Bởi vì huyết mạch dòng chính Y gia thưa thớt, Y Trung Đình cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ tới bởi vì Y Quý Chu khiến mạch này của bọn hắn đi đến tình trạng như hiện tại.
Y Trung Đình giương mắt nhìn xung quanh tựa như đang đợi một ít người xuất hiện, nhưng khiến hắn thất vọng là cũng không có người xuất hiện ở nơi này.
- Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?
Sát khí trên người Tiêu Phàm chậm rãi tràn ra.
Trong lòng hắn đối với Y Thiên Linh kỳ thật vẫn còn có chút áy náy, nếu như có thể, vậy liền để Y Vân đảm nhiệm gia chủ Y gia, cũng coi là đền bù tổn thất đối với Y Thiên Linh.
Đã có thể báo thù, lại có thể đền bù tổn thất Y Thiên Linh và Y Vân, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không bỏ qua dạng sự tình này.
Đương nhiên, Tiêu Phàm nghĩ cũng không chỉ đơn giản như vậy, qua một thời gian nữa hắn sẽ rời Đại Ly Đế Triều, tiến về Vô Song Thánh Thành, hắn không muốn tiếp tục có dạng sự tình này phát sinh.
Nếu như ngay cả người bên cạnh đều không bảo hộ được an toàn, Tiêu Phàm hắn cũng không yên tâm đi Vô Song Thánh Thành.
Nếu như đã giết chết Y Phi Mạch và Y Quý Chu, Tiêu Phàm hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới. Hắn rất rõ ràng, một khi hắn rời đi, hai huynh đệ Y Trung Đường và Y Trung Đình đoán chừng là sẽ không bỏ qua Thần Châm Các.
Thậm chí, còn đem lửa giận liên luỵ đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Đại Yến Vương Triều cùng toàn bộ Tiêu gia.
Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, kinh lịch quá nhiều sự tình Tiêu Phàm cũng nhạy bén lên rất nhiều, có chút sự tình nhất định phải bóp chết từ trong trứng.
- Tiêu lão đệ!
Đột nhiên, một đạo âm thanh quen thuộc từ phía sau Tiêu Phàm truyền đến, Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại nhìn thấy hai người quen, chính là Y Vân và Hướng Vinh.
- Tam Gia, Hướng Lão.
Vẻ mặt băng sương của Tiêu Phàm biến mất không thấy gì nữa, khôi phục lại khuông mặt bé trai nhà bên, tràn đầy nụ cười.
Những người khác kinh ngạc một trận, Tiêu Phàm nơi nào còn bộ dáng hung thần ác sát, so với khi nãy hoàn toàn là hai người khác nhau mà.
- Tiêu lão đệ, xem như nể mặt ta, việc này đến đây thì thôi nhé?
Y Vân hít sâu một hơi nói.
Hắn chưa từng nghĩ đến, hơn một năm trước một tiểu tử Chiến Hoàng cảnh bây giờ lại có năng lực quyết định sinh tử một đại gia tộc, đây là sự tình chẳng ai ngờ đến.
Y Vân cùng Hướng Lão có thể nói là tận mắt thấy Tiêu Phàm từng bước một trưởng thành.
Đồng dạng, hai người cũng là quý nhân Tiêu Phàm tại Ly Hỏa Đế Đô gặp đầu tiên, trong đáy lòng Tiêu Phàm vẫn rất cảm kích hai người họ.
Cũng chính là bởi vì như thế, Tiêu Phàm nhiều lần nể mặt mũi Y Vân, bỏ qua cho Y Phi Mạch.
Nhưng là lần này, Tiêu Phàm lại không được dự định buông tha Y Phi Mạch, trực tiếp giết chết hắn.
- Xin lỗi, Tam Gia.
Tiêu Phàm hơi chắp tay nói, ánh mắt Y Vân lộ ra một tia mất mát, Y Trung Đình nguyên bản nổi lên hi vọng, cũng trong nháy mắt bị tưới một chậu nước lạnh.
Tiêu Phàm lại nói:
- Xem mặt mũi Tam Gia, Y Trung Đình, Y Trung Đường, các ngươi tự phế tu vi đi.
Cuối cùng, Tiêu Phàm vẫn là nổi lên một tia không nỡ, Y Trung Đình và Y Trung Đường tất nhiên có sai, nhưng tội không đáng chết, nhưng Tiêu Phàm cũng không có khả năng bỏ mặc hai người, lưu lại tai hoạ ngầm cho bản thân.
- Y Vân, là ngươi để Tiêu Phàm tới đối phó chúng ta có đúng không? Có phải hay không?
Y Trung Đường đột nhiên nổi điên nhìn Y Vân nói, đưa tay một chưởng vỗ tới hướng về Y Vân.
Phế tu vi, sau này sẽ là phế nhân, hơn nữa không có khả năng hưởng thụ được địa vị và tài nguyên Y gia, việc này so với giết hắn còn đau khổ hơn, hắn làm sao có thể bảo trì bình tĩnh.
Nhìn thấy Y Trung Đường đánh tới, Y Vân theo bản năng lui về sau, hắn chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ đâu thể nào là đối thủ Y Trung Đường?
- Muốn chết!
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, một đạo bạch mang trong tay lóe qua, xẹt qua thân thể Y Trung Đường, Y Trung Đường trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
- Nhị Đệ!
Sắc mặt Y Trung Đình đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng, cầm một chuôi trường kiếm trong tay thẳng hướng Tiêu Phàm, đỉnh đầu đột nhiên toát ra một chuôi bảo kiếm hư ảnh to lớn.
- Là ngươi tự tìm chết!
Con ngươi Tiêu Phàm trừng một cái, Tu La Kiếm lần nữa xuất thủ, Y Trung Đình vừa mới tới gần Tiêu Phàm liền bị một kiếm xé thành hai nửa, hóa thành một trận huyết vụ tràn ngập tại hư không.
Đường đường Y gia gia chủ, chết!
Giết chết gia chủ Ninh gia, Tiêu Phàm lần nữa giết chết gia chủ Y gia.
Một màn này phát sinh quá nhanh, đến mức rất nhiều người đều không lấy lại tinh thần, hai huynh đệ Y Trung Đình cùng Y Trung Đường đã thân tử đạo tiêu, máu tươi đều bị Tu La Kiếm thôn phệ không còn một mảnh, chỉ còn lại một bộ túi da khô gầy.
- Tam Gia, xin lỗi.
Tiêu Phàm chắp tay một cái nói, nếu như đã giết, Tiêu Phàm liền sẽ không hối hận.
Ở trong mắt Tiêu Phàm, mệnh Y Vân có thể so với mệnh huynh đệ Y Trung Đình thì trân quý hơn nhiều.
Y Vân cười khổ một tiếng, hắn có thể nói cái gì đây?
Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm mang theo Tiểu Kim và Tiểu Minh, cùng Bắc Thần Phong, Tần Mộng Điệp, Đoạn Tinh Nguyệt mấy người rời khỏi Y Phủ, tiến về Thần Châm Các.
Về phần sự tình Y gia không phải Tiêu Phàm có thể quyết định, hơn nữa hắn cũng không dự định đuổi tận giết tuyệt, thù báo, đã đủ.
Tiêu Phàm nộ sát bốn người Y gia, sự tình lan truyền nhanh chóng, rất nhanh liền truyền hướng các nơi Ly Hỏa Đế Đô, bất quá Tiêu Phàm lại không có quá mức để ý, biết rõ cũng tốt, xem về sau còn có ai không có mắt dám động tâm tư đối với người Thần Châm Các.
- Tiêu công tử, Ảnh, Ảnh Phong hắn?
Trên đường, Đoạn Tinh Nguyệt lấy dũng khí hỏi.
- Yên tâm, hắn không có việc gì, hắn và Tiểu Lang qua một đoạn thời gian mới có thể trở về, ngươi cứ an tâm đợi ở Thần Châm Các đi, về sau cũng không có người nào dám khi dễ ngươi.
Tiêu Phàm cười cười nói.
Hai người Ảnh Phong cùng Phong Lang còn lưu lại Huyết Lâu, về sau Túy Ông còn phải đích thân chỉ đạo hai người, đoán chừng lần sau trở về, thực lực cũng sẽ đạt tới một tầng cao hơn.
Chỉ là đáng tiếc là, Ảnh Phong cùng Phong Lang không thể cùng hắn tiến vào Vô Song Thánh Thành.
- Bọn hắn không đi cũng tốt, vạn nhất có nguy hiểm gì thì sao.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
- Sư thúc, ngươi nửa năm đi nơi nào? Ngay cả ta đều đoán chừng không phải đối thủ của ngươi.
Bắc Thần Phong cười hỏi, muốn từ trong miệng Tiêu Phàm vểnh lên ra một chút đồ vật.
- Đi đâu ngươi còn không biết sao?
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói, hắn tin Bắc Thần Phong nên đã sớm biết rõ mới đúng.
- Chẳng lẽ?
Ánh mắt Bắc Thần Phong lóe lên, trong nháy mắt nhớ tới cái gì, trong lòng lóe qua một tia kinh ngạc.
Tiêu Phàm cười không nói, mấy người trở về đến Thần Châm Các.
Đêm đó, Thần Châm Các phi thường náo nhiệt, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng, Quan Tiểu Thất đều đến, thậm chí ngay cả Hướng Vinh, Hỏa Hoàng đều chạy tới nơi này. Tần Mặc, Lê Ngự, Lý Đạo Hiên mấy người cũng tới, đám người gặp nhau một đường, nâng cốc ngôn hoan.
- Tiêu Phàm, ngươi đột phá Chiến Đế cảnh?
Hỏa Hoàng hỏi, hắn phát hiện, trên người Tiêu Phàm có khí chất Chiến Đế cảnh, hắn không biết Tiêu Phàm chỉ là lĩnh ngộ Ý Chí mà thôi, còn không có chân chính bước qua một bước này.
- Không có.
Tiêu Phàm lắc đầu nói.
- Tiểu tử ngươi trở về liền náo ra sự tình lớn như vậy, giết Y Trung Đường cùng Y Trung Đình.
Hỏa Hoàng lại nói:
- Bất quá, Y gia làm việc cũng thật đúng là tấn mãnh, đã lập Tân Gia Chủ.
- A?
Đám người tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Là ai?
Ngay cả Tiêu Phàm cũng hơi ngoài ý muốn, mị mị hai mắt.
- Ngươi còn không biết là người nào sao?
Hỏa Hoàng nhún nhún vai, liếc mắt nhìn Tiêu Phàm.
- Không phải là Y Tam Gia chứ?
Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, ngược lại là Hướng Vinh trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói.
Hỏa Hoàng không nói, chỉ là cười nhạt, không cần nhiều lời, đám người cũng trong nháy mắt minh bạch ý tứ gì.