở Vân Bắc cười cười, chậm rãi hướng về màn sáng Cửu Thải đi đến, ngón tay bên trong ống tay áo của hắn rung động nhè nhẹ.
Khi hắn đi đến phía trước Cửu Thải Hồn Giới, vẫn như cũ như một dạng trước đó, tay phải kéo kiếm hoa, trường kiếm nhẹ nhàng đâm ra.
Lần này không có người nào khinh thường Sở Vân Bắc, quả nhiên, thời khắc kiếm mang xúc động Hồn Giới, một đạo Cửu Thải hà mang gào thét mà ra, rất nhanh liền xuất hiện một đạo quang môn.
Cũng đúng lúc này, Sở Vân Bắc một tay khác nhẹ nhàng điểm một cái, động tác này rất vi diệu, căn bản không có mấy người có thể nhìn thấy.
Vừa vặn Sở Thanh Dương chính là nhìn thấy một cái, hắn trong lòng kinh ngạc vô cùng:
- Vừa nãy thủ đoạn Nhị Thiếu hình như là Hồn Điêu Sư đi, chẳng lẽ hắn thực sự là Hồn Điêu Sư?
Sở Thanh Dương thất thần thật lâu, lúc đám người lấy lại tinh thần, Sở Vân Bắc đã xuất hiện ở bên trong hành lang thông hướng tầng thứ chín.
- Thông qua?
Đám người mắt trợn tròn, chẳng ai ngờ rằng lại là dạng kết quả này, khó trách Sở Vân Bắc tự tin như vậy, nguyên lai hắn có tự tin.
Sắc mặt khó coi nhất phải kể tới Độc Cô Mạc Trắc, hắn thực sự nghĩ không ra Sở Vân Bắc là như thế nào thông qua, bất quá hắn vẫn như cũ thập phần tự tin.
- Coi như ngươi thông qua, ta cũng không có thua!
Độc Cô Mạc Trắc cười lạnh nói, sau đó chậm rãi đi lên trước.
- Độc Cô huynh.
Mộ Dung Lãng Trần vội vàng kêu lên:
- Cẩn thận một chút!
- Yên tâm, chúng ta không có khả năng thua.
Khóe miệng Độc Cô Mạc Trắc khẽ nhếch, Mộ Dung Lãng Trần không nói, trong lòng hắn chỉ có thể thầm nói: Hi vọng như thế!
Trong hành lang tầng thứ chín, Sở Vân Bắc nhìn Độc Cô Mạc Trắc đi tới, trong lòng ngưng tiếng nói:
- Biểu đệ, hắn thực xông vào?
Giờ phút này Sở Vân Bắc tâm tình thật tốt, phải biết, nếu như Độc Cô Mạc Trắc không cách nào thông qua Cửu Thải Thiên Hồn Trận, Thất Tinh Tuyền Cơ Xích chính là của hắn.
Ngay từ đầu hắn còn đối với Tiêu Phàm dùng mạng hắn đi đặt cược thập phần khó chịu, nhưng hiện tại hắn lại không có bất luận cái gì khúc mắc.
- Yên tâm, tầng Hồn Giới này tuy không mạnh, nhưng hắn tuyệt đối không xông qua nổi.
Thanh âm Tiêu Phàm vang lên trong đầu Sở Vân Bắc, giọng nói vô cùng tự tin.