• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: TH + Beta: Miya


“Đúng thật.” Thư Lan cười cong cả mắt, cô đặt bó hoa xuống và bắt đầu ăn lẩu. 

Thư Lan gắp một viên chả cá, cắn một miếng, có nước sốt trào ra, hương vị ngập tràn trong miệng, sau đó lại chấm vào những loại nước sốt đã được chuẩn bị sẵn, cảm giác thỏa mãn vô cùng. 

“Lẩu cay ngon thật.”

“Em cố tình dụ dỗ anh đúng không?” Lệ Bắc Đình đang nhai miếng chả cá cuộn củ sen nhạt nhẽo, không hề có cảm giác đang ăn lẩu.

“Hì hì, đúng rồi đó. Dù sao anh cũng chỉ nhìn mà không ăn được, cái dạ dày bò trong nồi lẩu cay này ngon tuyệt luôn, tiếc là anh không ăn được.” Thư Lan còn cố ý khiêu khích, gắp một miếng dạ dày bò đỏ vẫy vẫy trước mặt anh, rồi mới đưa vào miệng nhai, dáng vẻ cực kỳ đắc ý. 

Lệ Bắc Đình bất lực đưa tay day trán, rõ ràng là đang chê anh sống lâu quá, muốn chọc cho tức chết luôn đây mà.

Cuối cùng cũng hiểu cảm giác “người mình nuông chiều, dù có quỳ cũng phải cưng tiếp” là như nào.

Không phải do ai khác, chính anh là người chiều Thư Lan đến mức này, rõ ràng biết anh không ăn được cay mà vẫn cố tình dụ dỗ.

“Thịt bò ba chỉ cũng ngon nữa, ăn lẩu nước trong nhạt quá à, vẫn là lẩu cay mới ngon. Đầu bếp làm nước lẩu này ngon ghê, còn ngon hơn mấy quán ngoài tiệm.” Thư Lan ăn đến mức quanh miệng dính đầy mỡ bò, nhưng ở nhà thì chẳng cần giữ hình tượng gì, cũng không lo bị ai chụp hình bôi xấu Lệ Bắc Đình.

Dù sao thì hai người cũng đã kết hôn, có đôi khi hành vi của cô cũng đại diện cho Lệ Bắc Đình.

“Thư Lan, nếu còn lấn tới nữa thì đổi kiểu ăn đấy,” Lệ Bắc Đình đặt đũa xuống, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô: “Lẩu cay lẫn em, chẳng lẽ anh chỉ được nhìn chứ không được nếm?”

Lệ Bắc Đình vốn không quá mê đồ cay, nhưng mà lẩu mà không ăn cay thì còn gì là lẩu nữa.

Đã thế Thư Lan còn cứ cố chọc giận anh, bắt anh chỉ được nhìn chứ không được ăn, thật đúng là tức muốn chết.

“Ực” Thư Lan nghe ra ẩn ý trong lời anh, nuốt ực một cái, miếng thịt bò còn chưa kịp nhai đã bị cô nuốt xuống: “Khụ khụ.”

Thư Lan vỗ ngực, ho khan nước mắt chảy ra: “Lệ Bắc Đình, có phải anh cố ý muốn ăn sặc không?”

“Không sao, anh biết hô hấp nhân tạo, không chết được đâu.” Lệ Bắc Đình đứng dậy, vừa xoa lưng cho cô vừa đưa ly nước chanh đến môi.

Thư Lan uống một ngụm to nước chanh, cuối cùng cũng đè được vị cay trong cổ họng. Lúc này cô không dám làm càn nữa, cười lấy lòng: “Khụ khụ, anh ngồi xuống ăn đi, em không nói nữa, mau ăn đi.”

Tuy hai người đã hôn môi, cũng hơi giống đang yêu thật, nhưng cứ nghĩ tới chuyện kia, Thư Lan lại thấy không quen, mặt cô đỏ bừng, như thể đang ngại ngùng. 

Lệ Bắc Đình kiếm khóe môi, ngồi lại chỗ cũ, nhìn dáng vẻ Thư Lan chỉ dám trêu người ta chứ không dám chịu trách nhiệm. 

Sau đó Thư Lan không dám chọc anh nữa, hai người cùng ăn hết nồi lẩu một cách vui vẻ. Ăn xong đã có người giúp việc đến dọn dẹp, cả hai ngồi gần đó ngắm sao. 

“Hy vọng Thất Tịch không mưa, như vậy mới có thể xem thật sự Ngưu Lang Chức Nữ có gặp nhau trên cầu Hỉ Thước không?”

“Không đâu, hai ngôi sao đó cách nhau rất xa, cơ bản là không thể gặp nhau.” Lệ Bắc Đình phá tan không khí mộng mơ, giọng y như đang phổ cập kiến thức.

Thư Lan không hài lòng, cô trừng mắt nhìn anh: “Sao anh biết?”

“Sao Ngưu Lang nằm trong chòm sao Thiên Ưng, sao Chức Nữ lại nằm trong chòm sao Thiên Cầm, hai chòm sao này cách 16 năm ánh sáng, rất xa .”

Lệ Bắc Đình giải thích rất cặn kẽ, nhưng Thư Lan không muốn nghe, còn bĩu môi: “Anh chẳng lãng mạn tí nào.”

Không phải khi yêu nhau thường ta thường nói đến Ngưu Lang Chức Nữ sao, mấy câu thần thoại xưa mới cảm động, ai ngờ Lệ Bắc Đình chỉ biết nói với cô rằng hai ngôi sao đó cách xa vạn dặm. 

“…Chậc.” Lệ Bắc Đình: “Mấy cô gái đều thích nói những chuyện phi thực tế à?”

Cái gọi là thần thoại, thật ra chỉ là sản phẩm sáng tác thôi, làm gì có thật. 

“Gọi “đều” là sao? Anh còn quen mấy cô khác nữa à?” Thư Lan trừng mắt tức giận, hai má phồng lên như muốn ăn tươi nuốt sống anh. 

Lệ Bắc Đình lắc đầu: “Anh lỡ lời.”

“Hứ, người ta gọi là lãng mạn, đầu gỗ như anh không hiểu được đâu.” Thư Lan tựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng: “Con người luôn cần có niềm tin đẹp đẽ, em tin trên mặt trăng có Hằng Nga và thỏ ngọc.”

“Người làm thiết kế luôn cần có trí tưởng tượng tươi đẹp như vậy, rất tốt.”

Nếu ai cũng giống Lệ Bắc Đình, nhìn một cái đã nhìn thấy lợi ích phía sau, rồi so đo chuyện đó có đáng hay không, vậy cuộc sống này chẳng có gì đẹp nữa hay sao. 

Trí tưởng tượng là một năng khiếu rất quan trọng với người làm thiết kế.

“Hưm, mấy câu chuyện xưa đó thật sự rất đẹp.”

Lệ Bắc Đình gật đầu, để ý thấy người giúp việc đã rời đi, anh vỗ vai Thư Lan: “Lẩu cay vừa rồi ăn ngon không?”

“Ngon lắm.” Thư Lan nghiêng đầu nhìn anh: “Đầu bếp xào nước lẩu ngon quá trời, sau này em sẽ dẫn Đỗ La về nhà ăn lẩu.” Đồ ăn ở nhà ngon như vậy, cô ra ngoài ăn làm gì nữa. 

“Anh cũng muốn nếm thử.” Ánh mắt Lệ Bắc Đình dần tối lại. 

“Miệng vết thương của anh còn chưa lành, chờ anh khỏe rồi ăn, ngoan nha.” Thư Lan đang ngồi quỳ trên ghế, còn Lệ Bắc Đình thì ngồi bình thường, nên cô cao hơn anh một chút, còn duỗi tay dỗ anh như con nít nữa. 

“Anh muốn ăn bây giờ.”

“Bây giờ… ưm…” Thư Lan hít một hơi. 

Lệ Bắc Đình kéo cô xuống bằng tay, ngẩng đầu hôn lên môi cô, nụ hôn bất ngờ khiến Thư Lan không kịp chuẩn bị. 

Có lẽ vì từng hôn nhau, cũng có thể vì trăng đêm nay đẹp hoặc có thể Lệ Bắc Đình quá đáng thương vì không ăn được lẩu cay. 

Thư Lan lại vô thức nhắm mắt chấp nhận anh, cơ thể thả lỏng, ngả vào lòng anh, cô tin chắc Lệ Bắc Đình sẽ ôm lấy cô, không để cô ngã, nên yên tâm giao bản thân mình cho anh.

Lệ Bắc Đình một tay đỡ lấy eo cô, một tay ôm sau đầu cô, cả hai cuốn lấy nhau dưới ánh trăng.

Ngay bên cạnh là hồ Ngân Nguyệt, mặt nước lấp lánh như phủ tuyết. Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những cánh hoa rơi trên sàn khu vườn. Hương hoa hòa quyện cùng mùi lẩu còn vương lại, xoay tròn trong không khí, tạo nên một cảm giác khó tả.

Tựa như tình yêu lãng mạn hòa lẫn với ổ bánh mì lấp đầy bụng.

Ai nói tình yêu và bánh mì không thể trọn vẹn cả hai.

Hơn một phút sau, từ nụ hôn cuồng nhiệt, anh đã chuyển qua hôn nhẹ nhàng, anh cho Thư Lan thời gian để thở, sau đó xoa đầu cô, cười nói: “Có tiến bộ.”

Thư Lan thở hổn hển, nghe vậy cô trợn mắt: “Ai cần tiến bộ kiểu này, anh háo sắc quá đó, sơ hở là hôn.”

“Anh chỉ muốn nếm thử vị “lẩu cay” như nào thôi.” Lệ Bắc Đình nhấn mạnh hai chữ “lẩu cay”, không biết anh đang nói lẩu hay nói Thư Lan nữa. 

“Muốn ăn lẩu cay thì anh không muốn gặm cái nồi lẩu à, sao lại cắn em làm gì.” Thư Lan xoa môi, hơi đau. Lệ Bắc Đình khi hôn cô thì hoàn toàn khác với vẻ ngoài nho nhã đó, khi hôn anh hận không thể nuốt cô vào bụng, thật đáng sợ. 

“Em ngon hơn nồi lẩu cay nhiều.” Lệ Bắc Đình dùng xay vuốt nhẹ lên môi cô: “Da mặt mình thế, đỏ hết rồi.”

“Tại anh dùng sức quá đó.” Thư Lan bĩu môi. 

Người đàn ông lại cúi đầu hôn tiếp, anh kiếm nhẹ lên vết thương trên môi cô: “Lần sau anh sẽ nhẹ hơn.”

“Sao anh cứ nghĩ tới mấy chuyện này vậy.” Thư Lan liếc anh. 

“Nghe nói hôn môi giúp sống lâu, anh hơn em 5 tuổi, chẳng phải nên nghĩ cách sống thêm vài năm nữa sao.” Lệ Bắc Đình vừa nói vừa xoa nhẹ vành tai cô. Ở nhà Thư Lan không đeo trang sức, vành tai mịn màng mới xoa nhẹ đã đỏ, nhìn rất đáng yêu. 

“Đồ ngụy biện!” Thư Lan chưa từng nghe thấy lý do nào kỳ lạ như thế. 

“Không tin thì em tra thử đi.” Lệ Bắc Đình nghiêm túc nói như thể anh hôn là vì sức khỏe của cả hai, khiến người ta không biết phải phản ứng thế nào. 

“Em không thèm.” Thư Lan định đẩy anh ra, nhưng Lệ Bắc Đình đang tuổi sung mãn, lỡ anh nhịn không được thì sao?

Không biết có phải do vừa làm chuyện đó, hai chân Thư Lan mềm nhũn, muốn lùi lại nhưng không được, không may ngã vào lòng anh, nếu cô không túm áo sơ mi của anh thì cô đã ngã rồi. 

“Bộp —” một âm thanh nhỏ vang lên, trước mắt Thư Lan xuất hiện một cúc áo màu trắng đang xoay trong dưới đất. 

“…”

“Thì ra phu nhân thích kiểu này.” Đôi mắt Lệ Bắc Đình nheo lại, giọng điệu trêu chọc. 

Thư Lan hít sâu, nhanh chóng đứng bật dậy khỏi lòng anh, mới thấy áo sơ mi của Lệ Bắc Đình bị cô kéo rớt hai cái cúc, nhưng dưới đất chỉ thấy một, cái còn lại chẳng biết bay đâu mất.

Áo bị kéo lệch, lộ ra yết hầu gợi cảm, xương quai xanh rõ nét, cả vùng da trắng lạnh trải dài dưới ánh trăng, khiến người nhìn không khỏi mê mẩn.

Cơ thể Lệ Bắc Đình, Thư Lan không phải chưa từng thấy, chẳng qua đây là lần đầu cô chủ động “xé áo” anh, tuy cô thật sự không cố ý. 

“Em không cố ý.” Thư Lan nhặt nút áo dưới đất lên. 

“Cố ý cũng được.” Lệ Bắc Đình ngả người ra sau, áo sơ mi mở toang, nụ cười mang theo vẻ không đứng đắn. 

“Em không cố ý mà, tại áo anh mua chất lượng kém, còn cúc áo nữa đâu rồi.” Thư Lan ngồi xổm xuống tìm, nhưng xung quanh đều là chậu hoa, tìm một lúc cũng không thấy đâu. 

“Đừng tìm nữa, bỏ đi.” Lệ Bắc Đình kéo cô dậy, cúc áo cũng rơi rồi, anh không cần mặc áo này nữa. 

“Kẻ phá của.” Thư Lan đặt cúc áo vào lòng bàn tay anh: “Lần sau anh nhớ mua hai cái áo chất lượng tốt chút.”

“Chất lượng tốt quá sợ em không kéo được.” Lệ Bắc Đình vân vê cúc áo, anh nhướng mày đầy phong lưu. 

“Lưu manh!” Thư Lan tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó cô xoay người xuống lầu. 

Lệ Bắc Đình nhìn bóng lưng cô khuất dần, anh cười thành tiếng, cảm xúc đan xen nhau, bên cạnh nếu có người khác, chắc họ sẽ nghĩ anh điên rồi. 

Anh thật sự điên rồi, những ngày qua như giấc mơ, nếu đây là mơ thì Lệ Bắc Đình hy vọng anh mãi mãi không tỉnh lại. 

Đời người có một giấc mơ như này, cũng không uổng phí. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK