• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia


Chiếc xe lao xuống trong nháy mắt, Lệ Bắc Đình theo bản năng muốn thoát ra, định cởi bỏ dây an toàn nhưng đã không kịp, đầu xe lao xuống nước, bắt đầu chìm xuống.

Cầu Vân Giang rất cao, cả một chiếc xe lớn như vậy đột ngột rơi xuống nước, một lực lớn đập vào trong nước phát ra tiếng vang, cửa kính cũng vỡ ra theo.

Lệ Bắc Đình và Thư Lan cũng bị đập vào vách xe, đầu cũng choáng váng, hoa cả mắt.

Cửa sổ ở bên Lệ Bắc Đình đã mở ra, ở bên của Thư Lan cửa sổ cũng đã mở được ra, nước sông trực tiếp tràn vào, dần dần ngập cả xe, các đồ vật trong xe cũng nhanh chóng bị quét sạch.

Anh ngoi lên mặt nước một chút, hít sâu một hơi, chịu đựng áp lực rất lớn, duỗi tay để mở dây an toàn, cho nên anh không có nhiều thời gian.

Xe rơi xuống nước có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, nếu không phải rơi vào nước, thì một cơ hội tự cứu mình Lệ Bắc Đình cũng không có, từ cầu Vân Giang rơi xuống, nếu là rơi vào bãi đá, xe va chạm vào vật c ứng, lúc này chỉ sợ Lệ Bắc Đình đã mất mạng.

Hiện giờ rơi xuống sông, mặt nước có thể giảm tác động khi rơi xuống, không đến mức làm cho Lệ Bắc Đình mất đi ý thức.

Nếu chỉ có một mình Lệ Bắc Đình thì anh chạy thoát là không có vấn đề gì, nhưng bây giờ còn có cả Thư Lan, cửa bên kia của cô vẫn không mở được, cô cũng không biết bơi, đại khái cũng không biết cách nín thở, cho nên một giây anh cũng không thể chậm trễ.

Cũng không biết là do xe ở trong nước hay không, mà dây an toàn vẫn không thể nào tháo ra được.

Lệ Bắc Đình nheo mắt lại, tay mở dây an toàn, nghiêng đầu sang nhìn Thư Lan, cô dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, đã mất đi ý thức, không biết chỉ là ngộp nước hay là bị thương ở đâu nữa.

Ở trong nước, anh không thể gọi Thư Lan dậy.

Nếu xe rơi vào khúc sông chảy xiết, tỷ lệ sống sẽ rất nhỏ, ở trong nước tự cứu mình so với trên mặt đất lại càng khó hơn, may mắn thay Lệ Bắc Đình phản ứng nhanh lẹ đã đẩy cửa xe ra.

Trái tim Lệ Bắc Đình nảy lên kịch liệt, tay anh run rẩy, càng lo lắng cho Thư Lan sẽ càng sốt ruột, nên không thể mở được dây an toàn.

Hơn nữa, khi đang sốt ruột, sẽ quên mất một số kỹ năng, bơi lội là kỹ năng cơ bản nhất suýt chút nữa Lệ Bắc Đình cũng quên.

Từng phút trôi qua, Lệ Bắc Đình rốt cuộc cũng mở được dây an toàn, chỉ là anh đã bắt đầu hô hấp khó khăn rồi, anh cũng không thể ngoi lên mặt nước để thở, chính anh cũng sẽ vì không thở được mà ngất đi.

Cuối cùng anh lựa chọn rời xe trồi lên mặt nước, cũng may gần đây mực nước sông Vân Giang cũng không cao, anh rất nhanh đã ngoi lên được, hít thở một hơi rồi lại bơi vào trong xe.

Bởi vì xe ngập nước, hệ thống báo động bị hỏng, lúc này xe đã không thể mở ra, cho nên Lệ Bắc Đình muốn từ cửa tay lái kéo Thư Lan ra, đầu tiên là đến mở dây an toàn ra, anh mới phát hiện đầu xe phía trước ghế phụ đã biến dạng, đã ép chân Thư Lan không thể thuận lợi kéo cô ra.

Lệ Bắc Đình cũng không rõ chân Thư Lan bị thương có nghiêm trọng hay không, như vậy cũng không thể tùy tiện di chuyển, nhưng đang ở trong nước, nếu không di chuyển, Thư Lan sẽ chết.

Không có biện pháp nào khác, Lệ Bắc Đình chỉ có thể mạnh mẽ kéo chân Thư Lan ra, dùng sức quá mạnh, khi chân Thư Lan thoát ra, Lệ Bắc Đình theo quán tính cũng bị lùi ra sau, đột nhiên đụng phải một vật nhọn, đâm thủng áo sơ mi, máu chảy ra.

Đau quá làm Lệ Bắc Đình giật mình, động tác ngưng trệ, có thể cảm nhận được, chắc là một mảnh kính bị vỡ ra.

Anh nhìn khuôn mặt của Thư Lan càng ngày càng tái nhợt, chỉ có thể chịu đựng đau đớn, dựa vào ghế, để thoát khỏi mảnh thủy tinh kia.

Đau đớn làm cho Lệ Bắc Đình đổ đầy mồ hôi, xen lẫn với nước sông, rất nhanh có mùi máu tanh truyền đến, nước sông nhiễm đỏ một mảng.

Lệ Bắc Đình bất chấp mọi thứ, ôm ngang người Thư Lan kéo ra khỏi xe, ra sức hướng mặt nước ngoi lên, miệng vết thương phía sau lưng đau đớn kịch liệt, Lệ Bắc Đình không biết anh có thể kiên trì bao lâu.

Nhưng bất kể thế nào, anh cũng không thể từ bỏ.

Rốt cuộc cũng ngoi lên khỏi mặt nước, Lệ Bắc Đình nâng đầu Thư Lan để cho mũi và miệng cô ngoi lên mặt nước, một người hơi thở mỏng manh, một người hô hấp dồn dập.

Lệ Bắc Đình nuốt một ngụm nước miếng, nâng Thư Lan bơi đến bãi đá cách đó không xa.

May mắn là anh đã thường xuyên bơi lội nhiều năm như vậy, bằng không hôm nay khi xảy ra chuyện, hai người sẽ phải chết ở đây.

Sức lực của Lệ Bắc Đình cũng dần mất đi khi máu chảy ra không ngừng, mí mắt càng ngày càng muốn nhắm lại, hoàn toàn dựa vào sự kiên trì, anh không thể để Thư Lan xảy ra chuyện.

Khi tới gần bãi đá giữa sông, cánh tay anh đã không còn sức lực, quăng Thư Lan ở bờ cát.

Lệ Bắc Đình đứng lên, nghĩ rằng kéo Thư Lan vào trong một chút, không biết anh có thể kiên trì bao lâu, chỉ có thể tìm một nơi tương đối an toàn cho Thư Lan.

Khi bế Thư Lan lên, bởi vì thoát lực, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đầu gối đâm vào hòn đá bén nhọn, đau đến giật mình.

Anh dứt khoát quỳ xuống, nhớ đến kiến thức cấp cứu đã xem qua, cởi bỏ nút thắt quần áo Thư Lan, rửa sạch thứ bẩn ở miệng vết thương, sau đó lật người cô lại, vỗ lưng liên tục.

Sau đó lại đem người cô gập lại, đầu cúi xuống, lại tiếp tục vỗ lưng, để cô phun nước trong người ra.

“Khụ khụ…” Thư Lan phun ra một ngụm nước.

“Thư Lan, tỉnh lại đi.” Lệ Bắc Đình vỗ vỗ mặt cô, nhưng sau khi phun một ngụm nước này, cô liền không có phản ứng nữa.

Đôi mắt Lệ Bắc Đình đỏ lên, cô không biết bơi, thời gian vừa rồi trong nước lại lâu như vậy.

Vết thương sau lưng càng ngày càng đau, sức lực anh càng ngày càng cạn kiệt.

Lệ Bắc Đình đặt Thư Lan nằm xuống, nhịp tim và hô hấp cô thật sự rất mỏng manh, anh hít sâu một hơi, cúi đầu hô hấp nhân tạo cho Thư Lan.

Lệ Bắc Đình đến chết cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên chạm vào người cô lại là vào lúc này, vốn dĩ đôi môi của cô mềm mại như kẹo trái cây, nhưng bây giờ lại tái nhợt lạnh băng.

Nếu như Thư Lan giống như trước kia, lần này cũng sẽ không về nhà cũ, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Là anh đã không bảo vệ tốt cho Thư Lan.

Hô hấp nhân tạo, rồi lại ép ngực, lặp đi lặp lại, khi Lệ Bắc Đình sắp mất hết sức lực, chuẩn bị hôn mê thì Thư Lan rốt cuộc cũng có phản ứng, ho khan vài tiếng, hộc ra rất nhiều nước, hai mắt mở ra.

“Thư Lan.” Lệ Bắc Đình thấy cô đã tỉnh, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống, cả người vô lực ngã ra.

Nếu cô không tỉnh lại, Lệ Bắc Đình không biết phải làm sao.

“Lệ Bắc Đình, anh sao rồi?” Thư Lan ngồi dậy, miệng dính đầy bùn cát, nhổ ra mấy lần, cảm giác trong miệng vẫn còn cát.

Không có sức lực, cả người Thư Lan mềm nhũn như bông, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lệ Bắc Đình, cô vẫn gắng gượng quỳ lên.

“Không có việc gì, em đã tỉnh thì tốt rồi.” Lệ Bắc Đình mỉm cười, đôi mắt mờ đi, không nhìn rõ lắm.

“Anh.. anh bị thương ở đâu?” Thư Lan nhìn trái nhìn phải một chút, bóng đêm đen kịt, cũng không nhìn thấy xe ở đâu, không biết vừa rồi Lệ Bắc Đình đã trải qua những gì.

Cô rơi xuống nước một hồi thì đã mất đi ý thức, đối với người không biết bơi mà nói, lại chịu phải va đập, căn bản kiên trì không được bao lâu.

Cầu Vân Giang lại quá cao, hiện tại chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi cùng tiếng nước chảy, không biết trên cầu hiện giờ cũng đang hỗn loạn.

“Phía sau lưng, giống như bị thủy tinh đâm phải rồi.” Lệ Bắc Đình nghiêng người dựa trên mặt đất, thực sự không sức lực chống đỡ thân thể.

Thư Lan quỳ xuống lê chân tới, đến gần phía sau lưng của anh, mới thấy đen nhánh một mảng, chắc là máu, hiện tại quá tối, căn bản không nhìn thấy rõ màu của máu chút nào.

“Lệ Bắc Đình, điện thoại của anh còn ở trên người không ?” Điện thoại của Thư Lan để trong túi xách.

“Không có, ở trên xe.” Lệ Bắc Đình thanh âm yếu ớt.

“Thủy tinh còn ở trong người anh không? Chắc vẫn còn một ít?” Hiện tại trong tay không có điện thoại, xe cứu thương cũng không biết có đến đây nhanh hay không, nhìn bộ dáng của Lệ Bắc Đình đã thực sự rất mệt rồi, cô đến sơ cứu cho Lệ Bắc Đình.

“Chắc là vẫn còn.” Lệ Bắc Đình cũng không quá chắc chắn.

“Em cầm máu cho anh trước, anh quay người lại đây.” Hiện tại thời tiết thế này, trên người mặc không nhiều quần áo lắm, Lệ Bắc Đình chỉ mặc mỗi áo sơ mi, hôm nay Thư Lan cũng chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng.

Cô cũng không dám động vào áo của Lệ Bắc Đình, cô cũng không còn biện pháp khác chỉ có thể lấy áo của mình, may mắn thay cô còn mặc áo ba lỗ bên trong.

Cởi áo sơmi ra, Thư Lan nương theo đèn đường từ cầu Vân Giang chiếu xuống, tìm được chỗ máu có màu sắc đậm nhất ấn xuống.

Cô bây giờ cũng không có gì, chỉ có thể dùng phương pháp này, chặn miệng vết thương lại làm chậm tốc độ chảy máu, dần dần tăng áp lực, làm cho miệng vết thương đông kết lại.

Vì ở phía sau lưng, Lệ Bắc Đình cũng không có biện pháp sơ cứu, cho nên miệng vết thương không ngừng chảy máu.

Chỉ là Thư Lan không biết vết thương lớn đến mức nào, cô chỉ đem vải ấn lên đó, hiện tại trời tối như vậy, cho dù mắt cô thích ứng với ban đêm cũng không có biện pháp tìm ra miệng vết thương, bởi vì máu đã làm một mảnh áo sơ mi nhiễm đỏ.

Khi Thư Lan ấn xuống miệng vết thương, Lệ Bắc Đình kêu r3n một tiếng, rất đau.

“Lệ Bắc Đình, anh cố chịu một chút, trước tiên để máu ngừng chảy đã, bằng không anh mất máu quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.” Ngoại trừ cảm giác khó chịu ở cổ họng khi nói chuyện vì bị sặc nước, còn lại Thư Lan cũng không thấy đau ở đâu cả, nhưng khi nhìn vết thương sau lưng của Lệ Bắc Đình, thì đã biết anh bị thương rất nghiêm trọng.

Lại còn có chịu tổn thương khi làm sơ cứu cho cô, bằng không cô là một con vịt cạn, đã sớm chết ở trong nước rồi.

“Thư Lan, em có khỏe không? Có bị thương ở đâu nữa không?” Lệ Bắc Đình cảm giác được trên người bắt đầu lạnh dần, giọng nói anh rất nhỏ xa một chút thì không thể nghe thấy, nhưng lúc này anh vẫn quan t@m đến Thư Lan. 

“Em không có việc gì, trên người vẫn tốt, anh đừng có ngủ, một chút nữa sẽ có xe cứu thương tới.” Làm sao Thư Lan không nhận ra được hơi thở của Lệ Bắc Đình đã rất mong manh, cô một tay ấn xuống miệng vết thương, một tay nắm lấy tay của anh. “Lệ Bắc Đình, anh đừng làm em sợ, em rất sợ, nơi này thực sự rất tối.”

Xảy ra tai nạn xe cộ lớn như vậy, cho dù bọn họ không có điện thoại, không có cách nào cầu cứu thì cũng sẽ có những người khác, có lẽ xe cứu thương không bao lâu nữa thì sẽ tới.

“Em đừng sợ, đừng có sợ, đợi lát nữa nếu anh ngất đi thì em cũng đừng đi lung tung…… Xe của anh có hệ thống báo nguy, cùng hệ thống định vị, Kỷ Niên…… Có thể nhận được, một lát nữa Kỷ Niên sẽ tới.

Lệ Bắc Đình mặt dựa vào trên bờ cát, đá đâm vào mặt đau rát, hơi thở nặng nề, nhưng tiếng thở rất mỏng manh, anh có thể cảm nhận được, phía sau lưng mất máu quá nhiều, hơn nữa vừa rồi sơ cứu cho Thư Lan đã dùng sức quá độ, chỉ sợ lập tức sẽ mất đi ý thức.

Anh không biết xe cứu thương còn bao lâu nữa thì sẽ đến, cũng không biết mình có thể qua khỏi hay không vì mất máu quá nhiều, có lẽ sẽ chết.

Hơn nữa hai người ở bãi đá giữa sông, thời gian cấp cứu cũng sẽ chậm hơn.

Nếu kiếp nạn này anh không qua khỏi.

Thư Lan sẽ biết làm sao bây giờ.

“Em không cần Kỷ Niên, em chỉ cần anh, chúng ta nói chuyện đi, anh đừng có ngủ.” Thư Lan hoang mang lo sợ, cô vốn dĩ mới từ cõi chết trở về, lại thấy Lệ Bắc Đình xảy ra chuyện, tâm trạng hoảng loạn, so với lúc bị Lệ Nam Hi lấy dao đâm vào bụng cô thì còn hoảng sợ hơn.

Cô nhớ rõ, máu tươi đầm đìa, quần áo nhiễm đỏ, cô cứ như vậy mà chết đi.

Cô may mắn mới có cơ hội trọng sinh, nhưng cho dù như thế, cũng là ngược về mấy năm trước, ở đời trước, đã không còn Thư Lan.

Trên đời này, đâu ra có nhiều cơ hội như vậy, cô không đặt hy vọng vào chuyện này.

Cô vất vả lắm mới có thêm cơ hội, trở về thay đổi hết thảy nên Lệ Bắc Đình tuyệt đối không thể chết được.

“Lệ Bắc Đình, không phải anh nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của em sao? Em muốn anh thực hiện nó ngay lập tức.”

Thư Lan khóc nức nở, một cô gái từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp phải chuyện gì lớn, cho dù là kiếp trước cùng Lệ Bắc Đình náo loạn như vậy, cũng không chịu bất kỳ uất ức nào, Lệ Bắc Đình vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, hiện tại gặp phải tình huống này, làm sao không khóc chứ.

“Anh hiện tại không thể làm được cái gì, lần sau đi.” Lệ Bắc Đình cũng không muốn ngủ, anh cắn đầu lưỡi của mình, cảm giác đau đớn làm anh thanh tỉnh vài phần.

Vết thương phía sau lưng miệng đã không còn cảm giác, phảng phất như bị đánh thuốc tê, rất thống khổ.

“Anh phải thực hiện ngay, yêu cầu của em rất đơn giản, anh đừng ngủ, chúng ta tâm sự được không, em nói, anh nghe, nhưng anh không được ngủ.” Thư Lan có thể khẳng định, nếu lúc này anh ngủ có lẽ đời này anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thanh tỉnh đối với một người mất máu quá nhiều là điều rất quan trọng, một khi Lệ Bắc Đình đã ngủ, nói không chừng sẽ lên cơn sốc*, cô cũng không thể phát hiện ra được.

(*Sốc là tình trạng loạn tuần hoàn, làm cho máu không chảy khắp cơ thể được. Ở đây Lệ Bắc Đình bị sốc do mất máu quá nhiều.)

“Thư Lan, anh mệt mỏi quá.” Ngón tay Lệ Bắc Đình không còn sức lực, nếu không phải bị Thư Lan nắm, sẽ buông xuống mặt đất.

“Mệt cũng không thể ngủ, Lệ Bắc Đình, anh không biết đâu, khi lần đầu tiên gặp anh, em cảm thấy anh rất đẹp, chỉ là con người của em quá ngỗ nghịch, người khác bắt em làm chuyện mình không thích, em cứ không muốn làm, nếu anh lúc ấy có thể theo đuổi em, nói không chừng em và anh sẽ có một khởi đầu tốt đẹp hơn”

Ngay từ đầu, Thư Lan cũng không chán ghét Lệ Bắc Đình như vậy, không thể không nói, Lệ Bắc Đình là một người đàn ông rất ưu tú, có thể dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ, có điều bọn họ không quen biết, ba bắt cô phải kết hôn, đương nhiên là cô không muốn.

Kháng cự đối với cuộc hôn nhân này cũng biến thành sự kháng cự đối với Lệ Bắc Đình, cho nên điểm hấp dẫn ban đầu đều không còn tác dụng gì, ngược lại là sự chán ghét che hai mắt cô lại, làm cô bỏ qua Lệ Bắc Đình, người đã vì cô mà làm tất cả mọi việc.

“Xin lỗi, là do anh suy nghĩ không đúng.”

Lệ Bắc Đình cho rằng hai người nên xác định quan hệ trước, về sau còn có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm.

Bởi vì trong lòng anh đối với Thư Lan có một khát vọng chiếm hữu mãnh liệt, làm cho bản thân suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đem Thư Lan chiếm làm của mình, cho nên mới có chuyện liên hôn thương mại.

Nhưng trên thực tế, Lệ Bắc Đình thích Thư Lan 5 năm, từ năm 18 tuổi đến 23 tuổi, anh ở công ty nỗ lực cũng là vì có thể để cho Thư Lan sau này có được cuộc sống thật tốt.

Anh nghĩ rằng, tiểu công chúa như cô, không nên vì tiền tài mà phiền não, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thích tiêu xài thế nào thì tiêu thế ấy.

“Không sao, em có thể tha thứ cho anh, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, sẽ làm mọi việc về đúng hướng, Lệ Bắc Đình, nếu anh mà ngủ, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Đời người khó tránh khỏi đôi lần đi đường vòng, đi đường vòng cũng không sao, chỉ cần không phải đi vào một cái ngõ cụt, đi dạo vài vòng, cuối cùng vẫn có thể trở về đúng hướng.

Nhưng nếu Lệ Bắc Đình không qua khỏi, con đường này, Thư Lan không biết nên cùng ai đi tiếp.

“Thật hung dữ, anh chỉ là muốn ngủ một giấc, sẽ không xảy ra chuyện đâu, anh sao có thể chết được, còn chưa cùng em sinh một bé gái đáng yêu.” Lệ Bắc Đình gian nan cong môi, lộ ra một nụ cười.

Sao xe cứu thương còn chưa tới, anh sắp kiên trì không nổi nữa.

“Em mặc kệ, anh không được ngủ, nếu ngủ thì em không sinh con gái cho anh.” Thư Lan lau nước mắt, ngửa đầu nhìn thoáng qua cầu Vân Giang đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà cô và Lệ Bắc Đình lại ở nơi tối đen như mực.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đang êm đẹp, tại sao lại xảy ra tai nạn xe.

Sao đội cứu hộ còn chưa tới.

“Không sinh cũng phải sinh, sinh một đứa bé đáng yêu như Đóa Đóa vậy……” Lệ Bắc Đình đã không còn sức lực mà cắn đầu lưỡi, “Thư Lan, véo anh một cái đi anh không còn sức, nếu không anh sẽ ngủ mất.”

“Véo chỗ nào? Sẽ đau đó.” Trên người Lệ Bắc Đình có thương tích, Thư Lan không muốn véo anh.

“Đau mới tốt, phía sau lưng đã không còn cảm giác gì, nếu em không véo, anh sẽ ngủ mất.”

Thư Lan nhắm mắt véo đại một chỗ trên cánh tay anh.

“Aaa, em thật nhẫn tâm.” Lệ Bắc Đình còn có tâm tình trêu chọc cô.

Thư Lan nước mắt tuôn rơi, đột nhiên, một loạt âm thanh của xe cứu thương truyền vào tai cô, cô sung sướng quá mà khóc lên.

“Lệ Bắc Đình, anh kiên trì một chút, xe cứu thương tới rồi.”

“Xe cứu thương tới rồi, anh có thể ngủ được không.” Đầu óc Lệ Bắc Đình một mảng mơ hồ, hoàn toàn không biết bản thân sao có thể chống cự được lâu như vậy.

Lúc ở dưới nước đã mất một lượng máu lớn, khi lên bờ vì cứu Thư Lan mà dùng sức, không được băng bó, nếu là lần này không chết, nên đi bái Bồ Tát.

“Không được” Thư Lan lại véo một cái lên mu bàn tay anh “Nhanh lắm, bọn họ sẽ nhanh đến thôi.”

Hiện tại trời đã tối, cứu viện khó khăn hơn lại đang ở mặt sông, Thư Lan chỉ có thể khẩn cầu bọn họ mau một chút.

“Thư Lan, nếu anh mà chết, em phải kiên cường, tài sản của anh không thể nhường cho người khác, em phải nắm giữ hết.” Ông bà nội có chú nhỏ chiếu cố, không thiếu tiền tiêu, tài sản của anh, muốn để lại tất cả cho Thư Lan, cho dù là một phân, cũng không thể cho Lệ Nam Hi.

“Nói bậy bạ, anh sẽ không chết.” Thư Lan tức giận, lại nói lời hù dọa anh: “Nếu anh mà chết, em sẽ cầm toàn bộ tiền của anh mà đi tái hôn và dùng tiền của anh để bao nuôi trai trẻ.”

“Cũng tốt, vậy em cứ bao nuôi người mà em thích, đừng tìm một người giống anh, chỉ biết làm em khó chịu.”

Tái hôn là rất tốt, còn hơn cả đời thủ hộ bên mộ của anh.

Như vậy, anh cũng yên tâm.

“Hu hu hu, Lệ Bắc Đình, anh muốn làm em tức chết phải không, anh cố ý đúng không.” Thư Lan không nói chuyện với anh, cô tức quá bèn khóc, vì sao đến lúc này, anh còn muốn nói như vậy.

“Anh không……” Lệ Bắc Đình nói được một chữ, nghĩ muốn xoay đầu một chút, nhưng cảm thấy đầu thật nặng, sau đó bất tỉnh.

“Lệ Bắc Đình, anh đã đáp ứng với em sẽ sống thật tốt, sao anh lại lật lọng.”

“Lệ Bắc Đình?” Thư Lan véo cánh tay anh, Lệ Bắc Đình không có phản ứng.

Cô sợ muốn chết, lấy tay đưa lên mũi anh, vẫn còn thở, nhưng hơi thở rất mong manh.

“Lệ Bắc Đình, anh trả thù em đúng không, trả thù em đời trước đã đối xử không tốt với anh.” Nước mắt Thư Lan rơi xuống không ngừng, cô cũng không lau đi.

Tại sao kiếp trước không có tai nạn xe, mà đời này lại xảy ra.

Kiếp trước Lệ Bắc Đình vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, trừ bỏ gặp phải trắc trở từ cô, cho đến khi Lệ Bắc Đình phá hết mọi lớp ngụy trang của Lệ Nam Hi, hắn ta mới thẹn quá hóa giận mà suy nghĩ muốn giết người, nhưng bị cô cản.

Một đời này, Lệ Bắc Đình không vấp phải trắc trở từ cô, cho nên ông trời lại muốn an bài một ít khó khăn khác cho anh sao?

Tai nạn xe lần này làm Thư Lan sợ hãi, sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể đoán trước được, tuy rằng cô trọng sinh, thay đổi thái độ với Lệ Bắc Đình, cũng sẽ thay đổi một số chuyện không phát sinh.

Đây chính là hiệu ứng cánh bướm phải không?

Trận tai nạn xe này là ngoài ý muốn, hay có người cố ý đây.

“Tuy rằng em vì anh mà chết một lần, nhưng mà em cũng không nghĩ đến, anh cũng vì em mà chết một lần.”

Nếu không phải cứu cô, Lệ Bắc Đình nhất định có thể thoát được.

Cô không biết bơi, vừa vào nước thì đã hôn mê ngay lập tức.

Nếu cô biết bơi, có lẽ sẽ không trở thành gánh nặng cho Lệ Bắc Đình.

Cảm giác áy náy bao trùm cô.

Những gì cô thiếu Lệ Bắc Đình, có lẽ sẽ không bao giờ trả được.

Cơ thể Thư Lan vẫn còn tốt, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu tiên là sợ hãi, sau đó lại sặc nước, tỉnh lại thân thể vẫn còn suy yếu, lại phải đối mặt với áp lực tâm lý lớn, so với tử vong còn đáng sợ hơn nữa, chính là sợ hãi Lệ Bắc Đình chết.

Gió đêm thổi rất lạnh, Thư Lan rùng mình một cái, cả người phát run, đầu cũng trở nên không tỉnh táo.

Nếu cô trọng sinh lại đổi lấy kết cục như vậy, cô tình nguyện không cần.

Khi ý thức cô bắt đầu mơ hồ, bên tai liền truyền đến tiếng ca nô, có ánh đèn từ nơi xa chiếu tới, cô lau nước mắt, chống thân mình đứng lên, hướng về phía ca nô bên kia lớn tiếng kêu gọi.

“Bên này, chúng tôi ở bên này!”

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Thư Lan chưa bao giờ chật vật như thế, áo sơmi trên người ấn lên vết thương của Lệ Bắc Đình, áo ba lỗ ướt đẫm, giày trên chân đã không còn, đôi chân trắng tinh ban đầu bây giờ đã bị đá sỏi làm cho đầy vết thương, dính đầy máu.

Cho dù có đẹp cỡ nào, trước cánh cửa của tử thần ai cũng bình đẳng như nhau.

Cô không biết cô kêu như vậy có tác dụng không, bọn họ có thể nghe thấy hay không, nhưng hiện tại trừ bỏ chuyện này, cô không thể làm gì khác, Lệ Bắc Đình đã mất đi ý thức, cô gọi như thế nào cũng nghe không thấy.

Thư Lan cảm thấy mình thật vô dụng, vừa rồi cô hôn mê, Lệ Bắc Đình có thể đem cô đánh thức, hiện tại Lệ Bắc Đình hôn mê, cô cái gì cũng không làm được.

Loại cảm giác bất lực này, ngực tức giận đến phát đau.

Cô dùng sức lực toàn thân để hô lớn, thẳng đến khi cô cảm thấy choáng váng, loạng choạng lùi lại vài bước.

Thời điểm cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng thì ca nô từ xa tới gần, nhanh chóng đến gần bọn họ.

Vài người nhảy xuống ca nô, Thư Lan thấy có bác sĩ mặc áo trắng, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, ngón chân đụng vào cục đá, đau đến choáng váng, suýt nữa té ngã.

“Phu nhân cẩn thận.” Kỷ Niên đỡ lấy cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK