Bích Vân Đào hơi kinh ngạc nhìn Trịnh Như Long, những người khác cũng có chút không bình tĩnh. Những năm này Trịnh Như Long một mực nhát gan sợ phiền phức, không tham dự "Luận bàn" giữa Linh Điện cùng Huyền Cung, không nghĩ tới hắn cũng dám đánh cược.
- Người này nhạy bén hơn so với những người khác.
Đám người Tiêu Phàm đã đại khái rõ ràng sự tình Trịnh Như Long.
Theo người khác, Trịnh Như Long tham sống sợ chết, nhưng đây chính là điểm mạnh của hắn, làm người tâm tư kín đáo, hơn nữa rất có lực ẩn nhẫn.
Người khác đều không chịu được Huyền Cung khích tướng, mà Trịnh Như Long lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để chứng minh Trịnh Như Long bất phàm.
Những người khác Luyện Thể Dịch, Hồn Thạch toàn bộ bị người Huyền Cung cướp đi, Trịnh Như Long lại dùng tu luyện. Mà hết thảy cũng không phải Trịnh Như Long tham sống sợ chết, mà là hắn biết, chỉ có bản thân cường đại lên mới có thể đánh bại đối thủ.
Đem tất cả tài nguyên tu luyện bại vào tay tu sĩ Huyền Cung, còn không bằng bản thân ẩn nhẫn một chút. Đem tất cả tài nguyên tu luyện dùng trên người bản thân, đợi một khi phong vân hóa long sẽ đánh hắn trở tay không kịp.
Mà hiện tại, Trịnh Như Long không có tiếp tục ẩn nhẫn.
- Trịnh Như Long, xem ra trước kia nhìn lầm ngươi. 50 bình Luyện Thể Dịch, 2000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đúng không, ta với ngươi cược!
Bích Vân Đào hai mắt khẽ híp một cái, trong lòng cười lạnh nói:
- Chờ ta đem các ngươi đánh ngã, nhìn Linh Điện ngươi còn có ai dám đứng ra!
Bích Vân Đào thân làm Phong Vương Chiến Vương thật đúng là không đem Trịnh Như Long để ở trong lòng. Trịnh Như Long không thể nào là Tuyệt Thế Chiến Vương, toàn bộ Chiến Hồn Học Viện Tuyệt Thế Chiến Vương chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Về phần Chiến Hoàng vậy càng thêm không có khả năng. Nếu Trịnh Như Long trở thành Chiến Hoàng, đoán chừng sớm đã bị Nội Viện mời đi, khảo hạch Nội Viện không cần phải tham dự.
- Được.
Trịnh Như Long gật đầu, thần sắc cũng có chút ngưng trọng.
Đám người nghe vậy, nhao nhao thối lui ra sau. Tiêu Phàm đứng ở trong đám người, lẳng lặng nhìn một màn này. Nơi xa, đám người Tống Hào chạy đến nhìn thấy Trịnh Như Long cùng Bích Vân Đào chuẩn bị giao phong, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trịnh Như Long nhát gan sợ phiền phức mọi người đều biết, lần này lại dám chủ động cùng người Huyền Cung giao thủ?
- Vẫn như cũ trong vòng mười chiêu giải quyết ngươi.
Bích Vân Đào một mặt tự tin, đi tới phía trên không trung, trường kiếm trong tay vũ động, lập tức bốn phía thay đổi bất ngờ.
Một kiếm ra, gió nổi mây phun, thế không thể đỡ, vô số kiếm khí kêu to chém xuống.
Trịnh Như Long không dám khinh thường, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi Thanh Long Đao, một cỗ khí thế cuồng bá từ trên người hắn chấn động xuất hiện.
Trịnh Như Long giơ Thanh Long Đao lăng không chém ra, một đạo đao hà cao vài trượng dường như khai mở, nghịch không mà lên, dưới ánh mắt kinh hãi của Bích Vân Đào, hung mãnh đánh tới.
- Thật mạnh!
Đám người thấy thế, kinh ngạc vô cùng. Ai cũng chưa từng thấy qua Trịnh Như Long chân chính xuất thủ, chỉ biết bọn người Chu Linh, Tiếu Lập đều cam bái hạ phong.
Bởi vậy, Trịnh Như Long tại Linh Điện cũng có danh xưng Đại Sư Huynh, cho dù hắn nhát gan sợ phiền phức cũng không ai dám không cho hắn mặt mũi.
Kiếm khí cùng đao hà đâm vào cùng một chỗ, hình thành từng đạo phong nhận to lớn phóng tới bốn phương tám hướng, rất nhiều tu sĩ cấp thấp bị thổi làm thất điên bát đảo.
- Vậy mà bổ ra mấy trăm đạo kiếm khí!
Con ngươi Bích Vân Đào co rụt lại, có chút trở tay không kịp, vội vàng cầm kiếm ngăn cản, rốt cuộc không còn loại cao cao tại thượng lúc trước.
Oanh một tiếng!
Trong tầm mắt mọi người, hai người Trịnh Như Long cùng Bích Vân Đào bay ngược ra, hai người đạp mạnh mặt đất lần nữa như đạn pháo trùng sát vào đối phương.
Hung mãnh khí lãng cổ động, hai người kích chiến cùng một chỗ, không trung ngẫu nhiên có máu tươi bắn tung tóe.
- Phong Vương Chiến Vương, ngươi vậy mà cũng lĩnh ngộ Tam Trọng Đao Thế!
Bích Vân Đào gầm thét, hắn phát hiện bản thân khinh thường thực lực Trịnh Như Long:
- Coi như ngươi lĩnh ngộ Tam Trọng Đao Thế lại như thế nào, ta cũng lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế, thắng ngươi dễ như trở bàn tay!
- Thế sao?
Trịnh Như Long cười khẽ, trên người hắn nhiều chỗ thụ thương, nhưng giờ phút này càng chiến càng hăng.
Không lâu lúc trước hắn lĩnh ngộ Tam Trọng Đao Thế, đạt tới cấp độ Phong Vương Chiến Vương, đối với thực lực bản thân cũng cực kỳ tự tin. Tài nguyên tu luyện Linh Điện có lẽ không bằng Huyền Cung, nhưng chiến kỹ lại không yếu hơn bao nhiêu.
Dù sao, Linh Điện và Huyền Cung là tồn tại cùng một cấp độ.
- Tinh Ngân Mạn Không!
Bích Vân Đào trường kiếm trong tay tỏa ra hơn mười đạo vết rách xán lạn, chói mắt, tinh ngân giăng khắp nơi như một tấm lưới lớn bằng ánh sáng, hướng Trịnh Như Long đánh tới.
Một khi bị lưới lớn bao phủ, thân thể tuyệt đối sẽ bị lưới lớn xé
vỡ nát.
- Thanh Long Khiếu Nhật!
Mắt thấy lưới tinh ngân kia phô thiên cái địa chụp đến, Trịnh Như Long rốt cục động, hai tay dắt lấy Thanh Long Đao, trầm ổn trung bình tấn, trường đao nhẹ nhàng nhấc lên.
Chỉ thấy một đạo thanh sắc đao khí nghịch không mà lên, sau đó chia ra làm ba, nhìn qua ba đạo đao khí kia giống như ba con thanh long đang nhe răng vung trảo đánh tới.
Xuy xuy!
Tinh Ngân Kiếm Khí ngưng tụ lưới lớn bị Thanh Sắc Đao Khí xé nát, hóa thành từng đợt Hồn Lực phong bạo quét sạch bốn phương tám hướng. Quanh thân Trịnh Như Long bị từng đạo phong nhận cắt đứt, tơ máu bay vụt.
- Giết!
Hai người gần như đồng thời gầm thét, giống như như chớp giật xông lên.
Đao kiếm chạm vào nhau, hai người gần như điên cuồng, chiến ý, sát ý bộc phát, ai cũng không nhường ai. Đao khí, kiếm khí giăng đầy hư không nơi đây, không ít người đã thấy không rõ bên trong phát sinh cái gì.
Ầm ầm!
Sau nửa ngày, một tiếng nổ trùng thiên vang lên, một đạo thân thể máu me đầm đìa từ trong gió lốc bay ra, hung hăng đập trên mặt đất, trượt ra chừng hai mươi thước mới dừng lại, mặt đất lưu lại một đường vết máu.
- Trịnh Như Long, ta muốn giết ngươi!
Ngay sau đó truyền đến tiếng Bích Vân Đào ngập trời gầm thét, đám người lộ ra vẻ kinh hãi.
Nói xong luận bàn, làm sao biến thành sinh tử chi chiến?
Thời khắc đám người nhìn lại, lại là phát hiện cánh tay trái Bích Vân Đào không còn. Nơi đó máu me đầm đìa, một đoạn bạch cốt hiển lộ ra, rất hiển nhiên, cánh tay hắn là bị xoắn nát.
Khó trách Bích Vân Đào tức giận như thế, cánh tay bị trảm, về sau thực lực hắn tất nhiên giảm bớt đi nhiều.
- Khụ khụ ~
Trong miệng Trịnh Như Long máu tươi cuồng phun, chém rụng một cánh tay Bích Vân Đào nhưng người hắn cũng bị thương nặng, toàn thân trên dưới không có một chỗ hoàn hảo.
Một trận chiến này lưỡng bại câu thương, nhưng Trịnh Như Long tổn thương càng nặng hơn.
- Bích Vân Đào, ngươi muốn giết người hay sao?
Chu Linh khẽ kêu, hóa thành một vệt sáng hướng về Bích Vân Đào phóng đi.
Oanh!
Cũng đúng lúc này, một đạo lợi mang từ một phương Huyền Cung xông ra, một chưởng hướng Chu Linh vỗ tới. Sắc mặt Chu Linh hơi đổi một chút, vội vàng đánh trả một chưởng.
Thân ảnh Chu Linh rút lui tầm mười bước, mà ở tại chỗ đứng đấy một chàng thanh niên, lạnh lùng nhìn đám người Linh Điện nói: - Bọn hắn chiến đấu còn chưa có kết thúc, ta xem ai dám nhúng tay!
- Tần Phong, Trịnh Như Long đã bại, các ngươi đây là giết người chứ không phải luận bàn!
Chu Linh phẫn nộ quát, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
- Tần Phong?
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, hắn nhớ kỹ Tần Đao có nhi tử gọi là Tần Phong. Nhìn kỹ, Tần Phong cùng Tần Đao còn quả thật có mấy phần rất giống.
- Ta giết hắn thì như thế nào? Dám cắt cánh tay ta, ta muốn tính mạng hắn!
Bích Vân Đào phẫn nộ tới cực điểm, mặc kệ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn Trịnh Như Long chết!
Thấy cảnh này, tu sĩ Linh Điện một mảnh tĩnh mịch, không có một người đứng ra cản trở Bích Vân Đào.
Ai cũng không nghĩ tới, lần luận bàn này vậy mà sẽ thăng cấp làm sinh tử chiến.
MềuSiuBự - Lục Đạo -