Nửa chén trà nhỏ sau, Tiêu Phàm đột nhiên ngồi xuống, nói:
- Tiểu Kim, chậm một chút.
- Rống!
Tiểu Kim gào thét một tiếng, tốc độ lập tức chậm lại.
Mà Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Trọc Thiên Hồng lại lo lắng nhìn Tiêu Phàm, bất quá khi bọn hắn nhìn thấy sắc mặt Tiêu Phàm, mấy người bỗng nhiên minh bạch cái gì.
- Lão Tam, ngươi không có việc gì? Ngươi đang diễn sao?
Nam Cung Tiêu Tiêu cười khổ nhìn Tiêu Phàm nói, đến hiện tại hắn như thế nào không biết Tiêu Phàm đang giả bộ.
Lăng Phong lại đột nhiên nhìn phía sau một cái, nói:
- Lão Tam, ngươi muốn làm gì?
Tiêu Phàm lại gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười đạm mạc:
- Vừa giết nhiều người Chiến Thần Điện như vậy thì như thế nào, cũng phải cho Dị Tộc một cái giáo huấn, nếu như có thể lưu lại Minh La vậy càng tốt, cho nên chúng ta không thể để cho bọn hắn thoải mái.
Đám người nghe vậy lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn chỗ nào biết Tiêu Phàm vậy mà thực sự là đang tính toán Minh La.
Nếu như giết Minh La đoán chừng Dị Tộc cùng tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục sẽ lần nữa đốt lên chiến hỏa.
- Đã như vậy, vừa nãy tại sao chúng ta không trực tiếp xông lên?
Nam Cung Tiêu Tiêu nghi ngờ nói:
- Thực lực Minh La cũng không ra sao, lấy thực lực chúng ta thì không cần thiết sợ hãi bọn hắn.
- Ngươi vì hắn thi triển toàn lực sao?
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái:
- Nếu như Dị Tộc chỉ có dạng thực lực này, Chiến Hồn Đại Lục cũng sẽ không bị đè lên đánh, hắn dù sao cũng là Thần Tử Dị Tộc, đường đường Chiến Thần cảnh há lại sẽ bị ngươi đè lên đánh?
- Ngươi nói như vậy, ta đột nhiên phát hiện trước đó cùng hắn giao thủ hoàn toàn không thăm dò ra ranh giới cuối cùng của hắn, ta mạnh một chút, hắn cũng mạnh một chút, hơn nữa vừa lúc áp chế ta.
Nam Cung Tiêu Tiêu cau mày.
Hắn lúc này mới minh bạch Minh La căn bản không coi hắn là đối thủ, hơn nữa hắn cùng với Minh La chênh lệch không phải nhỏ.
- Minh La rất thông minh, lúc ấy nếu như hắn giết ngươi mà nói, nhất định sẽ chọc giận tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục, bọn hắn ít người chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, nhưng hiện tại lại không giống.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng.
- Lão Tam ngươi bị thương, thực lực chúng ta sẽ không được hắn để ở trong mắt, nếu như có thể thuận tiện giết chúng ta, đó là chuyện vô cùng tốt.
Lăng Phong bổ sung lời nói Tiêu Phàm nói, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lùng.
Ngừng lại, lời nói Lăng Phong xoay chuyển nói:
- Bất quá, với thực lực chúng ta, muốn giết bọn hắn vẫn rất khó, thậm chí có khả năng bị bọn hắn phản sát!
- Cho nên chúng ta nhất định phải chơi bọn hắn một vố.
Khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên.
Sau một khắc, khí tức trên người hắn thế mà tăng lên, Tu La Thần Lực đáng sợ tựa như hồng thủy vỡ đê hướng về kinh mạch toàn thân.
Bốn người Lăng Phong bị khí thế trên người Tiêu Phàm đẩy lui mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trăm miệng một lời:
- Ngươi muốn đột phá?
Giờ phút này, trên người Tiêu Phàm phát ra khí thế tất nhiên là Chiến Thần cảnh không thể nghi ngờ, chỉ có Chiến Thần cảnh mới nắm giữ uy thế đáng sợ như thế.
Tiêu Phàm cười gật đầu, lại lắc đầu nói:
- Cho ta một ngày, ta liền có thể đột phá Chiến Thần cảnh!
- Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể kéo dài một ngày.
Lăng Phong chắc chắn gật đầu nói.
Hắn tin tưởng, một khi Tiêu Phàm đột phá Chiến Thần cảnh, tuyệt đối có thể miểu sát tu sĩ Chiến Thần cảnh sơ kỳ, cho dù gặp Chiến Thần cảnh trung kỳ cũng có sức đánh một trận.
Đến thời điểm đó, ứng phó với đám Minh La, phần thắng coi như lớn hơn rất nhiều.
Vừa nghĩ tới có khả năng nghiền sát Thần Tử Dị Tộc, Lăng Phong liền thập phần hưng phấn, liền tựa như Minh La bọn hắn nghĩ đến có thể giết chết Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm gật đầu, sau đó bỗng nhiên biến mất tại chỗ, chiếm lấy là một đạo thân ảnh khác giống Tiêu Phàm như đúc.
- Hồn Điêu?
Lăng Phong một cái liền nhận ra lai lịch đạo thân ảnh này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Phàm lần nữa lúc xuất hiện đã là bên trong Không Gian Bí Cảnh Tu La Điện, xung quanh hắn chất đống lít nha lít nhít Thần Thạch, vì một ngày này mà Tiêu Phàm sớm đã chuẩn bị rất nhiều.
Lúc này, Tu La Thần Lực thể nội Tiêu Phàm giống như giang hải gầm hét, đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Bên trong Tiểu Thiên Địa cũng bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, lực lượng cuồn cuộn điên cuồng hướng về trong kinh mạch Tiêu Phàm, lực lượng Tiểu Thiên Địa đến từ Tiêu Phàm mà khi hắn đột phá liền bắt đầu trả lại.
Cùng lúc đó, kinh mạch thể nội hắn bắt đầu nhanh chóng thuế biến, Tu La Thần Lực càng thêm thuần túy hơn, hơn nữa còn đang không ngừng cô đọng.
Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng bản thân nếu đột phá Chiến Thần cảnh, Tu La Thần Lực sẽ đạt tới một cái trình độ như thế nào, đoán chừng so với Thần Lực bình thường cường đại hơn không ít.
Quanh người hắn chất đống hơn vạn Thần Thạch, nếu như Hề Lão nhìn thấy đoán chừng sẽ tức hộc máu, năm đó Hề Lão đột phá Chiến Thần cảnh chỉ vẻn vẹn chuẩn bị tầm mười khối Thần Thạch.
Nhưng mà Tiêu Phàm chuẩn bị Thần Thạch vậy mà nhiều đến hơn vạn khối, không thể không nói, người so với người đúng là làm người ta tức chết.
Cảm nhận được thể nội phát sinh biến hóa, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ hài lòng, sau đó tâm thần chìm vào bên trong Thần Cung, Thí Thần gầm thét, điên cuồng rút ra bốn phía lực lượng Thần Thạch, bắt đầu lớn mạnh.
Giữa Thần Cung lơ lửng một đạo bóng người, bóng người cùng Tiêu Phàm giống nhau như đúc, đó chính là Linh Hồn Chi Thể, nó cũng đang chậm rãi phun ra nuốt vào Thần Linh Chi Khí.
Vì đột phá Chiến Thần cảnh, Tiêu Phàm không dám qua loa, Linh Hồn phân thân toàn bộ quy vị, chuẩn bị cô đọng Linh Hồn Bản Thể chân chính.
Một khi đột phá Chiến Thần cảnh, người bình thường sẽ làm ra một sự lựa chọn giữa Thần Tu cùng Thể Tu, nhưng Tiêu Phàm lại chuẩn bị Thần Thể Song Tu.
Cho nên hắn chẳng những muốn rèn luyện thể phách, hơn nữa còn muốn cô đọng Linh Hồn.
Bởi vì hắn nắm giữ Linh Hồn Phân Liệt, lực lượng Linh Hồn Bản Thể sẽ bị yếu bớt, Tiêu Phàm đã nghĩ ra một biện pháp di bổ thiếu hụt này.
Hồi lâu, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, quanh thân hắn, từng đạo từng đạo huyết sương mù màu đen chậm rãi khoách tán ra, huyết sương mù màu đen tạo thành từng đạo hình ảnh quỷ dị, nhìn qua thập phần âm trầm đáng sợ.
Đây chính là Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tu La Áo Nghĩa: Sâm La Vạn Tượng!
Nếu như cẩn thận quan sát mà nói còn có thể cảm nhận được một loại Áo Nghĩa khác tồn tại, chỉ là loại Áo Nghĩa này thập phần huyền diệu, người bình thường căn bản không cảm ứng được.
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm bắt đầu vận chuyển pháp quyết hắn tự thân lĩnh ngộ ra, thể nội phát ra từng đợt tiếng long ngâm, Huyết Mạch khuấy động, giống như kinh lôi nổi giận.
Ngay sau đó, Tiêu Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được Tu La Thần Lực cuồn cuộn đột nhiên hội tụ về mi tâm, ở đó ngưng tụ thành một mai huyết tinh thể màu đen, tản ra khí tức vô cùng đáng sợ.
Tiêu Phàm biết đây là Thần Lực Chi Tinh khi hắn lĩnh ngộ Áo Nghĩa cùng Thần Lực.
Bất quá khiến kinh ngạc là huyết tinh màu đen mặc dù càng ngày càng ngưng thực, nhưng tinh thể này vậy mà không phải hiện ra hình thoi mà là một thanh kiếm, nhìn qua vậy mà tương tự với Tu La Kiếm.
- Thần Lực Chi Tinh hình kiếm?
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái.
Thần Lực Chi Tinh không phải đều là hình thoi à, làm sao mình là hình kiếm?
Hay là nói người Thần Thể Song Tu, Thần Lực Chi Tinh cũng không theo quy tắc?
Bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm thật lâu, Tiêu Phàm cũng không tìm ra tin tức về dị hình Thần Lực Chi Tinh, không đợi hắn từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, một sự tình quỷ dị khác đột nhiên phát sinh dọa Tiêu Phàm phát sợ.
Khi hắn dùng Thần Lực Chi Tinh cảm ứng Mệnh Cách tự thân, lại phát hiện Mệnh Cách căn bản không có phản ứng lại.
- Mệnh Cách ta đâu?
Tiêu Phàm vô cùng kinh hãi, kém chút gầm rú ra.