Ở trong mắt người khác, Bạo Linh Thuật là thủ pháp tu luyện tuyệt thế hiếm thấy, nhưng ở trong mắt Tiêu Phàm, cũng không có gì khác biệt.
Đem Bạo Linh Thuật giao cho Tần Mặc, thứ nhất, vừa có thể khiến Tần Mặc có hảo cảm, thứ hai, về sau làm việc tại Luyện Dược Sư Công Hội, mọi việc nhất định sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tuyết lớn vẫn như cũ rơi xuống, tuyết ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều phảng phất vĩnh viễn không bao giờ hết. Nơi này, cả ngày thời tiết đều âm u, rất ít khi thấy được ánh nắng mặt trời.
Bốn người Tiêu Phàm rời khỏi Luyện Dược Sư Công Hội, chuẩn bị trở về khách sạn. Lăng Vân Thương Hội đấu giá còn ba ngày nữa. Ba ngày này, hắn chuẩn bị đem Ngũ Phẩm Thối Hồn Dịch và Luyện Thể Dịch luyện chế ra. Mặc dù không có Luyện Dược Đỉnh, nhưng Tiêu Phàm vẫn nắm chắc bảy phần thành công.
- Sưu!
Đột nhiên, một đạo kiếm khí âm lãnh từ bên trong ngõ sâu xông ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử chỉ cảm thấy lưng phát lạnh.
- Muốn chết!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, lập tức lách mình kéo Bàn Tử ra sau lưng, trong tay xuất ra một đạo kiếm khí làm xuất hiện vô số huyết hoa.
Đường kiếm đối phương rất nhanh, nhưng Tiêu Phàm lại càng nhanh hơn!
Một kiếm này ẩn chứa Nhị Trọng Kiếm Thế, cơ hồ trong nháy mắt Tiêu Phàm bộc phát một kích mạnh nhất.
Kiếm khí va chạm cuốn lên vô số bông tuyết. Tiêu Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích. Bàn Tử, Tiểu Kim bảo vệ Niệm Niệm, trong nháy mắt lùi ra cách đó không xa.
Tiêu Phàm ngạo nghễ đứng, con ngươi băng lãnh liếc nhìn bốn phía, mắt sáng như đuốc, sát cơ mãnh liệt làm rung động tâm trí người khác.
Nhưng bốn phía lại không gặp bất kỳ bóng dáng nào, người vừa mới xuất kiếm đã rời đi.
- Người của Tuyết Lâu!
Sắc mặt Bàn Tử trầm xuống:
- Chỉ có người của Tuyết Lâu, một kích không trúng mới có thể rời đi!
Tiêu Phàm không nói, nhắm hai mắt điều động lực lượng U Linh Chiến Hồn, trong chớp mắt, linh giác của hắn cường đại gấp mười lần.
Sau một khắc, Tiêu Phàm mở mắt, con ngươi hiện lên sát ý, khóe miệng cười lạnh. Tu La Kiếm rung động, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Phốc! Ngay sau đó một vòi máu từ trong hư vô chảy ra. Kiếm trong tay Tiêu Phàm xuyên thủng lồng ngực một người áo trắng, máu tươi chảy róc rách.
- Ngươi làm sao có thể phát hiện được ta!
Sắc mặt Người áo trắng khó coi nhìn Tiêu Phàm. Không phải bởi vì tử vong mà cảm thấy sợ hãi, mà là bị Tiêu Phàm nhìn thấu, hắn cực kỳ không cam lòng.
Thân làm sát thủ, bọn hắn sớm đã không hề để ý chuyện sinh tử. Tử vong chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Ngươi không cần phải biết.
Tiêu Phàm băng lãnh nói ra một câu. Tu La Kiếm nhấc lên, vô số kiếm khí xuyên qua thân thể hắn, sát thủ áo trắng đột nhiên hóa thành huyết vụ mênh mông tiêu tán trong không gian.
Nếu như không phải Phúc bá nhắc nhở hắn chú trọng tăng lực bộc phát thì một kiếm hắn cũng căn bản không thể cản được sát thủ áo trắng kia, không chỉ hắn chết, Bàn Tử cùng Niệm Niệm cũng có khả năng gặp nguy hiểm. Nếu như không nắm giữ U Linh Chiến Hồn, hắn có khả năng sẽ không phát hiện được sát thủ áo trắng.
Thu hồi Tu La Kiếm, ánh mắt Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, thân thể đứng sừng sững ở trong tuyết, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Rống.
Đột nhiên, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng đưa cho Tiêu Phàm một cái Hồn Giới.
Tiêu Phàm dùng Hồn Lực đảo qua Hồn Giới, phát hiện trừ một chút Hồn Thạch bên trong cùng dược dịch bên ngoài thì cũng không còn thứ khác. Dù sao cũng là sát thủ, bọn hắn hẳn không thể nào lưu lại manh mối để cho người ta truy tung.
- Lão Tam, nhất định là do Trần Hạo mời người của Tuyết Lâu tới giết ngươi.
Sắc mặt Bàn Tử âm trầm vô cùng, chọc đến Tuyết Lâu, đây chính là rước phải phiền toái lớn.
Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, hắn hồi tưởng lại sự tình những ngày qua đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều. Bản thân không hề đắc tội với nhiều người, mà người muốn giết mình lại càng thêm ít. Trần Hạo tính một tên, lúc ấy chém giết Tuyết Nguyệt Liệp Thủ tính một tên, Chu Văn Bác trong miệng mọi người tính một tên.
Bất quá Tiêu Phàm trước tiên bài trừ Tuyết Nguyệt Liệp Thủ, những người của Tuyết Nguyệt Liệp Thủ đó đều coi là mình là người của Tuyết Lâu thì làm sao có thể dám đi tìm người của Tuyết Lâu giết mình được?
Cái thứ hai bài trừ là Chu Văn Bác, Chu Văn Bác ra bên ngoài lịch luyện không nói, cho dù trở về cũng không có khả năng nhanh như vậy mời người của Tuyết Lâu xuất thủ. Hơn nữa, hắn chính là một trong Hoàng Thành Thập Tú, căn bản sẽ không đi tìm người của Tuyết Lâu xuất thủ. Chu Văn Bác muốn giết người, hắn sẽ tự mình đến tìm người đó.
- Xem ra chỉ có thể là Trần Hạo!
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi thu lại sát ý.
- Trần Hạo kia cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ là hắn tìm đến người của Tuyết Lâu. Quy củ của Tuyết Lâu chính là không chết không thôi.
Bàn Tử lo lắng nói.
- Không chết không thôi?
Tiêu Phàm thần sắc ngưng lại.
- Tên sát thủ này đã chết, Tuyết Lâu tạm thời sẽ không xuất thủ. Trần Hạo khẳng định đã cung cấp sai tình báo cho người đưa tin, dẫn đến nhiệm vụ thất bại. Tiếp đó, Tuyết Lâu nhất định sẽ tìm tới Trần Hạo, bắt hắn bổ sung Hồn Thạch, sau đó tìm một tên mạnh hơn đến đây.
Bàn Tử gật đầu, đối với quy củ của Tuyết Lâu hắn lại hết sức quen thuộc.
Nghe nói thế, Tiêu Phàm cười:
- Nói cách khác, tiếp theo Tuyết Lâu muốn tìm không phải ta? Mà là Trần Hạo?
- Không sai.
Bàn Tử gật đầu, cổ quái nói:
- Ngươi còn bật cười, Trần Hạo là người Trần gia, Hồn Thạch vẫn có thể lấy ra được.
- Lo lắng cũng vô dụng, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Tiêu Phàm nhún vai, mặc dù vẻ mặt bên ngoài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại đang lo lắng vô cùng.
Người vừa bị hắn giết chết của Tuyết Lâu chỉ là Chiến Tông cảnh sơ kỳ đã ẩn ẩn uy hiếp được tính mạng hắn, nếu như là Chiến Tông trung kỳ và hậu kỳ thì khó có thể nói trước được.
Tiêu Phàm biết, thời điểm Trần Hạo nhìn thấy mình xác thực chỉ là Chiến Tông cảnh sơ kỳ. Mình đêm qua mới đột phá, khiến Trần Hạo cung cấp tình báo sai lầm cho Tuyết Lâu. Nhưng tiếp theo cũng không gặp may giống thế nữa rồi.
Ngay khi Tiêu Phàm rời đi được một lúc, nơi lưu lại huyết vụ của sát thủ áo trắng xuất hiện một bóng người. Bóng người chợt lóe lên sau đó liền biến mất.
Tại một gian mật thất trong khách sạn, người áo trắng đeo mặt nạ không trông rõ khuôn mặt cung kính đứng trước mặt một hồng ý nữ tử xinh đẹp đang ngồi, cùng nữ tử hồi báo gì đó. Nghe được người áo trắng nói, khuôn mặt hồng y nữ tử dần dần trở nên băng lãnh, sát khí khủng bố từ trên người nàng tản ra.
- Ngươi xác định người kia là Chiến Tông cảnh trung kỳ?
Ngọc thủ của hồng y nữ tử đập vào thành ghế, lạnh giọng nói.
- Đúng.
Nam tử mặt nạ áo trắng truyền đến một thanh âm khàn khàn.
- Hay cho tên Trần Hạo, dám báo sai tin tức.
Trong mắt hồng y nữ tử lóe lên sát ý.
Người áo trắng bị dọa đến toàn thân run lên, đột nhiên trong tay xuất hiện một phần tình báo, cung kính nói:
- Thiếu Chủ, đây là tin tức ta vừa mới thu tập được của người kia.
Nếu để cho Tiêu Phàm nhìn thấy nhất định hắn sẽ kinh ngạc không thôi. Mới không lâu mà trong tay đối phương đã có thông tin hoàn chỉnh về hắn.
- Tiêu Phàm, Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội, ra tay lạnh lùng vô tình, sở trường về trường kiếm, Chiến Hồn không biết, hôm nay giết Trưởng Lão Chu Hùng của Luyện Dược Sư Công Hội. Đồng bọn Bàn Tử, một con mèo con, cùng một tiểu nữ hài...
Hồng y nữ tử nhớ tin tức Tiêu Phàm, khóe miệng hiện lên tia cười lạnh:
- Có ý tứ.
- Thiếu Chủ, có cần bắt tên Bàn Tử và tiểu nữ hài hay không?
Người áo trắng hỏi, trong giọng nói lộ ra một cỗ sát ý nồng đậm.
- Tuyết Lâu ta cho tới bây giờ vẫn theo quy củ làm việc, thu phí ai, cũng chỉ giết người đó.
Hồng y nữ tử lắc đầu.
- Vâng, Thiếu Chủ.
Người áo trắng cung kính gật đầu.
- Một tên Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội, phí 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch cho cái đầu này còn quá ít, ngươi nên biết xử lý làm sao rồi chứ.
Hồng y nữ tử thản nhiên nói.
- Thuộc hạ đã rõ.
Người áo trắng cung kính, trong nháy mắt liền biến mất trong phòng.