Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người thấy Tiêu Phàm đột nhiên xuất thủ, trong lúc nhất thời còn chưa minh bạch, bất quá khi bọn hắn nhìn thấy đạo Kim Sắc Lôi Điện kia, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.

- Kim Sắc Lôi Điện, là Chiến Tộc!

- Không chỉ là Chiến Tộc bình thường, mà là Điện Chủ, người kia bị Điện Chủ khống chế!

- Hắn nói là thực, vừa nãy rõ ràng là Thông Thần Chi Lực, bọn hắn thực bị Điện Chủ Chiến Thần Điện khống chế, may mà ta không phải người Chiến Thần Điện.

Đám người nghị luận ầm ĩ như là nước sôi, rất nhiều người càng lộ ra thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.

Nhìn thấy một màn này, Tiêu Phàm chỉ có thể thầm than thật đáng buồn, tầm mắt những người này vĩnh viễn chỉ có bản thân, sớm đã không nhìn thấy một phương diện khác.

Đoán chừng bọn hắn vì sống sót, liền có thể làm ra một chút sự tình lục đục nội bộ.

Tiêu Phàm để tay lên ngực tự hỏi, chỉ bằng Chiến Hồn Đại Lục dạng này có thể ngăn cản Cửu U Ma Thần xâm lấn sao?

Hiển nhiên là không thể!

Huống chi, hiện tại Chiến Thần cảnh Chiến Hồn Đại Lục, đại bộ phận đều là người Chiến Thần Điện, vận mệnh bị khống chế trong tay Chiến Luân Hồi, chỉ cần bọn hắn vừa có tâm tư phản kháng, đoán chừng khó thoát kết cục tử vong.

Đây cũng là lý do vì sao hắn muốn bại lộ sự tình Chiến Thần Điện sớm đã phản bội Chiến Hồn Đại Lục, hắn hy vọng có thể vãn hồi một chút lực lượng, để Chiến Hồn Đại Lục còn có năng lực liều mạng chân chính.

Nhìn đạo kim sắc thiểm điện trốn xa, tốc độ Nam Cung Tiêu Tiêu càng nhanh, một đạo tia chớp màu trắng gào thét ra, trực tiếp đem kim sắc thiểm điện nuốt vào.

Hư không chỉ có một đạo thanh âm quanh quẩn tại:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, phàm là một người diệt sát bọn hắn, thưởng một mai Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần Viên Mãn, ban thưởng chức vị Trưởng Lão!

- Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần Viên Mãn?

Đám người hít một hơi lạnh, đừng nói Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần Viên Mãn, dù là Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần bình thường đối với phần lớn người mà nói, đều là mong muốn mà không thể có.

Nhất là một vài tu sĩ Chiến Thánh cảnh thế hệ trước, đại nạn bọn hắn sắp tới, nếu như lại không đột phá, muốn sống sót là việc cực kỳ khó khăn.

Không thể không nói, sự dụ hoặc này đối với phần lớn người mà nói đều khó mà kháng cự.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, rất nhiều người đã nhìn chằm chằm bọn Tiêu Phàm, càng có mấy tu sĩ Chiến Thần cảnh vây quanh đám Tiêu Phàm ở trong.

Đối với người luyện hóa Thần Lực Chi Tinh đột phá Chiến Thần mà nói, bọn hắn muốn tiếp tục đột phá là chuyện cực kỳ gian nan, luyện hóa Thần Lực Chi Tinh cao giai chính là đường tắt cho bọn hắn.

Bây giờ cơ hội lấy được Thần Lực Chi Tinh cao giai, bọn hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Lão Tam!

Lăng Phong đi đến bên cạnh Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chăm chú tu sĩ đối diện.

Lúc này, Nam Cung Tiêu Tiêu, Tiểu Kim, Trọc Thiên Hồng cũng đi tới, đề phòng nhìn bốn phía.

Bởi vì một câu của Chiến Luân Hồi, đám Tiêu Phàm trong nháy mắt trở thành mục tiêu chung, ai cũng muốn giết bọn hắn, tiến về Vọng Cổ Thiên Đô đổi lấy ban thưởng.

- Công Tử, làm sao bây giờ?

Trọc Thiên Hồng có chút lo lắng nói, những người này đối với hắn mà nói còn đáng sợ hơn những Thần Thi đó rất nhiều.

- Lão Đại, ngươi không phải có thể điều khiển những Thần Thi kia sao?

Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không quay đầu lại truyền âm hỏi.

- Ta không điều khiển được bọn hắn, chỉ là bản năng bọn hắn đối với ta có chút e ngại, cho nên thời điểm ta đột phá bọn hắn tự nhiên thoát đi.

Sắc mặt Lăng Phong âm trầm nói.

- Bọn hắn tại sao lại không rời đi?

Nam Cung Tiêu Tiêu nghi hoặc không thôi.

Nếu e ngại, bọn hắn nên đã sớm chạy vô tung vô ảnh mới đúng, tại sao lại lưu ở chỗ này?

- Hẳn là bọn hắn một khi rời khỏi nơi này, cỗ oán niệm liền sẽ tán đi.

Tiêu Phàm đột nhiên chen lời nói.

- Lão Tam nói không sai, bọn hắn là hận không thể giết ta, chỉ là kiêng kị hỏa diễm khí tức trên người ta.

Lăng Phong gật gật đầu nói:

- Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng bọn hắn xông ra trùng vây!

- Xông ra?

Tiêu Phàm lắc đầu, sát khí băng lãnh từ trong con ngươi hắn phát ra, lạnh giọng nói:- Lần này chúng ta nếu chạy, lần sau thì sao?

Lăng Phong không nói, hắn ngược lại không nghĩ nhiều vấn đề như vậy, nhưng những người này đều là người Chiến Hồn Đại Lục, giết bọn hắn mà nói, Lăng Phong có chút không xuống tay được.

- Bọn hắn đoán chừng sẽ tưởng là chúng ta sợ, khẳng định sẽ có nhiều người hơn, người càng cường đại hơn đến giết chúng ta, đến lúc đó...

Nam Cung Tiêu Tiêu cau mày.

Hắn không có nói tiếp, nhưng hắn biết, một khi bọn hắn yếu thế, lần sau liền sẽ có càng nhiều người càng cường đại đến truy sát bọn hắn, phiền phức đối mặt cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

- Cho nên, chỉ cần bọn hắn động thủ, ta quyết định sẽ giết hết bọn hắn!

Tiêu Phàm liếm liếm bờ môi, lộ ra thị huyết tà dị.

Đám người nghe vậy không khỏi lạnh run, Tiêu Phàm cường đại bọn hắn đã biết đến, đừng nói cường giả Chiến Thần cảnh sơ kỳ, coi như Chiến Thần cảnh trung kỳ đều chưa chắc có thể giết chết hắn.

Về phần những Chiến Thánh cảnh đó, cho dù nhiều thế nào cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.

- Ta không tin ngươi thực dám giết tất cả mọi người chúng ta, nơi này nhiều đến mấy trăm người, hơn nữa đều là công thần Chiến Hồn Đại Lục!

Có một tu sĩ Chiến Thánh cảnh cười lạnh nói, mê hoặc các tu sĩ khác động thủ.

- Phốc!

Một đạo kiếm mang lóe qua, trực tiếp xuyên qua mi tâm người kia, thanh âm hắn két két dừng lại, trợn to hai mắt lộ ra vẻ không thể tin.

Vậy mà ta bị giết? Đây có lẽ là một cái ý niệm cuối cùng trong đầu hắn.

Chẳng ai ngờ rằng Tiêu Phàm sát phạt quyết đoán như thế, diệt sát một người liền tựa như chém rau chặt dưa, đến mí mắt đều không nháy một cái.

Ngoan Nhân!

Đám người nhìn về phía Tiêu Phàm rung động kịch liệt, giờ khắc này toàn trường câm như hến, tất cả mọi người bị sát tính Tiêu Phàm làm cho chấn nhiếp.

- Công thần?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, khinh thường nói:

- Dị Tộc ngay trước mặt các ngươi, các ngươi lại ở chỗ này diệt sát người Chiến Hồn Đại Lục, các ngươi cũng xứng xưng công thần, cho dù các ngươi là công thần kiểu này, Bản Điện Chủ thấy bao nhiêu giết bấy nhiêu!

Tiêu Phàm thực bị những người này làm buồn nôn, há miệng ngậm miệng tự cho mình là công thần, nhìn thấy Dị Tộc Thần Tử lại bó tay bó chân, liền dũng khí động thủ đều không có.

Người như vậy cũng dám tự xưng công thần? Bọn hắn tối đa cũng chỉ là công thần đối với Chiến Thần Điện mà thôi, danh xưng này vẻn vẹn chỉ là bọn hắn truy cầu tư lợi.

Người Chiến Hồn Đại Lục cúi đầu, cũng không phải bọn hắn bị dăm ba câu Tiêu Phàm thuyết phục, mà là hắn đang nghĩ như thế nào mới có thể diệt sát Tiêu Phàm.

- Các vị, thực lực người này nếu như chúng ta không đồng tâm hiệp lực thì không có khả năng giết chết được hắn, đến thời điểm Điện Chủ đại nhân trách tội xuống, chúng ta đều tiếp nhận không được.

- Không sai, bọn hắn có năm người, tùy ý giết chết một người là có được Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần Viên Mãn, ban ân bậc này còn không phấn đấu, còn chờ cái gì?

- Lão hủ thọ nguyên sắp hết, giờ phút này không đọ sức thì không cơ hội giết Dị Tộc.

Đám người dưới sự cổ động, rất nhiều người bắt đầu đại nghĩa lẫm nhiên, càng có mấy chục người vây tới đám Tiêu Phàm.

- Phốc!

Một đóa hoa máu tại hư không nở rộ, lại nhìn thấy Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ, Tu La Kiếm cắm vào lồng ngực một lão đầu.

Vô tận sát khí từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, lạnh giọng nói:

- Ta thực sự bị các ngươi làm cho buồn nôn, yên tâm, ngươi không có cơ hội giết Dị Tộc nữa, những Dị Tộc kia để ta tới giết!

Tiếng nói vừa dứt, Tu La Kiếm run lên, thân thể người kia bỗng nhiên bị quấy đến vỡ nát, hóa thành một mảnh huyết vụ hướng về tứ phương bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK