Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bộ dáng Y Vân vô cùng lo lắng, Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng vội vàng cùng đi lên.

Gạt mở đám người, trên đất trống bên trong đứng đấy một nam một nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp tuyệt trần, hai người tranh phong, ai cũng không nhường ai.

- Y Quý Chu, ngươi không biết xấu hổ!

Nữ tử ngực tức giận chập trùng lên xuống, một mảnh da thịt trắng nõn hiển lộ ra, quay người chuẩn bị rời đi.

- Muốn đi?

Nam tử Y Quý Chu tà tà cười một tiếng, vừa dứt lời, hai người phía sau hắn trong nháy mắt ngăn đường đi của nữ tử.

- Y Quý Chu, ngươi muốn làm cái gì?

Nữ tử biến sắc, trong mắt lóe lên một nét sợ hãi.

- Y Thiên Linh bồi ta một đêm, việc này như vậy bỏ qua, bằng không lời nói...

Y Quý Chu cười càng thêm tà ác lên.

Ngay trước mặt nhiều người như vậy, đùa giỡn nữ tử gia tộc mình, Y Quý Chu da mặt cũng xác thực không phải dày bình thường, người cũng quá vô sỉ.

- Bằng không như thế nào?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên. Chỉ thấy Y Vân lách mình ngăn khuất trước người Y Thiên Linh, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Y Quý Chu.

- Tam thúc!

Nhìn thấy Y Vân, Y Thiên Linh trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng trốn sau lưng Y Vân.

Y Quý Chu da mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, hắn tự nhiên cũng nhận ra Y Vân. Nếu như biến thành người khác, Y Quý Chu cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng là Y Vân là chủ sự người Y gia tại Ngoại Thành.

Địa vị và quyền thế của hắn, dù là Y gia rất nhiều đệ tử dòng chính cũng không cách nào so sánh.

- Hừ, chúng ta đi!

Y Quý Chu hừ lạnh một tiếng, hất áo bào chuẩn bị rời đi.

- Thực sự là bại hoại gia tộc!

Y Vân không có ngăn cản, chỉ là giận mắng một tiếng.

- Y Vân, ngươi dám mắng ta? Đừng tưởng cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ!

Y Quý Chu bỗng nhiên quay đầu, phẫn nộ nhìn Y Vân, thiếu chút nữa thì xông lên.

- Chẳng lẽ ta mắng không đúng sao? Ngươi là Y gia dòng chính, nhưng nói câu không dễ nghe, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ trở thành Y gia chi thứ, các ngươi sớm muộn sẽ thua dưới tay người khác.

Y Vân không khách khí chút nào nói.

Y Quý Chu nói không sai, Y Vân cùng Y Thiên Linh cũng chỉ là Y gia chi thứ, nhưng đặt ở mấy trăm hàng ngàn năm trước, tổ tiên bọn họ cũng là Y gia dòng chính.

Chỉ bởi vì các loại nguyên nhân thiên phú, bị Y gia dòng chính cường đại bị đào thải mà thôi.

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, sự tình sau này ai có thể nói trước?

Y Quý Chu bị nói ngậm miệng không nói gì, mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng trốn vào bên trong đám người.

Sau nửa ngày, Y Thiên Linh mới hồi phục tinh thần, nhìn Y Vân nói:

- Tam thúc, làm sao ngươi tới?

- Dạng thịnh hội này, tam thúc tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Y Vân yêu chiều sờ sờ đầu Y Thiên Linh, sau đó đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Đến, Thiên Linh, tam thúc giới thiệu cho ngươi một người, vị này là Tiêu Phàm. Hắn là Lục Phẩm Luyện Dược Sư, ngươi có thể hướng Tiêu lão đệ học tập cho giỏi, Tiêu lão đệ, đây là nữ nhi đại ca ta, Y Thiên Linh.

- Lục Phẩm Luyện Dược Sư?

Y Thiên Linh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, thật sự là tuổi tác Tiêu Phàm quá nhỏ.

Tiêu Phàm dò xét Y Thiên Linh, không sai biệt lắm mười tám mười chín tuổi, chính vào thiếu nữ hoa quý chi linh, có thể một thân tu vi cũng không yếu, lại là Chiến Vương cảnh hậu kỳ.

Lá liễu lông mi cong cho người ta một loại cảm giác điềm đạm nho nhã, con mắt chớp linh động, thanh tịnh vô cùng.

- Ta gọi Quan Tiểu Thất, rất hân hạnh được biết ngươi.

Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Quan Tiểu Thất lập tức đi lên trước, đưa tay phải ra, cười ha hả nhìn Y Thiên Linh.

- Ta, ta gọi Y Thiên Linh.

Y Thiên Linh nhất thời không biết làm sao, duỗi tay ngọc nhẹ nhàng đụng vào một cái liền co trở về.

Quan Tiểu Thất cười không ngậm miệng được, một bên Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, thầm nghĩ trong lòng:

- Lại một tên vừa thấy đã yêu?

Y Vân cau mày một cái, hắn vốn là muốn tác hợp Tiêu Phàm cùng chất nữ, nơi nào sẽ nghĩ đến nửa đường nhảy ra Quan Tiểu Thất.

Bất quá ngẫm lại có vẻ như cũng không tệ, Quan Tiểu Thất gia hỏa này nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung, hơn nữa bị Hỏa Hoàng thu làm đệ tử, tương lai thành tựu chưa hẳn thấp hơn Tiêu Phàm.

- Tiêu Đại Sư, ta có thể hướng ngươi thỉnh giáo vấn đề luyện dược không?

Y Thiên Linh nháy mắt, sùng bái nhìn Tiêu Phàm nói.

- Đương nhiên có thể, chúng ta ở đối diện Vân Lai Khách Sạn, ngươi tùy thời đều có thể đến.

Ánh mắt Quan Tiểu Thất một khắc không rời Y Thiên Linh.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, tên gia hỏa này có nữ nhân, liền trực tiếp bán đứng huynh đệ, ta còn chưa mở miệng đấy, ngươi liền thay ta đáp ứng?

Y Thiên Linh nhẹ nhàng cười một tiếng như là hoa sen nở rộ, trong nước bùn mà không nhiễm, cho người ta một loại cảm giác siêu phàm thoát tục. Tính cách này cùng Quan Tiểu Thất rất xứng đôi.

- Khụ khụ, có thể.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, nhìn thấy ánh mắt Quan Tiểu Thất khẩn thiết cũng đành phải đáp ứng, nếu như không đáp ứng, gia hỏa này đoán chừng sẽ ghi hận mình.

- Đông đông đông ~

Đột nhiên, nơi xa truyền đến một trận thanh âm khua chiêng gõ trống, không ít người nghe vậy, nhao nhao vội vàng hướng về nguồn thanh âm đi đến.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiêu Phàm nghi ngờ nói.

- Trân Kỳ Đại Hội chính thức bắt đầu.

Văn Phường Chủ cười nói:

- Tiêu lão đệ, chúng ta đi qua trước!

Tiêu Phàm hướng về quảng trường đi đến, xung quanh mấy trăm trượng bên trong trưng bày từng trương đệm vải đỏ. Trên mặt bàn trưng bày từng kiện vật phẩm hiếm lạ cổ quái.

Vật phẩm không có bất kỳ giới thiệu, chỉ ghi rõ một dãy số đơn giản, phía trên dùng một cái hộp thủy tinh che kín, hộp thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh.

- Tiêu lão đệ, những cái này chính là chân chính quý hiếm, nếu như ngươi coi trọng món vật phẩm kia, có thể thông qua lệnh bài trong tay ngươi đưa vào dãy số, cùng giá lý tưởng trong lòng ngươi, người trả giá cao nhất sẽ có được.

Văn Phường Chủ nhẹ giọng đối với Tiêu Phàm nói:

- Đúng, những cái hộp thủy tinh kia có thể ngăn cản Hồn Lực dò xét, cho nên, Trân Kỳ Đại Hội chính là khảo cứu nhãn lực.

- Nếu giả thì sao?

Tiêu Phàm một trận cổ quái, chỉ có thể dựa vào nhãn lực mà nói, vậy hắn coi như không có bao nhiêu ưu thế.

Trừ phi có vật phẩm đặc biệt trân quý, bằng không Bạch Thạch sẽ không có bất kỳ động tĩnh nào.

- Quả thật có giả, cho nên nơi này tính đánh cược cũng rất lớn, bất quá, nơi này cùng bên ngoài quầy hàng khác biệt, đồ vật giả tương đối ít, bên trong mười cái có chừng hai đến ba kiện.

Trong mắt Văn Phường Chủ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.

- Hai đến ba kiện coi như ít?

Tiêu Phàm kinh dị, bĩu môi nói:

- Trân Kỳ Đại Hội cơ bản cũng là đang lừa tiền, nếu là tốn hơn trăm vạn mua một cái hàng giả, há không phải khóc chết.

- Cũng không ít người tốn 10 vạn Hồn Thạch mua đồ vật giá trị hơn ngàn vạn.

Văn Phường Chủ cười cười nói.

- Được rồi, chúng ta trước xem xét, đổ thạch tại bên nào?

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, dù sao hắn cũng là ôm tâm ham vui đến, có mua hay không cũng không đáng kể.

- Bên này.

Văn Phường Chủ đối với nơi này biết rất rõ. Dù sao hắn đã tham gia qua nhiều lần Trân Kỳ Đại Hội.

Tiêu Phàm gật đầu cùng đi, chỉ là vừa đi ra mấy bước, Tiêu Phàm lại đột nhiên dừng lại, con ngươi rơi vào một đầu Thanh Sắc Thạch Sư.

Thanh Sắc Thạch Sư nhìn qua rất kỳ lạ, phía trên che kín rất nhiều đường vân nhỏ bé, nếu như không phải Tiêu Phàm nhìn cẩn thận, căn bản nhìn không ra.

Đương nhiên, Tiêu Phàm sở dĩ dừng lại cũng không phải là bởi vì Bạch Thạch có dị thường.

Mà là hắn cảm giác đường vân này rất quen thuộc, tựa như gặp qua ở nơi nào rồi chỉ là nhớ không nổi.

- Tiêu lão đệ, đây chỉ là một đầu Thạch Sư bình thường mà thôi, đáng tiếc chỉ có một đầu, bằng không nếu như là một đôi, vừa vặn bày trước cửa tiệm thuốc của ngươi, nhìn thập phần tương xứng.

Văn Phường Chủ lơ đễnh cười cười.

Khi hắn nhìn thấy Tiêu Phàm xuất ra lệnh bài chuẩn bị đưa vào giá cả, nụ cười Văn Phường Chủ ngưng tụ.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK