Trans: Meo + Beta: Mia
Lệ Bắc Đình bảo cô chịu đựng, cô thực sự đã chịu đựng, cũng may không nghiêm trọng, không phải quá đau.
“Đến mai thì ổn rồi.” Lệ Bắc Đình thu tay lại, khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm, lại không có ba mẹ quản, ông bà nội cũng không quản nhiều, các vết thương do té ngã đều là chuyện thường ngày.
“Anh đi rửa tay đi.” Thư Lan dụi dụi mắt, không tính là quá đau, mặc dù cũng hơi đau, cô không khóc, cứ khóc mãi thế thì mặt sẽ xấu đi.
“Ừm, em ngồi xuống trước đi.”
Lệ Bắc Đình đi rửa tay, chị Lâm dọn dẹp xong liền rời đi.
Thư Lan đi dép vào muốn đứng lên, vẫn còn ổn, chỉ hơi đau, nhịn chút là ổn, cô muốn lên tầng.
“Đừng lộn xộn.” Lệ Bắc Đình đi lại đây, vẻ mặt ảm đạm: “Không muốn chân nữa sao?”
Thư Lan nhìn sắc mặt của anh rụt rụt cổ lại, cô chớp mắt nói: “Vẫn đi được, không đau lắm.”
“Có phải em muốn anh khen em chịu đau giỏi không?” Lệ Bắc Đình khom lưng một tay đỡ eo cô, một tay đặt ở đầu gối cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Ôm em.” Lệ Bắc Đình chặn ngang người cô bế lên, từng bước vững vàng đi về phía cầu thang.
Thư Lan theo bản năng ôm lấy cổ anh, thở ra một hơi, nhìn thấy cánh tay anh cơ bắp cuồn cuộn, cách một lớp áo, cô mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim của Lệ Bắc Đình.
Đây là ôm kiểu công chúa sao? Một cái ôm đầy mạnh mẽ và ấm áp.
Lệ Bắc Đình liếc cô một cái, thấy cô nhíu chặt mày thì nói đùa: “Yên tâm, anh sẽ không làm em ngã đâu.”
“Em không sợ.” Thư Lan mím môi, ngón tay ghì chặt vào lòng bàn tay.
“Vậy thì tốt.”
Lệ Bắc Đình ôm người lên tầng 3, tới phòng ngủ phía trước, Thư Lan dùng tay mở cửa phòng.
Đặt người lên giường, Lệ Bắc Đình nhìn thoáng qua bên cạnh có một chú cá heo: “Em có thể di chuyển được không, để anh gọi chị Lâm giúp em tắm rửa nhé?”
Tuy rằng Lệ Bắc Đình rất muốn tự làm, nhưng hiển nhiên, Thư Lan không muốn.
“Không cần, em có thể làm được.” Thư Lan lớn vậy rồi sao còn có thể để chị Lâm giúp tắm được, xấu hổ chết mất.
“Vậy em cẩn thận, hay hôm nay không tắm cũng được.” Lệ Bắc Đình không yên tâm.
“Được, em biết rồi, anh mau đi ngủ đi, vết thương không nghiêm trọng, em không đau nữa rồi.” Thư Lan phất tay đuổi người đi, hôm nay cô vô cùng chật vật, đầu tiên là chảy máu mũi, bây giờ lại trẹo chân, thật là xui xẻo.
Mà những việc xui xẻo này đều bị Lệ Bắc Đình nhìn thấy, mất mặt quá đi.
Hình tượng xinh đẹp của cô đã không còn nữa, thật không biết Lệ Bắc Đình nhìn thấy cô như này có xond động lòng mà thương yêu cô giống như kiếp trước hay không.
“Được, có việc gì thì gọi anh.”
Lệ Bắc Đình rời đi, đóng cửa phòng lại.
Thư Lan nâng chân lên nhìn thoáng qua, bị đỏ một chút, nếu cô không mang giày cao gót thì đã không bị gì.
Cô thở dài, nhón chân đi rửa mặt, vẫn phải tắm, không thể qua loa được.
Gian nan rửa mặt xong, Thư Lan ngã xuống giường, nhìn thoáng qua điện thoại, Lệ Bắc Đình đã nhắn tin hỏi cô.
Thư Lan: 【Khá ổn, em đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, anh ngủ ngon.】
Vài giây sau, Lệ Bắc Đình nhắn lại: 【Ngủ ngon.】
Thư Lan đặt điện thoại rồi nằm xuống, hôm nay thực sự rất mệt.
Sống lại mới có hai ngày, cô cảm giác như đã qua một năm, thật là thỏa mãn.
Trong trí nhớ bốn năm trước, cô đã quá lãng phí.
Thư Lan ở trên giường lăn hai vòng rồi tắt đèn đi ngủ, vì quá mệt nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại nhìn thoáng qua điện thoại, đã 9 giờ rưỡi, cô bật dậy từ trên giường.
Cô liếc mắt nhìn chân mình, vết đỏ đã không còn, xem ra đã ổn rồi.
Lại xuống đất giường dẫm mấy cái, không có việc gì, xem ra rượu thuốc kia rất hiệu quả.
Thư Lan chậm rãi đi rửa mặt, lúc này chắc chắn Lệ Bắc Đình đã đi làm, anh bận rộn với công việc, không giống như cô rảnh rỗi cả ngày, xem ra cô cũng phải đi tìm việc, để bản thân mình bận rộn, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa.
Lúc cô xuống nhà ăn sáng thì thấy chị Lâm đi từ bên ngoài vào: “Bà chủ, chân cô đã tốt hơn chưa?”
“Đỡ rồi, bên ngoài làm gì mà ồn vậy.”
“Đánh thức bà chủ sao? Là ông chủ phân phó làm rào chắn quanh bên hồ.”
“Sao lại làm rào chắn?” Thư Lan nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy vài nhân viên đang bận rộn, bác Vương cũng đứng ở một bên.
Nơi đó, là chỗ hôm qua cô bị thương.
Lệ Bắc Đình sợ cô lần sau sẽ ngã vào trong hồ, nên mới bảo người làm rào chắn sao?
“Cái này ông chủ không nói, chắc bà chủ đói bụng rồi, cô có muốn ăn sáng trước không?”
Thư Lan gật đầu ngồi xuống, cô xem như hiểu rõ, Lệ Bắc Đình là kiểu người thích dùng hành động, không muốn đem những câu nói yêu đương treo trên miệng, hành động thực tế sẽ tốt hơn.
Đêm qua cô mới suýt rơi xuống, buổi sáng hôm nay anh đã sai người làm rào chắn.
Anh nói ít làm nhiều, nếu kiếp trước anh có thể “miệng lưỡi trơn tru” hơn một chút, nói không chừng kết cục đã không giống.
Nhưng tính tình cô ngang ngược, sợ nói ngọt cũng vô dụng.
Thư Lan cắn một miếng sủi cảo, không nghĩ quá nhiều, dù sao đời này cô sẽ đặt Lệ Bắc Đình ở trong lòng mà đối xử thật tốt.
Chị Lâm nhìn cô ăn sáng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bà chủ nếu có rảnh thì hãy trò chuyện với ông chủ, tôi nhìn thấy ông chủ rất quan tâm bà.”
Chị Lâm cũng là có ý tác hợp hai người, ông chủ cái gì cũng không nói ra, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, nếu muốn hai người tốt đẹp, bà chủ phải chủ động một chút.
“Tôi biết rồi chị Lâm, giữa trưa chị chuẩn bị một phần đồ ăn, tôi mang cơm cho anh ấy, sau đó buổi chiều tôi tới công ty, buổi tối sẽ về ăn cơm.” Thư Lan không thể rảnh rỗi như trước kia được, phải bận rộn thôi.
“Vâng, vậy tôi bảo đầu bếp nấu cơm sớm một chút, bà chủ ăn xong rồi đi.” Chị Lâm cười nói, bà chủ thật sự rất quan tâm.
“Cảm ơn chị Lâm.”
Dùng xong bữa sáng, Thư Lan về phòng vẽ tranh, 11 giờ ăn cơm trưa, vừa mới ăn sáng xong nên cô cũng không ăn nhiều, cô gấp gáp muốn đi tìm Lệ Bắc Đình đưa cơm trưa cho anh.
Thư Lan đứng ở cổng lớn tập đoàn Lệ thị, đây là lần đầu tiên cô tới đây, hai người kết hôn gần một năm, quen nhau cũng đã hai năm, nhưng cô chưa đến đây bao giờ, tuy nơi này không xa Minh Châu Châu Báu, nhưng cô không muốn tới.
Nhìn các tinh anh đi đi lại lại, đây là tập đoàn lớn nhất Vân Thành, rất nhiều người vô cùng tự hào vì được vào đây làm việc. Lúc tốt nghiệp, Lệ thị cũng đã tới trường học mở thông báo tuyển dụng, biển người tấp nập, nhưng người được trúng tuyển mới hiểu rõ yêu cầu ở công ty khắc nghiệt bao nhiêu.
Thư Lan nhấc giày cao gót đi vào, đang nghĩ không biết Lệ Bắc Đình ở tầng mấy, thì bị lễ tân ngăn lại.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Lệ Bắc Đình ở tầng mấy?”
“… Cô nói Lệ tổng sao? Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Lễ tân sửng sốt một chút, rất hiếm người gọi thẳng tên Lệ Bắc Đình của Lệ tổng.
“Không có, tôi là… vợ của anh ấy.” Thư Lan mỉm cười.
Nhìn xem cô chán ghét cuộc hôn nhân này đến mức nào, cô chưa bao giờ xuất hiện cùng Lệ Bắc Đình, nên không ai biết cả.
Lễ tân tỏ ra kinh ngạc, tầm mắt tò mò đánh giá Thư Lan, cô mặc chiếc váy màu đen của một nhãn hiệu nổi tiếng, tóc dài kẹp ở phía sau, lộ ra vành tai trắng cùng với đôi khuyên tai kim cương, trên cổ đeo một sợi dây chuyền gắn một viên kim cương mà trước đây đã được đấu giá tại nước Anh.
Chỉ mấy thứ này, lễ tân cũng không dám chậm trễ, nhưng cô ấy quả thật không biết vợ Lệ tổng, nên đành xin lỗi nói: “Chào phu nhân, văn phòng Lệ tổng ở tầng cao nhất, nhưng tôi không có quyền hạn sử dụng thang máy của Lệ tổng, xin phu nhân chờ một lát, tôi sẽ thông báo cho trợ lý Kỷ.”
Có rất ít người trực tiếp đến gặp Lệ tổng, dù là đối tác cũng sẽ đến phòng tiếp khách.
Thật ra lễ tân cũng có quyền hạn, nhưng cô ấy không dám tùy tiện đưa người lên, nhỡ đâu không phải vợ Lệ tổng, mà phu nhân chưa bao giờ xuất hiện ở công ty, cô ấy làm ở đây đã hai năm rồi nhưng chưa từng gặp.
Nghe nói Lệ tổng đã kết hôn, nhưng hai người hình như vẫn chưa làm hôn lễ, hơn nữa người ta đồn rằng vợ chồng không hòa thuận, phu nhân sẽ đột nhiên tới công ty sao?
“Được, tôi sẽ chờ ở đây.” Thư Lan không muốn làm người ta khó xử, Lệ Bắc Đình là tổng giám đốc của một tập đoàn, không phải ai muốn gặp là gặp, nếu như vậy sẽ không có đủ thời gian.
Lễ tân xin lỗi rồi nở nụ cười, vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Niên, vài phút sau, Kỷ Niên đi xuống.
“Phu nhân, Lệ tổng vẫn đang họp, tôi xuống đón cô trước, lễ tân không biết chuyện, mong cô đừng để ý.” Kỷ Niên cũng kinh ngạc khi thấy Thư Lan đột nhiên tới công ty.
“Thật xin lỗi, Lệ phu nhân.” Lễ tân cũng đi theo sau.
“Không sao, cô làm việc rất nghiêm túc.” Thư Lan cười cười: “Vậy tôi lên trước, lần sau gặp.”
Lễ tân nhìn Thư Lan cười mà hoảng sợ, ai nói Lệ phu nhân không dễ gần, rõ ràng rất gần gũi, Lệ phu nhân cười lên cũng thật xinh đẹp.
Chờ Thư Lan rời đi, cô ấy liền gửi tin nhắn cho bạn mình.
Lệ phu nhân khó gặp ấy thế mà xuất hiện ở công ty, xem ra quan hệ với Lệ tổng rất hòa thuận.
Kỷ Niên cài đặt dấu vân tay của Thư Lan vào thang máy tổng giám đốc, thang máy lên thẳng tới tầng cao nhất.
“Chắc khoảng nửa tiếng nữa cuộc họp mới kết thúc, phu nhân ngồi ở đây chờ Lệ tổng một chút.”
“Được, anh bận như thế, không cần tiếp tôi đâu.” Thư Lan để đồ ăn xuống bàn.
“Phu nhân muốn uống gì không?” Kỷ Niên quả thực rất vội, nhưng những người khác trong công ty lại không quen biết Thư Lan, chỉ có thể để cậu ta tiếp.
“Cà phê.” Cô cũng muốn nâng cao tinh thần, buổi chiều còn phải làm việc khác.
“Vâng.”
Kỷ Niên đi ra ngoài, phân phó thư ký mang một ly cà phê đi vào, lại sợ Hà Vãn không biết, dặn dò một câu: “Bên trong chính là phu nhân Lệ tổng.”
Hà Vãn gật đầu.
Kỷ Niên cho rằng cậu ta đã nhắc nhở như vậy, Hà Vãn cũng nên đối xử cẩn thận, nhưng không ngờ cô ta vẫn phạm sai lầm.
Lúc cà phê được mang vào, Thư Lan thấy hơi khát nước, cô liền nhấp một ngụm, ngay sau đó nhíu mày nôn hết vào thùng rác.