Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt hai người Tiêu Phàm và Huyết Yêu Nhiêu trầm ngâm, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.

Có người cung cấp cho người Diêm La Phủ vị trí sát thủ của hai đại Tổ Chức Sát Thủ khác, vậy cũng quá đáng sợ rồi.

Muốn biết rõ vị trí sát thủ của Tổ Chức Sát Thủ khác không hề đơn giản. Hơn nữa, cứ năm ngày lại cập nhật vị trí sát thủ của hai đại Tổ Chức Sát Thủ khác thì càng khó.

Điều này khiến Tiêu Phàm cùng Huyết Yêu Nhiêu có cảm giác bị giám sát. Với thực lực của Tiêu Phàm, cho dù cường giả Chiến Hoàng cảnh tối đỉnh bí mật giám sát hắn, hắn tuyệt đối cũng phát hiện ra, nhưng bây giờ hắn lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.

- Chẳng lẽ là Chiến Đế?

Trong lòng Tiêu Phàm có chút run lên, nếu quả thật bị Chiến Đế tiếp cận, dù hắn cường đại thế nào, cũng không thể nào là đối thủ của Chiến Đế.

- Tiêu Phàm, ngày kia có đi hay không?

Huyết Yêu Nhiêu do dự, nàng lại không quá lo lắng, không chừng báo ra thân phận bản thân rời khỏi cuộc tranh tài, sẽ không ai dám giết nàng.

Đương nhiên, với ngạo khí của Huyết Yêu Nhiêu cũng không có khả năng báo ra thân phận bản thân trong Thí Luyện Sát Vương.

Nhưng mà Tiêu Phàm lại khác, nếu như biết được Tiêu Phàm muốn tận diệt người Diêm La Phủ tham gia Sát Vương Thí Luyện tại Long Hoàng Đế Đô, vậy sẽ không đơn giản như vậy.

- Đi, tại sao không đi?

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói. Hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đang giám sát phía sau mình, điều này khiến Tiêu Phàm thấy nồng đậm bất an.

Cho dù là cường giả Chiến Đế, hắn cũng muốn làm rõ xem rốt cuộc là ai.

Cũng không phải là Tiêu Phàm tự nhận là có thể đào thoát từ trong tay Chiến Đế, mà là Tiêu Phàm cho rằng, người kia làm việc âm thầm nên sẽ không xuất thủ với bọn hắn, bằng không thì đã sớm xuất thủ đối phó bọn hắn.

- Nhưng mà?

Huyết Yêu Nhiêu còn có chút bận tâm.

- Không có nhưng mà gì cả, chúng ta đi tìm một nơi trước, đợi đến ngày kia lại tính.

Tiêu Phàm nắm chặt miếng ngọc bội trắng trong tay, sau đó lại từ trong một cỗ thi thể khác lấy ra một miếng ngọc bội.

Trong bàn tay, một đạo kiếm khí vòng xoáy từ đầu ngón tay hắn xuất hiện bao phủ hai cỗ thi thể. Trong chốc lát, hai cỗ thi thể hóa thành một đám huyết vụ nhàn nhạt tràn ngập trên không trung.

...

Giờ phút này, chân trời đã sáng, nhưng mà Hoa Phủ lại bận rộn không ngừng.

Trong đại sảnh, Hoa Thiên Bảo mặt xám đen, không thể nào bớt giận, nhìn Hoa Thiên Minh một bên nói: - Còn chưa có tin tức của Huyền Hoàng?

- Không có, hắn tựa như đột nhiên biến mất. Theo ta thấy, hắn sợ Tiêu Phàm tìm hắn để gây sự nên đã trốn đi.

Hoa Thiên Minh hít sâu một hơi nói.

Nhưng trong lòng hắn thì giận mắng không thôi. Tiểu tử Huyền Hoàng này tham tài háo sắc không nói, lại còn tham sống sợ chết, chẳng phải có một Tiêu Phàm thôi à, có nhất thiết phải ẩn trốn ngay cả Hoa gia ta cũng không tìm thấy được?

Cho dù ngươi sợ hãi cũng có thể đến Hoa gia. Hoa gia chẳng lẽ đến một Tiêu Phàm cũng không giải quyết được sao?

- Thiên Minh, ngươi xác nhận chính xác là Tiêu Phàm ra tay với Huyền Hoàng?

Hoa Thiên Bảo cau mày, hắn luôn cảm giác việc này không đơn giản.

- Không sai, ta tự mình đi một chuyến. Nơi chiến đấu, có khí tức Hồn Lực của Huyền Hoàng cùng Tiêu Phàm. Hơn nữa, ở khách sạn Huyền Hoàng trọ cũng có khí tức Hồn Lực hai người bạo loạn, cái này hẳn không phải là giả.

Huống chi, không chỉ người Hoa gia ta thấy rõ ràng bộ dáng Tiêu Phàm, lúc ấy rất nhiều người ở đó, đều nhớ kỹ dung mạo Tiêu Phàm.

Hoa Thiên Minh gật đầu khẳng định.

Hoa Thiên Minh vô cùng mẫn cảm với khí tức Hồn Lực. Dù hắn không tin tưởng con mắt bản thân, nhưng mà cũng tuyệt đối tin tưởng mũi của mình.

Huống chi, những người khác không có khả năng nói dối cho Tiêu Phàm cùng Huyền Hoàng, hai người bọn hắn còn không có năng lực lớn như vậy.

- Tìm, nhất định phải tìm được Huyền Hoàng.

Hoa Thiên Bảo quát.

Huyền Hoàng biến mất, trong lòng Hoa Thiên Bảo lo lắng không thôi. Vừa mới nhìn thấy nhi tử của mình có chút khởi sắc, nếu Tiêu Phàm liền rời đi như vậy, vậy còn có người nào có thể trị bệnh cho nhi tử của mình đây?

Đồng thời, Hoa Thiên Bảo cũng tràn ngập xem thường đối với Huyền Hoàng, chẳng phải chỉ là một tên Tiêu Phàm à, bị dọa đến không dám lộ mặt.

- Rõ.

Hoa Thiên Minh gật gật đầu:

- Đại Ca, ta thấy tìm Huyền Hoàng không bằng tìm Tiêu Phàm, chỉ cần Tiêu Phàm vừa chết, đến lúc đó chúng ta thả ra tin tức, Huyền Hoàng khẳng định liền xuất hiện.

- Ta chỉ cần kết quả.

Hoa Thiên Bảo trầm giọng nói:

- Chỉ cần có thể tìm ra Huyền Hoàng và giết chết Tiêu Phàm, người gia tộc ngươi có thể tùy ý điều khiển.

Hiển nhiên vì vấn đề của Hoa Thiếu Phi, Hoa Thiên Bảo đã sắp phát điên.

- Đại Ca yên tâm đi, ta cam đoan không quá ba ngày, Huyền Hoàng sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.

Hoa Thiên Minh vỗ lồng ngực bảo đảm nói.

Có thể trở thành người tùy ý điều khiển người gia tộc, nếu như ngay cả một Tiêu Phàm cũng không giết nổi, một Huyền Hoàng cũng không tìm được, vậy hắn cũng có thể đâm đầu vào khối đậu hũ chết được rồi.

Hoa Thiên Minh giờ phút này tỏ ra đắc ý khí, hoàn toàn quên mất, Tiêu Phàm trong miệng những người khác đã là Chiến Hoàng đỉnh phong, mà không phải Chiến Hoàng trung kỳ trước đó.

Hai ngày tiếp theo, Hoa gia xuất động trên trăm Chiến Hoàng cảnh âm thầm tìm kiếm hành tung của Tiêu Phàm cùng Huyền Hoàng. Theo thời gian đưa đẩy, cái gọi là kỳ hạn ba ngày của Hoa Thiên Minh cũng sắp qua, thần sắc cũng ngày càng sốt ruột.

Ngày thứ hai lúc màn đêm buông xuống, tin tức tốt lành đầu tiên truyền tới tai Hoa Thiên Minh. Hoa Thiên Minh bỗng nhiên đứng dậy, vỗ bàn một cái, cười to một cái nói:

- Hay cho một Tiêu Phàm, tìm ngươi hai ngày, rốt cục cũng tìm được ngươi.

Sau đó Hoa Thiên Minh nhìn về phía tu sĩ Hoa gia đang quỳ nói:

- Ngươi xác định tin tức đáng tin?

- Nhị Gia, tuyệt đối đáng tin, trước đó ta và mấy huynh đệ khác tại Đông Thành tìm tung tích Tiêu Phàm, có người nói nhìn thấy Tiêu Phàm cùng một nữ tử ở cùng một chỗ. Về sau nghe ngóng, phát hiện Tiêu Phàm cùng nữ tử kia mai phục tại một chỗ trong khu ổ chuột. Mấy người thuộc hạ sợ đánh rắn động cỏ nên không có xuất thủ.

Tu sĩ Hoa gia kia vô cùng chắc chắn nói.

- Tốt! Ngươi làm rất tốt! Thực lực Tiêu Phàm này không thể khinh thường, nhất định phải bố trí kỹ càng một phen.

Hoa Thiên Minh tán thưởng nói, nhưng trong lòng thì vô cùng lạnh lẽo:

- Ta đang thắc mắc làm sao không tìm được ngươi, vậy mà ngươi trốn ở xóm nghèo, lần trước để ngươi chạy trốn, còn dám giết người Hoa gia ta, lần này ngươi mọc cánh cũng khó trốn!

Nghĩ vậy, Hoa Thiên Minh lại nói:

- Ngươi đi triệu tập tất cả mọi người, tập hợp ở xóm nghèo Đông Thành. Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được manh động. Tiêu Phàm mà chết, người đó coi như lập công đầu!

- Rõ, Nhị Gia!

Tu sĩ Hoa Gia cực kỳ hưng phấn cung bái nói, sau đó liền rời khỏi đại sảnh Hoa gia.

Theo màn đêm buông xuống, Long Hoàng Đế Đô giống thường ngày, bóng người nườm nượp, xa hoa truỵ lạc, lấp lánh vô cùng, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.

Vị trí xóm nghèo Đông Thành, trong một sân nhỏ hoang tàn, hai thân ảnh đang ngồi, dĩ nhiên chính là Tiêu Phàm cùng Huyết Yêu Nhiêu.

Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm hai miếng ngọc bội trắng bày trên bàn, chính là lấy được từ trên người hai sát thủ Diêm La Phủ trước đó.

Giờ phút này, hai miếng ngọc bội tản ra ánh sáng yếu ớt, cứ qua mỗi một lúc, ánh sáng liền đột nhiên lấp lóe một cái.

- Tiêu Phàm, sắp rồi, đã có hai mươi mấy người vừa tới gần nơi này.

Huyết Yêu Nhiêu mở miệng nói.

- Chờ một chút.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn chân trời, bây giờ cách nửa đêm cũng ngày càng gần, khu vực Long Hoàng Đế Đô phồn hoa mặc dù vô cùng náo nhiệt, nhưng mà xóm nghèo này lại cực kỳ yên tĩnh.

- Bọn hắn không phải nói Diêm La Phủ chỉ có ba mươi người sao? Đến cũng không ít đâu.

Huyết Yêu Nhiêu lại lơ đễnh.

- Hắn nói ngươi liền tin sao?

Tiêu Phàm lắc đầu, trong mắt hiện ra một vòng lãnh quang.

Từ lúc bắt đầu, hắn đã không tin tu sĩ Diêm La Phủ kia nói, không, nói cho đúng, hắn chỉ tin tưởng một nửa.

Bản thân tra tấn hắn như thế, hắn làm sao không muốn trả thù ta?

Tiêu Phàm đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt, khóe miệng hiện ra một vòng cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng:

- Tối nay nhất định là một đêm yên tĩnh, Hoa gia đừng khiến ta phải thất vọng.

MinhLâm - Lục Đạo -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK