Editor: Bông Thảo + Beta: Miya
Trong bữa ăn, Lệ Nam Hi nhiều lần quanh co muốn hỏi thăm sở thích của Chu tiên sinh, đồng thời cũng muốn hỏi thăm địa chỉ của Chu tiên sinh.
Nhưng mà David cũng là một người rất khéo đưa đẩy, ba lần bốn lượt đều né tránh vấn đề.
Ngay lúc Lệ Nam Hi cho là hợp tác lần này sắp thất bại, David lại chủ động mở lời.
“Chu tổng đã thông báo với tôi rằng những chuyện liên quan tới hợp tác cùng hệ thống nhà thông minh của Lệ thị sẽ do tôi và quý công ty thảo luận, nếu như quý công ty cũng có ý định này, tôi sẽ hỗ trợ quý công ty, coi như là báo đáp Lệ tổng đã tiếp đãi tôi, dùng lời của các người để nói thì cái này gọi là đáp lễ, đúng không?”
“Haha, đúng, vậy thì cám ơn David tiên sinh, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lệ Nam Hi giơ ly rượu lên, trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu xanh hoa thắm lại một thôn*.
(*) Trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu xanh hoa thắm lại một thôn (山重水复疑无路, 柳暗花明又一村): ý nói trong ranh giới của sự tuyệt vọng thì xuất hiện một con đường sống.
Xem ra chuyện hợp tác lần này đã như đinh đóng cột.
David cười chạm ly với hắn.
Buổi tối hôm đó, Lệ Bắc Đình nhận được tin tức của Chu Tự Bạch: cá mắc câu.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, con ngươi lóe lên một tia tàn nhẫn rồi nhanh chóng biến mất, người quá tham lam, sẽ không có kết quả tốt.
“Lệ Bắc Đình, anh ngủ chưa?” Thư Lan gõ cửa bên ngoài.
Lệ Bắc Đình nghe vậy nhướng mày, đặt điện thoại xuống đi mở cửa.
“Sao vậy?”
“Uống ly sữa bò rồi ngủ tiếp.” Thư Lan đưa ly sữa trên tay cho anh.
“Đây là sữa bò?” Nhìn ly sữa bò… màu cam, Lệ Bắc Đình hết sức nghi ngờ.
“Đúng rồi, em cho thêm nước ép cà rốt vào, bác sĩ nói cà rốt bổ máu, anh mất máu nhiều, phải ăn nhiều đồ bổ máu mới được.” Thư Lan lại đẩy ly về phía trước: “Uống nhanh, mặc dù nhìn hơi kỳ lạ nhưng mùi vị không tệ.”
“Anh có thể không uống không?” Quả thực Lệ Bắc Đình khó mà nuốt trôi, sữa bò kết hợp với nước ép cà rốt, có thể có mùi vị gì tốt chứ.
“Không thể!” Thư Lan rất kiên quyết: “Đây là đích thân em ép cho anh.”
Lệ Bắc Đình cười bất đắc dĩ, nhận lấy ly: “Lát nữa anh sẽ uống.”
“Anh phải uống ngay bây giờ, nhiệt độ vừa vặn.” Thư Lan tựa vào cạnh cửa: “Anh đừng nghĩ đến chuyện đem đi đổ, uống ngay đi.”
“Anh không có.” Lệ Bắc Đình cúi đầu nhìn ly sữa bò, hạ quyết tâm như anh hùng kiên quyết chặt đứt cổ tay vậy, một hớp hết sạch.
“Ngoan lắm, một hơi uống cạn luôn.” Thư Lan hài lòng nhận lấy ly, nhón chân lên xoa đầu Lệ Bắc Đình như xoa đầu trẻ con vậy.
“Anh không phải trẻ con.” Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, rõ ràng anh lớn hơn cô 5 tuổi, nhưng bây giờ anh lại có cảm giác như mình là một đứa bé trai được người khác trông chừng vậy.
“Không phải trẻ con mà còn kén ăn, được rồi, anh mau đi ngủ.”
“Có thể hôn ngủ ngon không?” Lệ Bắc Đình li3m môi, con ngươi toát ra mấy phần mong đợi.
Chuyện hôn môi này cũng giống như là mở ra một cánh cửa thần kỳ vậy, khiến cho Lệ Bắc Đình muốn ngừng cũng không ngừng được.
Thậm chí anh còn không dám nghĩ tới, bây giờ chỉ mới hôn môi đã khiến anh quyến luyến như vậy. Nếu sau này… chẳng phải là từ đây quân vương không còn tảo triều sao.
Thư Lan bĩu môi, phồng má nói: “Nể tình anh nghe lời như vậy, có thể.”
Nói xong, Thư Lan nhón chân hôn lên má Lệ Bắc Đình một cái: “Xong rồi, ngủ ngon.”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lệ Bắc Đình muốn anh là người nắm quyền chủ động, chứ không phải là lướt qua, chỉ châm lửa mà không dập lửa.
“Vậy anh còn muốn thế nào?”
“Anh muốn…” Lệ Bắc Đình đưa tay.
Thư Lan thuận thế uốn người né tránh, làm một mặt quỷ, cười đáng yêu: “Đừng mơ nữa, ngủ đi!”
Sau đó cô tung tăng đi xuống lầu, làn váy chập chờn như hoa đào trong gió.
Lệ Bắc Đình nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười vừa rồi của cô rất giống nụ cười anh đã nhìn thấy vào năm mười tám tuổi, xinh đẹp rạng rỡ, làm cho người ta thoải mái, cảm thấy như mình cũng trẻ ra mấy tuổi.
Anh nhếch môi cười khẽ, Thư Lan đó, đã trở lại.
***
Những ngày qua, cuộc sống của Thư Lan trôi qua rất thoải mái, chỉ còn hai ba ngày nữa là bước qua tháng năm, một tháng này, cứ như vậy trôi qua.
Bây giờ Lệ Bắc Đình cũng sắp khỏi hẳn, không cần cô săn sóc nữa, cô cứ thế mà ở nhà ăn uống, mỗi ngày dành ra một chút thời gian vẽ bản thiết kế, hiện giờ bản thảo trong tay cũng sắp xong, cô định buổi chiều sẽ mang đến công ty, để cho mọi người hỗ trợ chế tác, hẳn là có thể kịp.
Sau khi nói với Lệ Bắc Đình, buổi chiều tài xế đưa cô đến công ty, sau đó bảo tài xế đi về trước, buổi tối cô có hẹn ăn tối cùng Đỗ La, cô ấy sẽ đến đón cô.
Giao bản thiết kế cho chị gái phụ trách xong, chị ấy hỏi han chuyện tai nạn, sau đó thảo luận bản thảo một hồi, đợi ở công ty đến hơn bốn giờ, cô nhận được tin nhắn của Đỗ La.
“Tớ đi nhầm đường, đi tới cửa sau của công ty các cậu, vòng lại rất phiền phức, cậu đến bãi đậu xe chờ tớ đi.”
Bởi vì gần đó có trường học, cho nên giao thông được kiểm soát hơi chặt chẽ hơn một chút. Nếu lái xe thì phải đi vào hầm đậu xe ở cửa sau, sau đó từ bãi đậu xe đi thang máy lên công ty, còn không lái xe thì đi ở cửa trước sẽ nhanh hơn một chút.
Ban đầu hai người đã nói là để cho Đỗ La đến cửa trước đón cô, bây giờ ngược lại cô phải đến hầm đậu xe chờ cô ấy.
Thư Lan ở công ty cũng không có chuyện gì làm, xách túi xách đi xuống hầm đậu xe, thời gian này vẫn chưa tới giờ công ty tan làm, cho nên chỗ đậu đều chật kín, cũng không có ai cả.
Cô tiến đến chỗ đậu xe của mình, gửi tin nhắn cho Đỗ La, vì chỗ đậu xe cần phải tranh mới có, cho nên mỗi ngày đều rất loạn, Thư Lan lười tìm, liền mua một chỗ đậu xe, coi như đó là chỗ đậu xe cố định của cô, không cần tìm.
Đỗ La vẫn chưa tới, cũng không trả lời tin nhắn của cô, có thể là đang kẹt xe, cô lục lọi túi xách lấy điện thoại ra, ngồi chồm hổm xuống đất lướt Weibo.
Qua hai phút, còn chưa xem được mấy bài Weibo, đột nhiên một bóng người vọt ra, dọa Thư Lan sợ hết hồn, lật đật đứng lên.
Sau khi thấy rõ người đến, Thư Lan mới bình tĩnh lại: “Liễu Thiến, có chuyện gì không?”
“Thư Lan, cô còn không biết xấu hổ hỏi câu này à? Cô hại tôi thảm như vậy.” Tóc tai Liễu Thiến rối bời, dưới mắt cô có quầng thâm, không trang điểm, ngay cả môi son cũng không son, không có chút khí sắc nào, trông cô ta càng giống một người mới vừa bệnh nặng một trận xong, đôi mắt nhìn Thư Lan ngập tràn oán hận.
“Có ý gì? Cô đang nói đến hot search sao? Đó không phải là do cô tự mình gieo gió gặt bão sao, nếu như cô không khơi mào trước, tôi sẽ không đẩy cô lên đầu.”
Thư Lan cầm túi xách, mặt không biến sắc lui về sau một bước, cô luôn cảm thấy trạng thái hiện tại của Liễu Thiến không đúng lắm.
“Haha, cô không cần giả vờ, hot search cái gì, căn bản tôi không nói đến chuyện này.” Liễu Thiến liên tục cười lạnh.
“Vậy cô muốn nói chuyện gì?” Thư Lan có chút tò mò, hình như ngoại trừ chuyện hot search, cô không hề để tâm tới cô ta.
“Là cô bảo Lệ Bắc Đình thu mua giải trí Lạc Tâm, sau đó đóng băng tôi, ngừng tất cả thông báo của tôi, cô muốn hủy hoại tôi!”
Một tháng này Liễu Thiến vô cùng hoảng loạn, cô ta không nghĩ, chỉ vì sai lầm nhất thời, một cái hot search mà thôi, lại có thể khiến cho Lệ Bắc Đình ra một cái giá cực kỳ lớn thu mua Lạc Tâm, chỉ vì muốn đối phó cô ta.
Dừng hết toàn bộ thông báo, hợp tác, công việc của cô ta, ngay cả tất cả công việc của chị Văn cũng đều dừng lại, từ đó hai người cũng bị mất nguồn thu nhập.
Chị Văn là người đại diện, có thể đi ăn máng khác, mặc dù bây giờ không có công ty giải trí nào dám nhận chị Văn.
Nhưng dù sao vẫn tốt hơn một nghệ sĩ còn hợp đồng năm năm ở Lạc Tâm như cô ta, cô ta muốn đi cũng không đi được, năm năm hợp đồng, nếu như vi phạm, tiền bồi thường phải lên đến mấy triệu, cô ta căn bản không có tiền trả.
Tuy làm nghệ sĩ nhiều năm, nhưng cô ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, những nghệ sĩ nhỏ như bọn họ, ngoài tiền bị công ty khấu trừ thì còn có tiền trợ lý và các thứ linh tinh khác, cuối cùng tiền đến trên tay bọn họ chẳng còn lại bao nhiêu.
Hơn nữa các nghệ sĩ phải mua nhãn hiệu lớn để bổ sung vào bối cảnh, tiền của cô ta cũng đã sớm đổ vào phương diện này, nhưng khi mua thì phải mua với giá cao, đến lúc bán chỉ có thể bán đi với giá thấp, làm cách nào cũng góp không đủ mấy triệu.
Thêm vào đó chị Văn cũng nói, dù cô ta rời khỏi Lạc Tâm cũng không có công ty nào dám nhận cô ta, con đường của cô ta trong giới giải trí đến đây coi như là chặt đứt.
Mà tất cả những thứ này đều do Thư Lan, nếu như không phải Thư Lan, cô ta sẽ không lưu lạc tới mức độ này.
“Không phải tôi, tôi không biết chuyện này.”
Thư lan chưa bao giờ nghe nói tới việc Lệ Bắc Đình thu mua giải trí Lạc Tâm, Lệ Bắc Đình cũng chưa từng nói với cô.
Thật là phá của, công ty giải trí bé tí đó có ích lợi gì, lãng phí tiền.
Trong đầu Thư Lan nghĩ chờ trở về thế nào cũng phải nói chuyện lại với anh, có tiền cũng không thể dùng hoang phí như vậy.
“Tôi không tin, cô đã có nhiều như vậy, tại sao còn muốn đối xử với tôi như thế? Tôi tốt với cô như vậy, là do cô quá vô tình!”
Nếu như không phải là Thư Lan sai khiến Lệ Bắc Đình, làm sao Lệ Bắc Đình vô duyên vô cớ lại đi thu mua công ty, cô ta cũng sẽ không rơi đến tình trạng như bây giờ.
“Liễu Thiến, cô sờ vào lương tâm mình nói xem, rốt cuộc cô tốt với tôi chỗ nào, cô dám nói ban đầu cô tiếp cận tôi không phải là vì muốn lấy được phát ngôn của Minh Châu đi?”
Vốn dĩ Thư Lan không muốn nhiều lời, nhưng đã nói tới chỗ này, cô cũng rất tức giận, tại sao Liễu Thiến có thể luôn miệng nói cô ta tốt với cô?
Ngày từ lúc vừa mới bắt đầu, quan hệ giữa hai người các cô cũng đã bị cô ta xem như một món đồ có thể lợi dụng.
Trên mặt Liễu Thiến thoáng qua một tia khiếp sợ: “Làm sao cô biết.”
Cô ta luôn ngụy trang rất tốt, tại sao lại bị Thư Lan phát hiện, rốt cuộc là ai nói cho cô biết!
“Ha, tại sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là cô đã lợi dụng tôi, thậm chí ngay từ ban đầu cũng chỉ muốn lợi dụng tôi, vậy thì dựa vào đâu bắt tôi phải thật lòng với cô?”
“Nhưng tôi tốt với cô cũng không phải giả, tôi đi đâu cũng nghĩ đến cô, chẳng lẽ cô không cảm nhận được sao?” Liễu Thiến tiến về phía trước hai bước: “Cô nhiều tiền như vậy, cứ coi như là bỏ tiền để mua lòng tốt của tôi với cô không được sao? Dựa vào cái gì cô có xuất thân tốt như vậy, còn có thể gả cho Lệ Bắc Đình, tôi đẹp hơn cô, tại sao không thể! Tôi nhất định sẽ nổi tiếng, tôi sẽ trở thành đỉnh lưu!”
“Đồ không nói lý lẽ.” Thư Lan không muốn dây dưa thêm, Liễu Thiến điên rồi.
Nếu muốn người khác thật lòng, mình phải bỏ ra sự thật lòng trước.
Lấy lợi dụng đổi thật lòng, sớm muộn cũng sẽ lật xe.
“Cô không được đi, cô bảo Lệ Bắc Đình trả lại hợp đồng cho tôi, tôi không muốn bị đóng băng.” Liễu Thiến chạy tới mấy bước níu tay Thư Lan: “Tôi phải nổi tiếng, tôi không muốn bị đóng băng.”
Tuổi xuân tốt nhất của nghệ sĩ nữ chỉ có mấy năm này, năm năm sau, còn ai nhớ tới cô ta, nhan sắc của cô ta cũng sẽ tàn phai.
“Cô điên rồi, buông tôi ra!” Thư Lan bị giật mình, bây giờ dáng vẻ của Liễu Thiến không hề có chút gọn gàng xinh đẹp nào, rõ ràng là một người phụ nữ đã hóa điên, cô vô cùng sợ hãi, giãy giụa muốn hất cô ta ra.
Nhưng bây giờ Liễu Thiến đang trong trạng thái kích động, sức lực cực kỳ lớn.
“Đúng, tôi đã điên rồi, tôi không muốn sống nữa, bị đóng băng và chết có cái gì khác nhau.”
Ký hợp đồng nhưng không được làm bất kỳ việc gì, không có công việc, không có lương bổng, chỉ dựa vào chút tiền lương cơ bản làm sao sống nổi, chi bằng điên luôn cho rồi.
“Cô không muốn sống thì liên quan gì đến tôi, buông tay!” Thư Lan thở dồn dập, có chút sợ hãi, cô sợ dưới cơn xúc động Liễu Thiến thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó.
Cô không muốn chết!
Cuối cùng Thư Lan giãy ra khỏi Liễu Thiến, đang định rời đi, vừa lúc đó, Liễu Thiến lộ ra một nụ cười âm u: “Tôi chết, cô cũng đừng hòng được sống.”
Dứt lời, cô ta rút ra một dao gọt trái cây lóe lên ánh sáng lạnh lẽo từ sau lưng.