Chân trời đã tảng sáng, một sợi tường quang từ phương đông bắn ra, kim sắc quang mang như sóng lúa cuốn tới, một làn sóng qua một làn sóng, xua tan hắc ám cuối cùng.
- Cửu Muội, ngươi thế nào?
Một âm thanh hơi có vẻ mỏi mệt vang lên, nói chuyện chính là Long Thần, hắn máu me khắp người, bị người Hoa gia truy sát, trên người xuất hiện nhiều vết kiếm.
- Ta không sao.
Long Vũ bộ dáng thập phần chật vật, tu vi nàng tương đối thấp, chỉ là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, nếu như không phải Long Thần che chở, đoán chừng đã sớm bỏ mình.
- Vết kiếm trên tay ngươi rất sâu, Kim Sang Dược Lăng Vân Thương Hội hiệu quả không tệ, có thể xóa sẹo.
Long Thần lấy ra một bình dược dịch chuẩn bị cho Long Vũ thoa lên.
Sau một khắc, ánh mắt hắn đờ đẫn tại chỗ, ánh mắt gắt gao nắm lấy tay trắng Long Vũ, khiến hắn rất ngạc nhiên là, vết kiếm sâu thấy xương giờ phút này vậy mà biến mất không thấy gì nữa.
- Vết kiếm trên tay ngươi đâu?
Long Thần tựa như nhìn thấy quỷ, nếu như không phải hắn một mực lôi kéo Long Vũ chạy trốn, hắn tuyệt đối sẽ coi người trước mắt không phải Long Vũ.
- Ta cũng không biết.
Long Vũ cũng một mặt kinh ngạc nhìn cánh tay mình, nàng phát hiện, vết kiếm chẳng những không thấy, ngược lại da dẻ so với trước càng thêm mịn màng.
- Nhị Ca, ngươi nói Đại Ca cùng Phụ Đế thế nào?
Long Vũ rất nhanh liền thu liễm tâm thần, thập phần lo lắng nói ra.
Long Thần sầm mặt lại vô cùng, cười nói:
- Không có sự tình, coi như phế tu vi Phụ Đế cùng đại ca, bọn hắn cũng không dám tùy tiện giết chết phụ thân và đại ca.
- Vạn nhất thì sao?
Long Vũ lo lắng nói, nàng không ngốc, ngược lại rất cơ trí, chỉ là có thời điểm càng nhạy bén thì càng khó chịu, bởi vì nàng đã sớm đoán được kết quả.
Lôi gia xuất thủ, Hoa gia còn kiêng kị cái gì không?
Không cần thiết!
Kết quả tất yếu dĩ nhiên là giết chết Phụ Đế bọn hắn cùng Long Tiêu, bởi vì hai người đã không có giá trị để giữ lại.
- Không có vạn nhất, chỉ cần một ngày không bắt được chúng ta, bọn hắn sẽ không chết.
Con ngươi Long Thần vô cùng kiên quyết, nhưng trong lòng lại bổ sung một câu:
- Lôi gia, Long Thần ta đời này cùng các ngươi không chết không thôi.
- Ừ.
Long Vũ gật gật đầu, lại nói:
- Nhị Ca, ngươi nói, nếu như Long Tịch biết rõ sự tình phụ thân và đại ca, hắn có thể hay không?
- Không biết.
Long Thần lắc đầu, trong đầu hồi tưởng lại một gương mặt quen thuộc mà xa lạ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Nếu như Tiêu Phàm nghe được cái tên này, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.
Long Tịch không phải là một trong Tứ Đại Sát Vương đời trước sao? Làm sao cùng Long gia có liên quan.
Hơn nữa, bộ dáng Long Thần tựa như không nguyện ý nhắc đến cái tên này.
- Hiện tại chúng ta đi đâu?
Long Vũ cũng không muốn nói thêm hai chữ "Long Tịch", nàng bình thường rất thông minh, nhưng hiện tại, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý, không biết đi con đường nào.
Long Thần ngẩng đầu nhìn chân trời đã sáng rõ, hít sâu một cái nói:
- Long Hoàng Đế Đô không thể đi xuống, Hoa gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, có lẽ Lôi gia cũng sẽ xuất thủ.
Nói đến Lôi gia, nắm đấm Long Thần vang lên kèn kẹt, sự tình đêm qua hắn hận nhất không phải Hoa gia, mà là Lôi gia.
Thế lực Đại Long Đế Triều tại Chiến Hồn Đại Lục cũng coi là nhân vật cường hoành.
Nhưng trước mặt một gia tộc Thánh Thành lại không như vậy, có thể nghĩ, Thánh Thành cường đại biết bao.
Muốn báo thù nhất định phải không ngừng mạnh lên, trong lòng Long Thần tràn ngập khát vọng đối với thực lực.
- Đại Ca, nếu không chúng ta đi Đại Ly Đế Triều đi, tìm Tiêu Phàm.
Long Vũ đột nhiên nói ra, ánh mắt lộ ra một tia ước ao.
- Còn mấy tháng là Nam Vực Đại Bỉ, Nam Vực Đại Bỉ ngay tại Long Hoàng Đế Đô, đến lúc đó chúng ta cũng trở về, không cần thiết vẽ vời cho thêm chuyện, hiện tại ta không muốn lãng phí bất luận thời gian gì.
Long Thần lắc lắc đầu nói, trong mắt lộ ra một tia sắc bén.
Long Vũ hơi có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền quyết định:
- Ta cũng muốn mạnh lên, đột phá Chiến Đế, diệt Hoa gia.
- Đại Long Đế Triều rất lớn, bọn hắn chưa hẳn tìm ra được chúng ta, chúng ta trước tùy tiện tìm Vương Triều ẩn tàng mấy tháng.
Long Thần gật đầu nói, sau đó hai người lặng yên biến mất ở trong cổ lâm.
...
Căn cứ thí luyện Hồn Thú, chân trời đã sáng tỏ, Tiêu Phàm một đêm không ngủ, một mực tìm vị trí hai nhiệm vụ nhưng không thu hoạch được gì.
- Dãy núi này thật đúng là lớn con mẹ nó quá rồi, Hồn Thú Thất Giai đỉnh phong vậy mà đều có không ít, đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, cho dù tìm ra vị trí nhiệm vụ đã rất khó.
Tiêu Phàm oán thầm, một đêm không có kết quả khiến hắn thập phần khó chịu.
Hắn đành phải an ủi bản thân, hiện tại cũng coi là hoàn thành một nhiệm vụ. Mới qua một ngày, còn hai mươi chín ngày nữa.
Một đêm hắn đã xâm nhập mấy trăm dặm sơn mạch, dựa theo Huyết Yêu Nhiêu nói, nơi này hẳn là một bộ phận Hồn Thú Sơn Mạch, hơn nữa còn là nơi cực sâu trog sơn mạch.
Dù lấy thực lực hắn có thể chém giết Hoàng Phủ Chiến Hoàng cũng không dám ở chỗ này quá mức làm càn.
- Nếu không dứt khoát tu luyện, nhất cử đột phá Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong thì sao?
Tiêu Phàm nghĩ thầm, sau đó lại lắc đầu.
Hắn hiện tại muốn đột phá Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong đã là sự tình thập phần tùy tiện, chỉ là bây giờ còn đang trong vòng thứ hai Sát Vương Thí Luyện, một khi đột phá, hắn áp chế tu vi trước đó liền thất bại trong gang tấc.
Trước đó hoàn thành Nhiệm Vụ Tam Tinh cũng bởi vì hắn là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, biến thành Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong thì sẽ trở thành Nhiệm Vụ Nhất Tinh, tám điểm tích lũy cũng giảm thành một điểm tích lũy.
- Vụ làm ăn này không có lợi lắm, dù sao đột phá cũng không nhất định để cho thực lực ta địch nổi cường giả Chiến Đế, hơn nữa nếu hiện tại tu luyện, vật dụng nhiệm vụ bị người khác lấy được vậy thì hối hận không kịp, đột phá để sau lại nói.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói.
Mất ngày tiếp theo, Tiêu Phàm vẫn luôn đi dạo tại bốn phía sơn mạch, cũng không có phát hiện sự tình đặc biệt khác, khắp nơi dạo chơi, tùy tiện chém giết vài đầu Hồn Thú, lấy mấy cái Hồn Tinh, hoặc là sấy một chút thịt Hồn Thú, thời gian thập phần thoải mái.
Một ngày này, Tiêu Phàm như thường ngày, tại đỉnh cổ lâm đi lang thang, tìm kiếm địa điểm hai nhiệm vụ.
Sưu!
Đột nhiên, một đạo lăng lệ kiếm khí từ vị trí ngọn núi bắn ra, tốc độ nhanh vô cùng, hư không đều bị mở ra.
- Kiếm khí thật nhanh!
Tiêu Phàm sợ nhảy một cái, kiếm khí này tới quá quỷ dị, tựa như trống rỗng xuất hiện.
Chỉ một thoáng, Hồn Lực Tiêu Phàm trong nháy mắt thả ra, hướng về vị trí ngọn núi kia bao phủ, nhưng mà khiến hắn thất vọng là nơi đó cái gì cũng đều không có.
Chờ đợi nửa ngày, Tiêu Phàm vừa chuẩn bị rút Hồn Lực dò xét, nhưng đúng lúc này, lại một vệt sáng phóng lên tận trời.
- A!
Tiêu Phàm kinh hô một tiếng, cảm giác đầu bị kiếm khí cắt đứt, Tiêu Phàm thậm chí cảm giác có chút mê muội, lúc sau mới khôi phục bình tĩnh.
- Đây là công kích ý thức cùng Hồn Lực kiếm khí?
Trong lòng Tiêu Phàm hít một hơi lạnh, hắn vừa mới dò xét Hồn Lực, lại bị đạo kiếm khí kia xé nát, kém chút tạo thành phản phệ không nhẹ.
Tu luyện lâu như vậy, vật lý công kích cùng Hồn Lực công kích Tiêu Phàm đều gặp qua không ít, nhưng hắn còn chưa từng thấy một người có thể có ý thức công kích.
- Chờ đã, công kích ý thức, không phải liền là lực ý chí sao? Vừa nãy là kiếm khí ẩn chứa Ý Chí?
Tiêu Phàm trong nháy mắt minh bạch cái gì, một mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi xa.
MinhLâm - Lục Đạo -