Thanh âm Tô Mạch Huyên rất nhỏ, nhưng Tô Mạch Hàn vừa đi đến bên cạnh nàng lại nghe được nhất thanh nhị sở.
- Kiếm Văn là một loại Hồn Văn đặc thù, mà Hồn Văn lại là lực lượng vận động quỹ tích nguyên thủy nhất giữa thiên địa, bởi vậy, muốn lĩnh ngộ Kiếm Văn, trừ phi biết rõ Hồn Văn...
Tô Mạch Huyên giải thích nói.
Chỉ là lời còn chưa dứt, thanh âm nàng liền két két, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng nhấc lên kinh đào hải lãng.
Trong óc nàng hồi tưởng lại trước đó Tiêu Phàm nói Tô Mạch Hàn mua Hồn Điêu Thú, Tiêu Phàm có thể một cái liền nhìn ra là Hồn Điêu Thú mà không phải Khôi Lỗi Thú, há không phải nói hắn cũng hiểu Hồn Văn?
Mà hiện tại, Tiêu Phàm đang thi triển ra Hồn Văn kiếm trận, điều này lần nữa chứng minh Tiêu bình thường không chỉ hiểu Hồn Văn, hơn nữa còn có nghiên cứu sâu, thậm chí còn có tạo nghệ rất cao.
- Tiêu Phàm không chỉ là một tên Luyện Dược Sư, hơn nữa còn là một tên Hồn Điêu Sư!
Tô Mạch Huyên chậm chạp nói, tựa như bị đả kích, đắng chát cười nói:
- Thiên tài Thánh Thành tại trước mặt Tiêu Phàm lại được tính là gì đây?
- Tỷ, ngươi đang nói gì thế?
Tô Mạch Hàn nghi hoặc nhìn Tô Mạch Huyên, làm sao lại nói một nửa liền không nói nữa?
- Không có gì, ngươi xem là được.
Tô Mạch Huyên lắc đầu không có nói tiếp, thật sự là Tiêu Phàm cho nàng chấn kinh quá lớn.
Người bình thường tu luyện đều không có đạt tới cảnh giới hắn hiện tại, mà Tiêu Phàm ngược lại tốt, không chỉ có tu vi kinh người, hơn nữa còn là một cái Bát Phẩm Luyện Dược Sư, càng là một Hồn Điêu Sư.
- Lăng Thiên, đây chính là thực lực ngươi tự ngạo sao?
Ngàn vạn kiếm khí toàn bộ bị Tiêu Phàm ngăn cản bên ngoài, Tiêu Phàm nhếch miệng lên cười lạnh:
- Còn không sử dụng lực lượng kia của ngươi sao?
- Hả?
Lăng Thiên cau mày một cái, thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ hắn nhìn ra bí mật của ta? Không nên, dù là cha đều nhìn không ra.
- Cho đến bây giờ ngươi đều không thi triển Chiến Hồn, còn là nói, Chiến Hồn ngươi hiện tại căn bản không thi triển?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
- Ngươi còn chưa xứng để ta thi triển Chiến Hồn.
Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, bất quá trong lòng hắn bỗng nhiên lộp bộp một cái, trong mắt sát cơ lấp lóe.
- Quả nhiên, lực lượng hắn đến từ Chiến Hồn, hơn nữa không chỉ cho ta một loại khí tức nguy hiểm, còn cho ta một loại khí tức tinh tường.
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Vừa rồi hắn nói như vậy, cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng hiện tại Tiêu Phàm đã hoàn toàn khẳng định, cỗ lực lượng uy hiếp hắn là đến từ Chiến Hồn của Lăng Thiên.
- Đại Ca, giết hắn.
Tiếng gào thét phẫn nộ của Lăng Băng Điệp truyền đến, nhìn thấy thù không cách nào đến báo, nàng đối Tiêu Phàm càng ngày càng phẫn hận.
- Ồn ào!
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hóa thành một vệt sáng biến mất tại chỗ, lao thẳng tới Lăng Băng Điệp.
- Dừng tay.
Lăng Thiên kêu to, cực tốc truy đi lên.
Nhưng mà tốc độ Tiêu Phàm hắn thế nào có thể đuổi kịp, hắn mới vừa bước ra một bước, Tiêu Phàm liền đã một tay nhấc Lăng Băng Điệp lên.
- Ngươi chỉ đươc có cái miệng lợi hại, nếu như không phải xem ở phân thượng Đại Ca Lăng Phong ta, ngươi sớm đã chết vô số lần, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh nhìn Lăng Băng Điệp, sát khí nặng nề.
- Tiêu Phàm hắn nói cái gì? Lăng Phong là Đại Ca hắn?
Tô Mạch Hàn còn tưởng là bản thân nghe lầm, sau đó lộ ra thần sắc ngại ngùng, hắn còn tưởng rằng huynh đệ trong miệng Tiêu Phàm là chỉ hắn.
Đám người kinh ngạc vô cùng, tên Lăng Phong rất nhiều người đều nghe qua, dù sao sự tình đoạn thời gian trước vô cùng huyên náo sôi sùng sục.
Nhưng mọi người đều không nghĩ đến, Lăng Phong lại là Đại Ca Tiêu Phàm, rất nhiều người ngươi nhìn ta, ta nhìn xem ngươi, nhưng đều là bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.
- Đại Ca? Tiện chủng Lăng Phong là Đại Ca ngươi?
Lăng Băng Điệp nghiến răng nghiến lợi biệt xuất một câu, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng.
- Tiện chủng?
Tiêu Phàm nghe vậy, trong tay bỗng tăng thêm mấy phần khí lực, Lăng Băng Điệp cũng không còn cách nào nói ra một chữ, thần sắc chợt xanh chợt tím.
Dám nhục mạ huynh đệ mình, vô luận ngươi là ai, đều phải chết!
- Nhị Tỷ, ca ta như thế nào đi nữa đều là đệ đệ ngươi, ngươi sao có thể nói hắn như vậy?
Ngược lại là Lăng Thi Thi, bỗng rút tiếng nhìn về phía Lăng Băng Điệp, tựa như không quen biết nàng.
Cho tới nay, nàng đều coi Lăng Băng Điệp là người thân nhất, dù là Lăng Phong tại trong lòng nàng cũng kém Lăng Băng Điệp, nhưng hôm nay, nàng mới phát hiện bản thân một chút cũng không hiểu Lăng Băng Điệp.
Đám người bốn phía ngược lại lộ ra vẻ hiểu, Lăng Phong cùng Lăng Thi Thi chỉ là con thứ của Lăng gia mà thôi, địa vị tại Lăng gia làm sao có thể có thể so với Lăng Thiên cùng Lăng Băng Điệp chứ?
Lăng gia dòng chính mặc dù không nhiều, nhưng con thứ lại đếm không hết, địa vị Lăng Băng Điệp cùng Lăng Thiên tại Lăng gia tự nhiên xa xa không phải Lăng Phong cùng Lăng Thi Thi có thể so sánh.
Nếu như không phải Lăng Phong nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, Lăng gia đoán chừng liền con mắt đều sẽ không nhìn hắn, tựa như năm đó Lăng Phong không có thức tỉnh Chiến Hồn, đợi đến mười ba mười bốn tuổi không phải trực tiếp bị Lăng gia ném khỏi Vô Song Thánh Thành sao?
Điểm này cùng Diệp gia hơi có chút khác biệt, Tiểu Ma Nữ cùng Diệp Lâm Trần mặc dù cũng là con thứ, nhưng dòng chính Diệp gia cùng chi mạch cũng không nhiều, cho nên địa vị hơi cao một chút, so với Lăng Phong còn muốn tốt hơn nhiều.
Đừng nhìn Lăng Băng Điệp bình thường đối xử Lăng Thi Thi cũng không tệ lắm, nhưng nàng thực chất bên trong cũng chỉ cho rằng, nàng so với Lăng Thi Thi tôn quý hơn nhiều, điều này có quan hệ đến tính cách không coi ai ra gì của nàng.
- Tiện chủng chính là tiện chủng!
Đột nhiên, Lăng Thiên cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, mặt coi thường nhìn Lăng Thi Thi, lại nói:
- Tiêu Phàm, ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông của muội muội ta, Lăng Thiên ta thề, Đại Ca Lăng Phong ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
- Ngươi biết không? Nguyên bản ta còn không muốn giết nàng, nhiều nhất để cho nàng chút giáo huấn mà thôi.
Tiêu Phàm trong mắt lãnh mang như điện, tiếp tục nói:
- Nhưng hiện tại, ta không chỉ muốn giết nàng, còn muốn giết ngươi! Con người của ta, cho tới bây giờ không thích bị người khác uy hiếp.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, tay phải dùng sức vặn một cái.
- Không được...
Lăng Băng Điệp kinh khủng kêu thảm, cổ nàng liền truyền đến thanh âm răng rắc, trực tiếp bị Tiêu Phàm vặn vỡ nát, sau đó như chó chết bị vứt trên mặt đất.
- Hắn thực sự giết Lăng Băng Điệp?
Đám người hít một hơi lạnh, đây chính là thiên tài Lăng gia, Thánh Thành Tứ Kiều Lăng Băng Điệp, lại bị Tiêu Phàm giết chết?
Rất nhiều người xoa xoa hai mắt, thần sắc đều là không thể tin được, chẳng lẽ hắn muốn chết à, liền người Lăng gia Bát Đại Thế Gia đều dám giết!
Tô gia tỷ đệ tâm cũng hung ác co rúm một cái, bị sát ý Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.
- Không tốt, Tiêu Phàm gặp phiền phức!
Sắc mặt Tô Mạch Hàn âm trầm, nhìn thấy Lăng Băng Điệp chết đi, hắn giờ phút này tâm không có nửa điểm bi thương:
-
Tỷ, ta mang theo hắn rời khỏi Vô Song Thánh Thành.
- Đi không nổi, thời điểm Lăng Băng Điệp bỏ mạng, Lăng gia đã biết rồi.
Tô Mạch Huyên lắc đầu, nhân vật chủ yếu của các đại thế gia đều có mệnh bài, Lăng Băng Điệp chết đi, Lăng gia tự nhiên trước tiên biết được.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tô Mạch Hàn nhất thời không biết làm sao.
- Ngươi nhanh trở về tìm phụ thân, ngươi cứ như vậy nói cho hắn biết...
Tô Mạch Huyên hít sâu một cái, sau đó còn nói vài câu chỉ có Tô Mạch Hàn mới có thể nghe được, Tô Mạch Hàn gật đầu đạp không rời đi.
- Tiêu Phàm vậy mà giết Lăng Băng Điệp?
Nơi xa trong đám người Độc Cô Trường Phong hít một hơi lạnh, cũng có chút không dám tin tưởng, Tiêu Phàm này chẳng lẽ là ăn tim gấu gan báo sao?
- Tiêu Phàm, ngươi thật ác độc!
Lăng Thiên lửa giận xen lẫn, gân xanh trên trán ngọa nguậy, có thể thấy hắn giờ phút này vô cùng phẫn nộ, tận mắt nhìn muội muội mình bị giết, hắn làm sao có thể bình tĩnh.
Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh vô tình, nâng Tu La Kiếm trong tay lên, lạnh giọng nói:
- Lăng Thiên, ngươi cũng lăn tới nhận lấy cái chết!