Có điều việc này vẫn trong phạm vi chịu đựng của Tiêu Phàm, hắn cắn chặt răng, mặc cho huyết mạch bị đốt cháy.
Thần Vô Tận có thể hại mình hay không, Tiêu Phàm cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn tin tưởng Thí Thần, Thí Thần tuyệt đối sẽ không hại mình.
Huống chi, Tiêu Phàm mình cũng có thể tự mình cảm nhận được trong tinh huyết Tu La Vương trong huyết trì đang thẩm thấu vào bên trong huyết mạch của mình, mà theo lửa Vô Tận đốt luyện, Tiêu Phàm cảm giác huyết mạch của mình như khô cạn.
Đồng thời, tinh huyết Tu La Vương trong huyết trì như đang nhanh chóng đền bù huyết mạch bị đốt luyện trong cơ thể, quá trình này không phải người bình thường có thể tiếp nhận được.
Nhưng Tiêu Phàm là ai cơ chứ, ý chí cứng cỏi vô cùng, chưa có người nào có thể so sánh được, hắn cắn chặt răng gắt gao kiên trì.
Bên trong quá trình đốt luyện huyết mạch, Tiêu Phàm cảm nhận được một loại biến hóa kì lạ, đó chính là lực huyết mạch của hắn bị đốt luyện vô tận, trở nên càng thêm tinh khiết.
Mà huyết mạch bị luyện hóa, có thể tùy thời được tinh huyết Tu La Vương trong huyết trì bổ sung, Tiêu Phàm cảm giác huyết mạch của mình đang xảy ra biến hóa.
"Không đúng, huyết mạch Thần Long của ta đang biến mất." Trong lòng Tiêu Phàm khẽ biến, quanh người hắn hiện ra một thân ảnh huyết long.
Khiến Tiêu Phàm kinh ngạc chính là, hư ảnh huyết long vậy mà lại chậm rãi tiêu tán, trở nên càng lúc càng mờ nhạt, đồng thời thần long huyết mạch trong cơ thể cũng biến thành vô cùng mỏng manh.
Tiêu Phàm muốn phản kháng, nhưng mà lúc này, một giọng nói nghiêm túc vang lên bên tai hắn: "Không nên động."
Đây là giọng nói của Thần Vô Tận, trong giọng nói mang theo một tia không dung phủ định.
"Tên điên, Thần Vô Tận, ngươi là tên điên, ngươi vậy mà lại sử dụng linh hồn của ta làm lửa, để rèn luyện một loại huyết mạch hoàn toàn mới!" Tiếng đại trưởng lão bên trong quan tài máu kinh hãi vang lên.
"Huyết mạch hoàn toàn mới?" Nghe được mấy chữ này, toàn thân Tiêu Phàm chấn động, trong lòng như có sóng biển đập không thôi.
Trong cơ thể mình là Tu La huyết mạch cùng Thần Long huyết mạch, nhất là Thần Long huyết mạch, dù là mỏng manh thì nó cũng không thua huyết mạch của Tu La Vương.
Nhưng bây giờ, Thần Vô Tận vì rèn luyện một loại huyết mạch hoàn toàn mới, lại muốn luyện hóa Thần Long huyết mạch hầu như không còn.
Tiêu Phàm muốn bảo Thần Vô Tận dừng lại, lại phát hiện thân thể của mình đã hoàn toàn không thể động đậy.
"Đây không phải tinh huyết của Tu La Vương!" Trong ý niệm của Tiêu Phàm truyền ra một giọng nói.
"Việ này đương nhiên không chỉ là tinh huyết cỉa Tu La Vương, mà là chín mươi chín loại máu của thần thú, không đúng, lại thêm thần long huyết mạch trong cơ thể ngươi, vừa lúc một trăm loại thần huyết." Giọng nói của Thần Vô Tận vang lên.
"Ngươi gạt ta!" Tiêu Phàm sát khí nặng nề nói.
"Tiểu tử, ta đường đường là Tu La Vương sẽ lừa ngươi sao!" Thần Vô Tận cực kì khinh thường, nói: "Ngươi biết ngươi tu luyện Vô Tận Chiến Điển là cái gì không? Nếu như không phải ta bỏ ra trên vạn năm thời gian, hủy lạc ấn bên trên đó đi, ngươi cho rằng thế giới này vẫn tồn tại sao?
Không nói về hai đạo lạc ấn của chủ nhân Vô Tận Chiến Điển, ngay cả người trong quan tài này, cũng đủ để hủy diệt giới này, ta lừa ngươi? Ta dùng mạng của mình đi lừa ngươi sao?"
Tiêu Phàm nghe được lời nói của Thần Vô Tận, nhất thời không phản bác được, hắn cũng nghe được ý khác trong lời nói của Thần Vô Tận, đây chính là Thần Vô Tận dùng tính mạng của mình cứu được Chiến Hồn đại lục!
Đồng thời, hắn cũng có thể cảm nhận được tàn niệm của Thần Vô Tận tràn đầy vô tận lệ khí, tựa như không chỗ phát tiết.
Chỉ là Tiêu Phàm nghi ngờ lạc ấn gì đó, để đường đường Tu La Vương Thần Vô Tận cũng phải bỏ ra trên vạn năm mới xóa đi.
Tu La Vương, là Thần Vương trong truyền thuyết, chẳng lẽ trên đời này còn có so với Thần Vương còn đáng sợ hơn tồn tại sao?
Nghĩ đến việc này, trong lòng Tiêu Phàm cũng vô cùng ngưng trọng lên, xem ra Vô Tận Chiến Điển so với hắn tưởng tượng còn muốn thần bí rất nhiều.
Nhưng vì sao các đời Tu La điện chủ cũng không biết chuyện của Vô Tận Chiến Điển?
Rất nhanh Tiêu Phàm cũng bình thường trở lại, các đời Tu La điện chủ không biết, là bởi vì bọn hắn căn bản là không đến qua nơi này, hắn cũng là do cơ duyên xảo hợp mới có thể nhìn thấy Thần Vô Tận mà thôi.
Lúc này, giọng nói Thần Vô Tận tiếp tục vang lên: "Hay cho một Đại trưởng lão của Tu La Vương tộc ta, ngươi luôn miệng nói bản vương không nguyện ý đưa truyền thừa cho ngươi, nhưng ngươi từng biết, nếu như khi đó ngươi có được truyền thừa của ta, các ngươi đều phải chết không nơi táng thân."
"Không thể nào, ngươi đang gạt ta!" Đại trưởng lão bên trong quan tài máu rống lên nói.
"Bản vương trốn vào nơi đây, né vài vạn năm, chẳng lẽ chỉ là vì lừa các ngươi sao?" Giọng nói Thần Vô Tận lạnh lùng nói. "Lúc trước nếu như không phải bản vương mượn nhờ Vô Tận Chiến Điển chạy trốn, cũng sớm đã chết rồi!"
Tàn niệm của Thần Vô Tận như chưa phát tiết hết lửa giận, Tiêu Phàm cùng Đại trưởng lão đều trầm mặc xuống, lẳng lặng nghe hắn kể rõ.
Nguyên lai, tại mấy vạn năm trước, Thần Vô Tận ngẫu nhiên đạt được một bộ Thần Điển, dựa theo đẳng cấp công pháp của Thái Cổ thần giới, từ trên xuống dưới chia làm công pháp bình thường, Thiên Thư, Cổ Kinh, Thần Điển.
Thần Điển, là công pháp Thần Vương mới có thể tu luyện, có thể thấy bộ công pháp kia quý giá tới mức nào, bởi vì Thần Điển không có danh tự, cho nên Thần Vô Tận dùng tên của mình đặt cho nó là Vô Tận Chiến Điển.
Thần Vô Tận tu luyện Vô Tận Chiến Điển mấy trăm năm thời gian, rốt cục đột phá đến Thần Vương cảnh, nguyên bản Thần Vô Tận coi là có thể dẫn đầu tộc nhân của hắn để tiến thêm một bước xa hơn.
Nhưng mà điều hắn không nghĩ tới chính là không lâu sau khi đột phá Thần Vương, lại hai đại cường giả khác đánh lén, thực lực của hai người kia, so với Thần Vô Tận mạnh mẽ hơn nhiều.
Nếu như không phải ở thời điểm mấu chốt, Thần Vô Tận nhờ Vô Tận Chiến Điển thoát đi, đoán chừng cũng sớm đã chết rồi, cũng ngay vào lúc đó, hai siêu cấp cường giả kia lưu lại một dấu ấn bên trên Vô Tận Chiến Điển.
Thần Vô Tận tránh được một kiếp, nhưng người cũng bị thương nặng, thân thể lại không có khả năng khôi phục, hắn sợ hai siêu cấp cường giả kia đuổi theo, hắn không dám trở lại Thái Cổ thần giới, mà lưu lại ở Chiến Hồn đại lục toàn lực xóa đi hai đạo lạc ấn bên trên Vô Tận Chiến Điển.
Chỉ là hắn không nghĩ tới chính là hai đạo lạc ấn này quá mức đáng sợ, hao phí ròng rã trên vạn năm thời gian cũng không hoàn toàn xóa đi được.
Mà sau trên vạn năm, Thần Vô Tận cũng phát hiện được bí mật của Chiến Hồn đại lục, đó chính là người của thế giới này, vậy mà trời sinh ra đã có linh hồn thiên phú và lực chiến đấu mạnh mẽ.
Lúc đó Thần Vô Tận kích động hồi lâu, hắn đang nghĩ, nếu như thế giới này có thể để cho tộc nhân của hắn sử dụng, tộc nhân của hắn lo gì không mạnh?
Trời sinh đã có linh hồn thiên phú, việc này nếu để cho người của Thái Cổ thần giới i biết, đoán chừng đã sớm vỡ tổ.
Thần Vô Tận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi Chiến Hồn đại lục, dù sao rời khỏi tộc nhân của hắn trên vạn năm, hắn cũng có chút không yên lòng về tộc nhân của hắn.
Trở lại trong tộc, Thần Vô Tận triệu tập các trưởng lão trong tộc, nói việc này cho bọn hắn biết, đám người cũng kinh ngạc và vui vẻ vô cùng.
Dù sao lúc ấy bởi vì Thần Vô Tận biến mất, bộ tộc này của bọn hắn cũng bắt đầu xuống dốc, đã rút lui ra khỏi danh sách Vương tộc.
Hiện tại người của Tu La Sơn, dĩ nhiên tự cho mình là Tu La Vương tộc, trên thực tế cũng sớm đã không phải Vương tộc, chỉ là bọn hắn cứ thích xưng hô như thế mà thôi.
Lúc đó, các vị trưởng lão của Tu La Sơn biết Thần Vô Tận bị trọng thương, thọ nguyên không còn nhiều, mọi người cũng bắt đầu có tâm tư riêng, đại trưởng lão chính là một trong số đó.
Bọn hắn đã từng nhiều lần ra hiệu cho Thần Vô Tận để lại truyền thừa, nhưng mỗi lần Thần Vô Tận đều cự tuyệt, bởi vì bên trên Vô Tận Chiến Điển kia là lạc ấn của hai siêu cấp cường giả còn chưa xóa đi.
Cho dù rời khỏi Chiến Hồn đại lục, Thần Vô Tận cũng để Vô Tận Chiến Điển lại Chiến Hồn đại lục, cũng triệt để phong ấn nó, hắn không dám mang theo trên người.
Một khi Thần Vô Tận truyền Vô Tận Chiến Điển cho tộc nhân của hắn, hai siêu cấp cường giả kia chắc chắn sẽ phát hiện ra, nhưng mấu chốt là mấy người Đại trưởng lão không biết nguyên nhân này.
Cho nên, mấy người Đại trưởng lão bắt đầu tính toán với Thần Vô Tận.