• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Thảo + Beta: Miya


Thư Lan như thể bị dọa sợ, đồng tử mở to, không dám tin nhìn Lệ Bắc Đình. Anh… anh vừa nói gì cơ?

Lệ Bắc Đình nhìn dáng vẻ của cô, chỉ thấy sự ngạc nhiên chứ không thấy sự chán ghét. Nhân lúc cô đang ngẩn người anh lập tức cúi đầu, môi mỏng in lên đôi môi hồng hào.

Đôi môi lạnh lẽo áp lên đôi môi mềm mại.

Trong khoảnh khắc ấy, bốn mắt nhìn nhau, một người hưởng thụ, một người mơ màng.

Ngay lúc Lệ Bắc Đình đang định thừa thắng xông lên, đột nhiên cửa phòng bếp truyền tới một vài tiếng động, Thư Lan chợt tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy Chu Tự Bạch, gương mặt thoáng đỏ bừng, cô vội vàng cúi đầu và lùi về phía sau mấy bước.

Cứ vậy nụ hôn sâu của Lệ Bắc Đình rơi vào khoảng không, chỉ cảm nhận được sự mềm mại như chuồn chuồn lướt nước.

Ánh mắt Lệ Bắc Đình tựa như mũi đao bắn về phía gương mặt đang xem kịch vui của Chu Tự Bạch.

“Khụ khụ, ngại quá, đã quấy rầy hai người rồi, tôi đi liền đây.” Chu Tự Bạch không ngờ mình lại thấy cảnh này, cậu ta vội xoay người rời đi.

Trước khi rời đi còn không quên chậc chậc mấy tiếng, ai có thể nghĩ tới Lệ Bắc Đình lại kết hôn trước cả cậu ta cơ chứ, nhìn dáng vẻ vừa rồi, tình cảm của đôi vợ chồng son cũng không tồi. Haiz, đúng là không thể đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài, trước đây lúc cậu ta yêu đương, Lệ Bắc Đình đã tỏ vẻ khinh thường, mãi đến khi cậu ta trải qua vài mối tình, Lệ Bắc Đình vẫn giữ mình trong sạch, ngay cả liếc nhìn những cô gái hâm mộ mà anh cũng không thèm nhìn, kết quả mới 27 tuổi đã kết hôn.

Đối với những người như bọn họ mà nói, hơn ba mươi tuổi vẫn được xem là sớm, chưa chơi đủ, cũng không ai muốn bị hôn nhân trói buộc.

Mặc dù sau khi kết hôn vẫn có thể mạnh ai nấy chơi như thường, nhưng dù sao cũng không thể tự do thoải mái như những ngày độc thân.

Nhưng Chu Tự Bạch nhìn ra được, hình như Lệ Bắc Đình thật lòng.

“Cậu ta đi rồi.” Lệ Bắc Đình rất là tiếc, thiếu chút xíu nữa.

“Anh cũng đi đi, em bận chút.” Thư Lan cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn anh, đừng nói cổ và tai đỏ, cô cảm thấy ngón chân mình đã co lại vì căng thẳng rồi.

Kiếp trước và kiếp này, đây là nụ hôn đầu của cô, sao có thể không căng thẳng cho được.

“Nhưng anh vẫn chưa hôn.” Lệ Bắc Đình nghiêng người, hơi thở mạnh mẽ áp lại gần, như muốn vây Thư Lan tại chỗ.

“Anh, không phải vừa rồi anh…” Thư Lan không nói nên lời, cô cắn môi và đôi mắt hơi ánh nước, vừa rồi đã hôn rồi mà.

“Lúc nãy chỉ mới thơm nhẹ thôi.”

Thơm và hôn khác nhau.

“Anh muốn được voi đòi tiên à, ra ngoài nhanh.” Thư Lan không quan tâm tay mình vẫn còn dơ, cứ thế đẩy Lệ Bắc Đình ra ngoài, ngay cả nhìn anh một cái cũng không dám, cô trực tiếp đẩy người ra ngoài cửa, gầm một tiếng đóng chặt cửa lại.

Thư Lan tựa lưng vào cửa thở d ốc, như cá thiếu nước, một cảm giác kỳ diệu lan khắp tứ chi, nụ hôn đầu tiên của hai người, nụ hôn đầu của cô, vậy mà lại bị Chu Tự Bạch nhìn thấy hết.

Vừa mới nghĩ đến mà gò má cô đã đỏ bừng, nóng như phát sốt vậy, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ, tình cảm càng lúc càng cuồn cuộn.

Thư Lan đưa tay vuốt v3 cánh môi của mình, cô vẫn chưa dám tin, cô vừa bị Lệ Bắc Đình hôn, khốn kiếp, thừa dịp cô không chú ý mà hôn trộm cô!

Nhưng điều kỳ lạ là cô ngượng ngùng nhiều hơn tức giận.

Thư Lan hít một hơi sâu, muốn bình tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp, cảm giác như muốn nhảy ra từ cổ họng cô vậy.

Không đúng… có mùi gì lạ lạ.

“Chết, cháy rồi.” Thư Lan vội tắt bếp, nhưng thức ăn trong nồi đều đã khát.

Lệ Bắc Đình bị nhốt ở ngoài cửa cũng không giận, anh li3m khóe môi, nhớ đến cảm giác vừa rồi, thật ngọt.

Anh nhét hai tay vào túi quần và thản nhiên rời đi, trên mặt đầy vẻ đắc ý.

Đây là lần thứ hai Lệ Bắc Đình hôn cô, so với đôi môi lạnh như băng vào lần đầu tiên, hiển nhiên lần này ăn thích hơn.

Nhưng vừa trở lại phòng khách, nhìn thấy Chu Tự Bạch, vẻ mặt vui vẻ của Lệ Bắc Đình lập tức biến mất, anh chỉ hận không thể nhào tới đá cậu ta một cái.

“Má, cậu đừng nhìn tôi như thế, có dục cầu bất mãn với tôi cũng vô dụng thôi.” Chu Tự Bạch nhún vai: “Sao tôi biết được hai người giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện này, mà hình như tôi nghe nói trước kia Thư Lan không hề cho cậu chút mặt mũi nào mà.”

Ai, tin đồn thật hại người, cái này mà gọi là không có tình cảm sao? Đây rõ ràng là tình đầu ý hợp!

“Cút, cậu đến phòng bếp làm gì? Đợi ở chỗ này sẽ chết à?” Lệ Bắc Đình ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, đè nén cảm giác khô nóng trong lòng.

“Tôi chỉ muốn xem chút thôi, cậu đừng tức nữa, tôi ngồi một lúc sẽ đi ngay, tới khi đó hai người cứ tiếp tục.” Chu Tự Bạch đâu biết tình cảm giữa hai người lại tốt đến vậy, bằng không có đánh chết cậu ta cũng không vào đó làm gì, đỡ mắt công chọc mù mắt mình.

Lệ Bắc Đình liếc cậu ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo như mũi tên sắc lạnh.

Cơ hội tốt như vậy, đây chính là thiên thời địa lợi, vậy mà hết lần này tới lần khác đều bị Chu Tự Bạch chạy đến phá hỏng.

“Haha, trà này uống ngon thật.” Chu Tự Bạch cúi đầu, cậu ta sắp phải bị ánh mắt Lệ Bắc Đình đâm thành cái rổ rồi.

Lệ Bắc Đình vắt chéo hai chân ngã người về phía sau, thở dài một hơi rồi nói đến chuyện chính: “Khi nào nhậm chức?”

Chu Tự Bạch cũng cởi bỏ dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Không vội, trước mắt cứ chờ thêm.”

“Chuyện tôi nói, chuẩn bị thế nào rồi?”

“Không vấn đề, cậu yên tâm đi, có tôi ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

“Xảy ra chuyện tôi lập tức kêu dì cưới vợ cho cậu.” Lệ Bắc Đình cười như không cười: “Vừa vặn cũng để cho cậu cảm nhận một chút dục cầu bất mãn.”

“Đừng đừng, cậu tha cho tôi đi, tôi còn muốn chơi bời thêm mấy năm nữa, khi nào tôi ba mươi lăm tuổi lại bàn chuyện này.” Chu Tự Bạch chỉ thiếu bước giơ hai tay đầu hàng.

Cậu ta đối với hôn nhân thì tránh còn không kịp, đâu phải ai cũng may mắn như Lệ Bắc Đình, có thể kết hôn với người mình thích. Trong những gia tộc như bọn họ, hôn nhân liên minh là điều tất yếu. Chu Tự Bạch không muốn sớm từ bỏ cả một khu rừng rộng lớn như vậy.

Vẫn là Lệ Bắc Đình có bản lĩnh, có thể khống chế công ty, hơn nữa ông cụ ở nhà cũng áy náy với anh, nếu không anh cũng không có cơ hội ở bên Thư Lan.

Còn cậu ta, vừa tốt nghiệp đã không chịu nghe theo sắp xếp cuae gia đình, cậu ta không dám nghĩ, nếu mở miệng nói muốn cưới cô gái trong lòng mình thì gia đình sẽ xử lý cậu ta thế nào.

“Vậy thì làm cho tốt.”

Một lát sau, Thư Lan bưng đ ĩa trái cây ra, cô nhìn Chu Tự Bạch, cậu ta là bạn thân nhất của Lệ Bắc Đình, đời trước đã giúp đỡ Lệ Bắc Đình rất nhiều.

“Chị dâu, tôi tên Chu Tự Bạch, lần đầu gặp mặt, thật ngại quá, vừa rồi…” Chu Tự Bạch đứng lên tự giới thiệu, Thư Lan và Lệ Bắc Đình không tổ chức hôn lễ, cậu ta cũng không trở về, Thư Lan phải làm ra vẻ không biết cậu ta.

“Chào cậu.” Thư Lan rũ mắt, có chút thẹn thùng.

“Tới đây ngồi đi, làm bánh bông tuyết rồi sao?” Lệ Bắc Đình thả chân xuống, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

“Vẫn chưa, em lên lầu một chuyến, các anh cứ nói chuyện đi.”

Lúc này sao Thư Lan có thể không biết xấu hổ mà ngồi xuống chứ, cô dám đi ra khỏi phòng bếp cũng như lấy hết can đảm rồi, bây giờ hễ nhìn thấy Chu Tự Bạch là cô sẽ xấu hổ.

Lệ Bắc Đình nhìn theo bóng lưng Thư Lan lên lầu, lại nhìn Chu Tự Bạch cười nỗi đau của người khác, anh liếc cậu ta một cái: “Cậu có thể cút rồi.”

“Cậu đừng vô tình vậy mà, tôi còn chưa kịp ăn trái cây chị dâu gọt nữa.” Chu Tự Bạch xiên một miếng dưa hấu nhét vào miệng: “Xem ra cậu sống rất thoải mái nha, ăn trái cây cũng có chị dâu gọt cho.”

“Cậu cũng có thể sống thoải mái như vậy.”

“Khụ khụ, không được, chuyện cần nói đã nói xong rồi, tôi đi trước, tạm biệt.” Chu Tự Bạch không muốn thảo luận về đề tài này, làm ơn tha cho cậu ta đi mà.

Lệ Bắc Đình đứng dậy tiễn Chu Tự Bạch ra ngoài, không nhìn thấy Thư Lan đứng ở cầu thang lầu hai nhìn theo hai người.

Với cô mà nói, Chu Tự Bạch là một người đàn ông để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc.

Không chỉ vì Chu Tự Bạch là bạn của Lệ Bắc Đình, mà còn bởi vì ở kiếp trước, A La và cậu ta có một đoạn duyên phận dây dưa với nhau vô cùng đau khổ.

Khi đó cô tự lo cho mình còn không xong, cũng không biết Đỗ La và Chu Tự Bạch quen nhau như thế nào, chỉ biết sau khi hai người đến với nhau, có thể gia đình Chu Tự Bạch không hài lòng về Đỗ La, chê nhà họ Đỗ nghèo hèn, mà Chu Tự Bạch lại là con trai độc nhất nhà họ Chu, gánh trên vai trách nhiệm to lớn, nhà họ Chu muốn Chu Tự Bạch cưới một người vợ có ích với gia đình, mà hiển nhiên Đỗ La không phải là người đó.

Tuy nhiên Chu Tự Bạch vẫn không từ bỏ, sau đó Đỗ La đã đến khóc với cô rất nhiều lần, cô ấy nói hối hận vì đã quen biết Chu Tự Bạch, không phải hối hận vì đã yêu cậu ta, mà là hối hận vì yêu cậu ta nhưng lại không thể ở bên nhau, vậy còn không bằng ban đầu không quen biết nhau.

Đỗ La đề cập tới chuyện chia tay, cứ tiếp tục dây dưa như vậy đối với người nào cũng không có lợi, nhưng Chu Tự Bạch một mực không chịu.

Ai cũng không nghĩ tới, người được mệnh danh là “lãng tử tình trường” như Chu Tự Bạch lại bị Đỗ La tóm chặt, không phải Đỗ La nhất quyết không lập gia đình.

Đời trước, mãi đến khi Thư Lan chết, Chu Tự Bạch và Đỗ La vẫn chưa cắt đứt, không biết sau đó hai người có đến được với nhau không.

Nghĩ tới những chuyện này, Thư Lan vô cùng xúc động, rõ ràng đều là những chuyện cô đã trải qua, bây giờ nhớ lại giống như đang nhìn câu chuyện của người khác vậy.

Đời này, A La và Chu Tự Bạch vẫn sẽ gặp nhau sao?

Mà cô có nên tham dự vào chuyện của hai người bọn họ không?

Trong lòng Thư Lan rất loạn, một mặt cô cảm thấy trong chuyện tình cảm, người khác can thiệp vào chưa chắc có tác dụng, hơn nữa hai người là người thật lòng yêu nhau, cô làm vậy có tốt không?

Nhưng một mặt khác cô lại cảm thấy khó chịu, cô không muốn lại nhìn thấy A La khóc.

“Làm sao vậy?” Lệ Bắc Đình tiễn Chu Tự Bạch ra về, trở lại đã nhìn thấy Thư Lan ngẩn người ở cầu thang.

“Không có gì, cậu ấy là bạn anh sao? Lần đầu em thấy cậu ấy.” Thư Lan nhíu mày.

“Ừm, mới vừa trở về từ nước ngoài.” Lệ Bắc Đình bước lên cầu thang.

“Vậy cậu ấy có đi nữa kông?”

“Không đi nữa, cậu ta được điều đến Vân Thành rồi.”

“Vậy sao.” Thư Lan đang nghĩ, rốt cuộc là Chu Tự Bạch và A La gặp nhau lúc nào?

“Sao vậy, nghĩ đến tên đàn ông khác ngay trước mặt anh? Gan em cũng lớn nhỉ.” Lệ Bắc Đình nhướng mày, anh đứng thấp hơn cô hai bậc thang, vừa vặn cao bằng cô, mắt đối mắt.

“Đúng vậy, Chu Tự Bạch rất đẹp trai.” Khác với vẻ nam tính trầm ổn của Lệ Bắc Đình, Chu Tự Bạch đẹp trai theo kiểu lưu manh, thoạt nhìn chính là dạng người đi giữa rừng hoa, nhưng không có chiếc lá nào có thể chạm vào người.

Lệ Bắc Đình cau mày: “Cậu ta đẹp trai? Dáng vẻ thất vọng đó, lúc trước em còn nói anh đẹp trai, phụ nữ thay đổi nhanh thật.”

Dám khen tên đàn ông khác trước mặt anh, cô đang không coi anh ra gì hay chỉ muốn chọc tức anh.

“Trên đời này có rất nhiều người đẹp trai, đâu phải là chỉ có mình anh.” Thư Lan bĩu môi, A La rất thích cái đẹp, còn điên cuồng hơn cả cô, chắc vì gương mặt này mới khiến cho A La tiếp xúc với cậu ta.

“Cần anh nhắc nhở em là phụ nữ đã có chồng không? Ít nhìn người đàn ông khác lại đi.” Lệ Bắc Đình nghiến răng, xem ra sau này không thể để cho Chu Tự Bạch tới nhà mình nữa.

“Em cứ nhìn đó, em cứ muốn nhìn, không mượn anh xen vào, hứ!” Thư Lan le lưỡi, làm mặt quỷ và xoay người định đi, cô và Lệ Bắc Đình hoàn toàn không nghĩ cùng một chuyện.

Lệ Bắc Đình dùng sức kéo cô về phía mình, Thư Lan không kịp chuẩn bị, suýt chút đã té ngã, mà có ngã thì cũng ngã vào lòng Lệ Bắc Đình.

“Anh ưm…” Hai mắt Thư Lan trợn to, anh anh…

Lệ Bắc Đình không muốn nghe thêm bất cứ lời đánh giá nào về người đàn ông khác được thốt ra từ đôi môi nhỏ nhắn căng mọng của Thư Lan, anh dứt khoát dùng môi mình che kín môi cô, nuốt toàn bộ những lời nói đó vào trong bụng.

Một tay anh ôm trọn vòng eo cô, tay khác đỡ lấy sau gáy cô, không cho phép cô lùi về phía sau.

Thư Lam bị anh hôn đến ngơ ngác, ngây ngốc đứng yên, đôi chân có chút mềm nhũn. Tất cả đều do Lệ Bắc Đình chủ động, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, chiếm lĩnh từng chút một, bá đạo vô cùng. Anh cuốn lấy đ@u lưỡi mềm mại của cô, ép cô không còn đường trốn, buộc phải cùng anh hòa vào điệu vũ cuồng nhiệt này.

Đầu óc cô mơ mơ màng màng, như thể còn đang say ngủ, vô thức đi theo động tác của Lệ Bắc Đình, thời gian dần trôi, đến lúc Thư Lan sắp không thở được, gương mặt nín thở đến đỏ bừng, Lệ Bắc Đình cũng không cho cô có cơ hội thở, tựa như lần đuối nước kia, Lệ Bắc Đình từng chút từng chút xíu chiếm đoạt hơi thở của cô.

Thư Lan vỗ vai Lệ Bắc Đình: “Ưm, buông… ra.”

Cảm nhận được cô đang giãy giụa, d*c vọng trong mắt Lệ Bắc Đình bắt đầu tan đi, dần dần bình tĩnh lại, từ mãnh liệt trở nên dịu dàng mổ lên đôi môi của cô như chuồn chuồn lướt nước.

“Sao ngốc vậy, không biết thở sao?”

“Đây là nụ hôn đầu của em, anh cho rằng ai cũng có kỹ thuật tốt như anh chắc.” Giọng Thư Lan mang theo tia hờn dỗi, cô tựa vào ngực anh há miệng thở gấp, nếu cô ngạt thở mà chết thì chắc sẽ được nổi tiếng chết nghẹt vì hôn.

“Đây là lần thứ ba chúng ta hôn nhau.” Lệ Bắc Đình vuốt dọc theo sợi tóc của cô, hai người kết hôn gần một năm, nhưng lúc này mới coi như là lần đầu tiên chân chính hôn môi, lần trước chẳng qua chỉ là lướt qua, lần trước nữa thậm chí không được coi là hôn.

Trước đây anh luôn cảm thấy mình phải đợi rất lâu, nhưng bây giờ lại cảm thấy lúc này mới là thời cơ tốt, tất cả đều vừa vặn.

“Không phải hai lần sao?” Mới vừa rồi một lần, bây giờ một lần: “Chẳng lẽ anh còn lén hôn em lúc em không biết à?”

Thư Lan mở to mắt nhìn Lệ Bắc Đình như kẻ lưu manh.

“Hô hấp nhân tạo lúc rơi xuống sông lúc trước không tính sao?” Lệ Bắc Đình lại cúi đầu hôn l3n chóp mũi cô: “Không tính cũng được, nụ hôn đầu thì nụ hôn đầu, vậy bây giờ chúng ta hôn thêm lần nữa.”

Vừa nói Lệ Bắc Đình vừa cúi đầu, nhưng bị Thư Lan dùng một tay che miệng: “Không được nhúc nhích!”

“Anh còn muốn được voi đòi tiên à.”

“Quả thật muốn.” Lệ Bắc Đình đưa đầu lưỡi li3m nhẹ lòng bàn tay cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK