- Giang Thiên Vân, nếu ngươi dám giết con ta, Giang gia ta cùng Lăng gia ngươi không chết không thôi!
Thanh âm Giang Thiên Vân gào thét vang vọng trời cao.
- Không chết không thôi? Đã sớm không chết không thôi rồi, Giang U Nguyệt ta nhất định phải giết!
Lăng Thừa Đạo căn bản khó chơi, Lăng Thiên đã chết, hắn đâu còn kiêng dè nhiều như vậy.
Tốc độ của hắn rất nhanh, lách mình liền xuất hiện ở trước người Giang U Nguyệt, một tay bấm cổ Giang U Nguyệt, tùy ý bóp, trong mắt Giang U Nguyệt đều là vẻ hoảng sợ.
Oanh một tiếng nổ vang, đầu Giang U Nguyệt trực tiếp nổ tung, hóa thành từng trận huyết vụ tràn ngập hư không.
- Lăng Thừa Đạo, lão phu giết ngươi!
Giang Thiên Vân tru lên, giống như con sói đói nhào lên, hắn rốt cuộc cũng có cảm giác nhi tử bị giết là như thế nào.
- Hừ!
Lăng Thừa Đạo lạnh rên một tiếng, hắn chính là Chiến Thánh cảnh, há lại e ngại Chiến Đế cảnh đỉnh phong như Giang Thiên Vân này. Dù hắn đã một bước tiến vào Chiến Thánh cảnh, nhưng đạt tới cấp độ như bọn hắn, chênh lệch giữa hai người vẫn rất lớn.
Một chưởng cương hỏa diễm đánh vào ngực Giang Thiên Vân, máu tươi trong miệng Giang Thiên Vân cuồng phún, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, thân thể bay ngược như đạn pháo ra.
Lăng Thừa Đạo vẫn không dự định buông tha hắn, nếu như đã xuất thủ, vậy phải chém tận giết tuyệt.
Có điều, khi hắn xuất hiện ở trên không chỗ Giang Thiên Vân trước khi rơi đập xuống đất, lông mày lại nhíu lại, trong bụi bặm phía dưới đã không thấy bóng dáng Giang Thiên Vân đâu nữa.
- Chạy?
Lăng Thừa Đạo mắt lộ vẻ hung ác, liếc nhìn bốn phía, lại không thấy bóng dáng Giang Thiên Vân:
- Dám giết con ta, vậy để Giang gia ngươi đền mạng!
Lăng Thừa Đạo hoàn toàn không phát hiện ra, trước đó Giang Thiên Vân tâm tình phẫn nộ khi biết được Lăng Thiên phế Giang U Nguyệt, lúc ấy hắn còn khuyên ngăn Giang Thiên Vân. Nhưng mà hiện tại, hắn hận Giang Thiên Vân càng sâu, hận không thể lập tức giết sạch cả nhà Giang gia.
- Tiêu Phàm, nợ giữa ngươi và ta, sau này sẽ lại tính với ngươi!
Lăng Thừa Đạo lạnh lùng quét Tiêu Phàm một cái, liền mang người Lăng gia bắn nhanh đi về nơi xa.
So với thù Tiêu Phàm giết Lăng Băng Điệp, Lăng Thừa Đạo càng hận Giang U Nguyệt giết Lăng Thiên hơn, dù sao, Lăng Thiên thế nhưng là gia chủ Lăng gia tương lai.
Hơn nữa, còn Ngô gia cùng Công Tôn gia tộc đối phó Tiêu Phàm, Lăng Thừa Đạo tin tưởng, Tiêu Phàm vẫn sẽ phải chết.
Nhìn thấy người Lăng gia biến mất, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, lần nữa nhìn về phía người Ngô gia cùng Công Tôn gia tộc.
Trong đám người cách vị trí Giang Thiên Vân trước đó không xa, Diệp Phong nhìn chăm chú phương hướng Giang Thiên Vân chạy trốn, trong mắt lóe lên một tia khinh thường:
- Giang gia thực lực có như vậy? Thật đúng là rác rưởi!
Giang gia còn không phải là đối thủ Lăng gia, vậy thì sao có thể hơn được Diệp gia chứ?
- Sư tôn, bây giờ chúng ta làm thế nào?
Hàn Nhạc Thiên nheo mắt, liếc nhìn đám người, lúc này mới phát hiện, có vẻ như không có ai có thể gây phiền phức cho Diệp gia.
- Chờ một chút trước đã.
Sắc mặt Diệp Phong âm trầm, nếu cứ như vậy rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng. Chính như Diệp Thệ Thủy nói, dù hắn muốn hãm hại vị trí chi nhánh Diệp gia của Diệp Thệ Thủy cũng không được, dù sao hắn ở Diệp gia cũng chỉ là một Trưởng Lão chi nhánh bình thường mà thôi.
Ưu thế duy nhất chính là, hắn là đến từ bản bộ Chiến Hồn Điện, địa vị không thấp hơn Diệp Thệ Thủy bao nhiêu.
Bọn hắn không biết là, Vân Lạc Thần ngay cách bọn hắn không xa, lời bọn hắn nói hắn nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng không khỏi trầm ngâm:
- Xem ra, bọn hắn không phải chống đối Tiêu Phàm, mà là chống đối Diệp gia.
Lúc này, thanh âm gia chủ Công Tôn gia tộc Công Tôn Ngạn lại vang lên:
- Tiêu Phàm, con ta có phải bị ngươi giết chết hay không?
- Là ta giết.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Công Tôn Ngạn trợn mắt nhìn, hắn vốn cho là Tiêu Phàm còn sẽ tranh luận một hồi, không nghĩ tới hắn trực tiếp thừa nhận. Chẳng lẽ Tiêu Phàm hắn có tự tin đối mặt với Công Tôn gia tộc ta hay sao?
- Công Tôn gia tộc ta coi như trước đó đắc tội ngươi, nhưng về sau rốt cuộc không hề làm khó ngươi. Ngươi thật đúng là ác độc, bỉ nhân liền thay thế nhân diệt trừ hạng người hung tàn này như ngươi!
Công Tôn Ngạn phẫn nộ tới cực điểm.
- Là Độc Cô Trường Phong nói cho ngươi biết, ta giết Công Tôn Dạ phải không? Vậy phải chăng hắn cũng nói cho ngươi biết, Công Tôn Dạ cùng người Độc Cô gia tộc cùng vây giết huynh đệ ta?
Ngữ khí Tiêu Phàm vô cùng bình thản, Hồn Lực khí tức trên người Công Tôn Ngạn này mặc dù cường đại, nhưng còn chưa tới cấp độ Tiêu Phàm phải kiêng dè.
Công Tôn Ngạn nhất thời không biết nói gì, Tiêu Phàm lại từng bước một đi ra ngoài Long Hồn Cốc, lạnh giọng nói:
- Người giết huynh đệ ta, nếu bây giờ bảo ta giết hắn lần nữa, ta cũng không chút do dự.
Đám người nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm lại thay đổi mấy phần, những tu sĩ châm chọc khiêu khích đối với Tiêu Phàm, thậm chí cười trên nỗi đau của người khác, tất cả đều trở nên nghiêm nghị.
- Nói đi cũng phải nói lại, người Tiêu Phàm giết chết đều là người chủ động đi trêu chọc hắn, hắn cũng không tàn nhẫn cùng bá đạo như trong tưởng tượng.
- Đúng vậy, bất luận là Công Tôn Dạ, hay là Sở Nhạn Nam, hoặc là gia chủ Ngô gia, đều là bọn hắn chủ động đi trêu chọc Tiêu Phàm, đều cho là Tiêu Phàm dễ bị khi dễ, cho nên mới bị Tiêu Phàm phản sát.
- Nghe nói trên người Tiêu Phàm có một Cửu Giai Khôi Lỗi Thú, không biết có thể tránh thoát một kiếp này được không, dù sao Công Tôn gia chủ và lão tổ Ngô gia đều là Chiến Thánh cảnh.
- Hãy chờ xem, có lẽ Tiêu Phàm sẽ sáng tạo kỳ tích thì sao?
Đám người xì xào bàn tán, ánh mắt toàn bộ đều tụ tập ở trên người Tiêu Phàm nơi xa, rất nhiều người đều có thay đổi cái nhìn đối với Tiêu Phàm.
Những ngày qua, Tiêu Phàm mặc dù tại Vô Song Thánh Thành gây ra những động tĩnh lớn, nhưng mà không có chút ngoài dự liệu nào, đều là người khác chủ động tìm đến Tiêu Phàm gây phiền phức, điều này căn bản không mắc mớ gì đến Tiêu Phàm, hắn chỉ là bị động mà thôi.
Giờ phút này, Tiêu Phàm đã đi ra khỏi Long Hồn Cốc, lạnh lùng nhìn Công Tôn Dạ nói:
- Ta ở đây, muốn báo thù thì tranh thủ thời gian đi!
Công Tôn Ngạn cau mày, hắn biết trên người Tiêu Phàm có một Cửu Giai Khôi Lỗi Thú Cửu U Ma Hổ, chỉ dựa vào một mình hắn thì khó mà chiếm thượng phong, lại càng không cần phải nói giết chết Tiêu Phàm.
- Công Tôn gia chủ, Khôi Lỗi Thú Cửu U Ma Hổ kia giao cho ta, ngươi mau chóng giết chết Tiêu Phàm, để tránh đêm dài lắm mộng.
Lúc này, lão tổ Ngô gia đột nhiên đi đến trước mặt Công Tôn Ngạn.
- Được!
Trên mặt Công Tôn Ngạn hiện lên một nụ cười, chỉ cần giải quyết Cửu U Ma Hổ, hắn có mười phần nắm chắc giết chết Tiêu Phàm.
Vừa dứt lời, hai người liếc nhau, liền phóng đi về phía trên không Long Hồn Cốc, bọn hắn sợ ở chỗ này chiến đấu lan đến gần Long Hồn Cốc.
Đến lúc đó đắc tội Chiến Thần Điện, vậy coi như ăn không được lại phải ôm hận đi.
- Tiêu Phàm, đừng trách chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ, lấy Cửu Giai Khôi Lỗi Thú kia của ngươi ra đi, bằng không ngươi sẽ chết rất nhanh.
Phía trên không trung, Công Tôn Ngạn lạnh giọng nói:
- Lần này, sư tôn Huyết Lâu Lâu Chủ của ngươi cũng không cứu được ngươi!
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Phàm căm tức nhìn Công Tôn Ngạn, trong lòng có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Huyết Lâu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Ta nói, sư tôn của ngươi Huyết Lâu Lâu Chủ đã chết, không có ai có thể cứu ngươi!
Công Tôn Ngạn cười gằn nói:
- Yên tâm, ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy ngươi sư tôn trên đường xuống suối vàng!
- Rống ~
Ngửa mặt lên gào thét một tiếng vang vọng đất trời, một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, ngay lúc đó, khí thế của hắn cũng không ngừng tăng lên.
- Giận?
Ánh mắt Công Tôn Ngạn đạm nhiên, chỉ cần Tiêu Phàm dám xông lên, hắn có tự tin lấy được mạng Tiêu Phàm.
- Chết đi!
Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, sát ý đáng sợ từ trên người hắn bộc phát ra, xông thẳng đến Công Tôn Ngạn.
Lục Đạo