Sau nửa ngày, bên ngoài Đế Cung truyền đến một trận nổ vang, chấn động như sấm nổ, rất lâu không dứt.
- Hítttt!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
- Đúng là một quyền đáng sợ, ta cảm giác Đại Long Bát Tử kia giống như bị một khỏa sao băng trùng kích vậy, đừng nói Chiến Hoàng sơ kỳ, ngay cả Chiến Hoàng hậu kỳ cũng chưa chắc có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
- Hắn vẫn là Cửu Đế Tử trước kia, khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật! Một quyền chi uy, có thể đánh nứt Thiên Địa!
- Dám khiêu chiến Man Vương, Bát Tử kia thực sự to gan lớn mật quá, ta rất bội phục bản lĩnh của hắn, các ngươi nhìn những người Đại Long kia đang trợn tròn cả mắt kìa.
Một quyền đã làm nổ tung chiến kỹ đỉnh phong Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ Bát Tử, sức mạnh này quả đáng sợ, trong cùng một đời cũng chỉ có Bàn Tử mới có thể làm được như thế.
Những kẻ trước đó còn khinh thường Bàn Tử giờ cũng bắt đầu nịnh nọt lấy lòng.
Sắc mặt tu sĩ Đại Long Đế Triều khó coi tới cực điểm, còn khó chịu hơn so với việc ăn chuột chết, vốn dĩ bọn hắn nghĩ Bát Tử sẽ giết Bàn Tử, trùng chấn hung uy Đại Long, nhưng đâu nghĩ đến Bàn Tử vẫn cường hãn như thế, vẫn như ba năm trước.
- Ta đã nói rồi, ta chỉ giết người, sẽ không bàn luận.
Một loạt thanh âm quanh văng vẳng trong không gian, Bàn Tử chậm rãi bay tới phía dưới.
Tất cả tu sĩ một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong cảnh tượng vừa mới diễn ra.
Bát Tử chết, Bàn Tử giết hắn mới chỉ xuất một quyền mà thôi!
Đây là điều nhiều người cũng không ngờ tới, thực lực Bàn Tử có lẽ không thấp, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không cường đại như vậy.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu, trước đó Bàn Tử sở dĩ bị áp chế chỉ là hắn cố ý chủ động phòng ngự mà thôi, cũng không thực sự xuất thủ.
- Đại Ly Đế Triều rất tốt, quả nhiên nhân tài lớp lớp xuất hiện.
Lại một thanh niên đột nhiên đứng dậy, mang trên mặt một tia cười lạnh, con mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bàn Tử: - Tu sĩ Đại Long Đế Triều ta dù sao cũng là khách, ngay trước mặt nhiều người vậy mà dám giết người Đại Long ta, thật coi Đại Long ta không có người ư? Vẫn muốn gây ra phân tranh hai đại Đế Triều sao?
Nghe nói như thế, tu sĩ Đại Ly Đế Triều khịt mũi coi thường, cái tên thanh niên Đại Long này thực là buồn cười, vừa mới nói xong hai người không phải bàn luận, mà là đang cược mệnh.
Thời điểm Bàn Tử bị áp chế, tu sĩ Đại Long đến một cái rắm cũng không thả, vậy mà giờ nói đang lăng nhục bọn hắn, đây không phải buồn cười thì là gì!
- Ngươi là cái thá gì, chỉ dựa vào ngươi mà có thể đại diện cả Đại Long?
Bàn Tử vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nghe được lời nói thanh niên kia liền trợn mắt nhìn.
Thanh niên kia nhất thời không biết nói gì, riêng mình hắn, lấy đâu ra tư cách gì đại diện cho cả Đại Long, ngay cả Long Tiêu cũng không khả năng ấy.
Bàn Tử liếc hắn một cái, liền lười nhác nằm tại chỗ, ra vẻ hờ hững.
- Tại hạ Đại Long Ngũ Tử, muốn xin các hạ dạy cao chiêu.
Thanh niên kia cảm thấy mình mất mặt, lập tức sát tâm nổi lên.
- Làm sao, Đại Long ngươi muốn xa luân chiến hả?
- Người Đại Long ngươi còn muốn thể diện không? Ta nhổ vào, còn đại biểu Đại Long, muốn gây ra phân tranh hai triều, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng?
- Cút trở về Đại Long của ngươi đi, đừng đến Đại Ly ta mất mặt xấu hổ.
Không đợi Bàn Tử mở miệng, tu sĩ Đại Ly lập tức kêu to lên.
Ngũ Tử vô cùng tức giận sắc mặt đỏ bừng, hắn phẫn nộ tới cực điểm, thiếu chút nữa thì muốn bộc phát.
- Muốn đánh cũng có thể.
Đúng lúc này, Bàn Tử đột nhiên lười nhác lên tiếng.
Đám người sững sờ, Bàn Tử tuy mạnh, nhưng đối phương cũng đều là Chiến Hoàng cảnh, nếu như xa luân chiến, người bình thường đều không chịu được.
Nếu như chỉ là bàn luận cũng được thôi, có thể dùng tính mệnh để chiến đấu, nhưng người thua nhất định phải chết!
- Người nào chết thì giao danh ngạch ra, dù sao một người chết không nhất thiết được danh ngạch.
Bàn Tử tiếp tục mở miệng.
Nghe nói như thế, đám người cái này mới có phản ứng, hóa ra mục đích đánh của Cửu Đế Tử là như vậy, nếu như giết chết một người của bên đối phương, có thể chiếm lấy một chỗ, vậy chiến đấu này cũng có ý nghĩa.
Sắc mặt Ngũ Tử khẽ trầm xuống, trong lòng có chút do dự, hắn mặc dù là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng đối phương là Bàn Tử nên hắn cũng không thực sự nắm chắc phần thắng.
Vừa nãy ra mặt, đơn giản chỉ là phát tiết lửa giận trong lòng mà thôi.
- Đề nghị này không tệ, vừa vặn cái yến hội này cũng có chút nhàm chán.
Đột nhiên, Đại Long một phương Long Tiêu nhàn nhạt mở miệng, người Đại Long đã bị Đại Ly giết hai mạng, nếu như đã không còn chỗ thể hiện, cái kia há không phải nói rõ Đại Long không bằng Đại Ly?
- Bát Tử chết, thù này ta tới báo.
Sắc mặt Ngũ Tử trầm xuống, thấy Long Tiêu mở miệng, lá gan hắn cũng lớn theo.
Lập tức từ trên chỗ ngồi đạp không lên, hướng lên không trung, căm tức nhìn Bàn Tử nói:
- Có gan lên đây chúng ta cùng đấu một trận.
- Nhị Ca, cơ hội này nhường cho ta được không? Ta vừa muốn lấy thêm một chỗ.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng, chậm rãi đứng dậy.
Bàn Tử không muốn năng lực thực sự của bản thân quá bại lộ, nhất định do hắn cố ý, trong số những người ở đây cũng chỉ có hắn suy nghĩ cho Bàn Tử, Tiêu Phàm tự nhiên đứng ra không chút do dự.
- Được!
Bàn Tử liếc mắt nhìn Tiêu Phàm thật sâu, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Tiêu Phàm.
- Ngươi là cái thứ gì, chỉ dựa vào ngươi cũng có tư cách đấu cùng ta một trận sao?
Ngũ Tử phẫn nộ quát, hắn chỉ muốn tiêu hao thể lực Bàn Tử, lại đột nhiên xuất hiện một Tiêu Phàm, việc này khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
- Ta là thứ gì? Qua một lúc rồi ngươi sẽ biết thôi.
Tiêu Phàm bước ra một bước, thoáng cái liền xuất hiện ở phía trên không trung, con ngươi lạnh băng nhìn Ngũ Tử nói:
- Đương nhiên, nếu ngươi mà sợ, hiện tại lăn xuống dưới vẫn còn kịp đấy.
- Ta mà sợ ngươi? Ha ha ha, ngươi đã tự tìm cái chết, vậy thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.
Ngũ Tử cười lớn, Tiêu Phàm mặc dù vừa mới đánh bại Sở Dịch Phong, còn giết một người Đại Long của hắn.
Nhưng mà hắn vẫn không cho rằng Tiêu Phàm là đối thủ của hắn, huống hồ Tiêu Phàm chỉ đơn giản là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, vừa mới đánh một trận, Hồn Lực trong cơ thể đã bị tiêu hao không ít, mình hắn cũng có thể giết chết Tiêu Phàm.
- Hồng hộc!
Tiêu Phàm lười nói nhảm với hắn, trực tiếp xuất thủ, chân đạp Thế Vân Tung ẩn chứa Khoái Mạn Chi Ý, tốc độ đạt tới cực hạn, một chiêu Vô Tình Nhất Kích trực tiếp thi triển ra.
Đối mặt địch nhân, Tiêu Phàm rất ít thi triển kích này, dù sao nếu như không giết chết người, sẽ rất dễ dàng bại lộ nhược điểm của mình, cho địch nhân cơ hội phản công.
Nhưng hiện tại Tiêu Phàm lại không chút do dự thi triển, cũng không phải là hắn xem thường Ngũ Tử, sự thật là Tiêu Phàm cảm nhận được Hồn Lực trên người hắn không ổn định, so với Sở Dịch Phong còn yếu hơn rất nhiều.
Chủ yếu là Ngũ Tử dám động sát tâm với huynh đệ mình, Tiêu Phàm sẽ không tha thứ cho hắn, lúc sớm Ngũ Tử nói ra câu nói đầu tiên, ở trong mắt Tiêu Phàm, hắn đã chỉ là một cái xác không hồn.
Con ngươi Ngũ Tử hơi co rụt lại khi phát hiện ra bản thân không bắt được thân ảnh Tiêu Phàm.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng hắn chính là trốn, bởi vì hắn cảm giác mình như bị một đầu độc xà tiếp cận.
- Phốc!
Nhưng mà hắn căn bản không kịp chạy trốn, ngực hắn lạnh toát, chỉ kịp nhìn thấy một đạo tàn ảnh từ bên cạnh lóe qua.
Trong phút chốc, máu từ ngực Ngũ Tử phun ra, cực kỳ yêu diễm.
- Ngươi!
Ngũ Tử thốt ra một câu không cam lòng liền rơi xuống phía dưới.
Phía dưới con ngươi các thiên tài co rụt lại, không ít người cảm giác tê cả da đầu.
Vẻn vẹn một kiếm, Ngũ Tử đã chết?
Đám người cảm thấy rùng mình, bọn hắn căn bản không nhìn thấy thân ảnh Tiêu Phàm mà đã thấy Ngũ Tử chết.
Nhanh! Không thể tưởng tượng nổi!
Tốc độ này, cùng giai có ai có thể địch?
- Thực là tự cho mình là thứ gì chứ?! Nhớ kỹ kiếp sau đầu thai làm người, không nên quá coi trọng bản thân.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn xuống thi thể Ngũ Tử, mặt coi thường nói.
MinhLâm - Lục Đạo -