Editor: Kẻ nhàm chán
Có người gõ cửa, Kỷ Niên trở về. Thư Lan vội vàng từ trong ngực anh bước xuống, chân vẫn còn hơi run. Lệ Bắc Đình bật cười, đỡ lấy cô: “Phải rèn luyện thể chất nhiều hơn đấy.”
Vừa mới hôn một cái đã run chân, sau này còn làm được gì nữa?
Thư Lan tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Mau đi mở cửa lấy cơm trưa đi.”
“Được, anh đi lấy.”
Lệ Bắc Đình đứng dậy đi ra ngoài, mang hộp cơm vào.
“Tới ăn đi. Hôm nay chẳng phải nói sẽ ở nhà sao? Sao lại có cả cái này nữa.”
Lệ Bắc Đình đặt hộp cơm xuống, mở nắp ra.
“Em vừa mới ghé qua nhà ông nội, anh không biết đâu, cái gia đình đó thật sự quá vô liêm sỉ, dám có ý định bán căn nhà của ba em. Đó là nhà do ba em mua, vậy mà còn chẳng thèm nói với ông ấy một tiếng.” Nhắc đến chuyện này là tức chết đi được, bao nhiêu năm nay, sự tử tế của Thư Chí Minh với bọn họ coi như cho chó ăn rồi.
“Rồi sau đó thì sao?”
Người bị dồn ép đến cùng đường chuyện gì cũng dám làm, cái này cũng chẳng phải chuyện gì quá bất ngờ.
“Ba đã mắng họ một trận, còn bắt cả nhà bác cả dọn đi, không cho ở đó nữa.”
Thư Lan nhận lấy chén canh. Cơm nước của Tập đoàn Lệ Thị ngon hơn Minh Châu không ít.
“Tốt lắm.”
Cuối cùng vẫn là Thư Chí Minh làm người ác, chắc cũng vì nghĩ cho Thư Lan.
“Sau đó bọn em đi luôn, xem ra ba em đã quyết rồi. Sau này sẽ không để họ bám vào hút máu nữa.”
Tâm trạng Thư Lan rất tốt. Từ sau khi trùng sinh, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Vì trong lòng còn nghĩ tới tình nghĩa với nhà bác cả nên không biết phải mở lời thế nào, giờ cuối cùng cũng giải quyết xong.
“Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, đề phòng bọn họ ở ngoài tung tin bôi nhọ danh tiếng công ty của ba vợ.”
Người thân ra tay mới là đau nhất.
“Bọn họ dám à. Thư Dung còn đang làm ở công ty, nếu dám thật thì bảo Thư Dung nghỉ luôn, xem thử ai nuôi được cả nhà họ. Em thấy làm con gái của bác cả cũng thật đáng thương.”
Thư Dung sinh ra là để trải đường cho Thư Hạo.
Nhưng bản thân Thư Dung cũng bị dạy hư rồi, nên Thư Lan không hề thấy thương hại.
“So với người khác, có phải em thấy mình rất hạnh phúc không?”
Lệ Bắc Đình gắp cho cô một đũa cà rốt sợi.
“Ăn nhiều rau quả đi.”
“Không ăn cà rốt đâu.”
Thư Lan bĩu môi: “Em tất nhiên là hạnh phúc rồi. Ba em đối với em rất tốt, còn có người chồng ưu tú như anh, em chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Đừng tưởng nịnh nọt anh là có thể khỏi ăn rau. Còn nhớ hồi trước em làm cho anh món cà rốt vị sữa bò đặc chế không? Tới giờ anh vẫn không quên nổi mùi vị đó.”
Chỉ cái mùi vị đó thôi, Lệ Bắc Đình cả đời cũng chẳng muốn thử lại lần nữa.
“Em là vì tốt cho anh. Anh mất máu quá nhiều, phải ăn thêm cà rốt mới được.”
Thư Lan cũng gắp lại cho anh một đũa.
“Chuyện cũ rồi, giờ anh khỏe lại rồi.”
Lệ Bắc Đình thường xuyên luyện tập, thể chất vốn tốt, hồi phục nhanh. Hiện giờ chỉ còn vết sẹo sau lưng là chứng tích cho lần vào sinh ra tử ấy.
“Đó là anh nghĩ thế thôi. Thương gân động cốt, trăm ngày mới lành. Vẫn nên ăn thêm chút đồ bổ dưỡng.”
Lệ Bắc Đình nhìn bát mình đầy ắp cà rốt sợi như núi nhỏ, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, sắp rơi xuống đất hết rồi đây.”
Lệ Bắc Đình thề, sau này tuyệt đối không ăn cà rốt nữa.
Ăn xong, anh dọn dẹp bàn ăn một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh Thư Lan, kéo cô vào lòng:
“Muốn nghỉ trưa ở đây à?”
“Không muốn, em muốn về nhà.” Thư Lan đặt điện thoại xuống, tay chống lên cánh tay anh: “Em ở đây rất ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Không ảnh hưởng, anh cũng muốn nghỉ trưa.”
“Anh nghỉ trưa, em về nhà nghỉ trưa.” Thư Lan thật không dám tin tên đại heo thối Lệ Bắc Đình này, lỡ mà thật sự làm mấy chuyện linh tinh trong văn phòng, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao.
“Đừng đi.” Lệ Bắc Đình giữ chặt cô lại, Thư Lan ngồi ngả về sau, rốt cuộc ngồi lên đùi anh.
“Anh làm gì vậy?” Thư Lan không dám nói to, sợ cách âm không tốt, bên ngoài lại nghe thấy.
“Nghỉ trưa.”
Lệ Bắc Đình bế ngang người cô lên, mặc kệ cô giãy dụa, bế thẳng vào phòng nghỉ.
Giấc ngủ đó, tỉnh lại thì đã là hơn ba giờ chiều.
Anh lần này lại rất đàng hoàng, thật sự chỉ là ngủ trưa, không có hành động gì quá đáng.
Thư Lan mặc quần áo chỉnh tề, gửi tin nhắn cho Lệ Bắc Đình, sợ vừa bước ra lại gặp người, cô cẩn thận hết mức.
“Ra đi, không có ai đâu. Anh đã gọi trà chiều, có trà sữa em thích uống.” Lệ Bắc Đình mở cửa phòng nghỉ, tựa vào khung cửa nhìn cô.
Vừa tỉnh ngủ, mặt cô vẫn đỏ bừng, như trái đào mật.
Thư Lan bước ra xem thử, quả thật có trà sữa, có dưa hấu cắt sẵn, còn có một miếng Tiramisu. “Hôm nay sao anh tốt vậy?”
Lệ Bắc Đình đẩy nhẹ cô ra ngoài: “Có ngày nào anh không tốt với em đâu? Ăn đi, lát nữa đừng về vội, tối chúng ta ra ngoài ăn tối.”
“Vậy lát nữa em làm gì?”
“Xem phim, anh đã chuẩn bị máy tính bảng cho em, trong ngăn kéo có đồ ăn vặt. Chiều nay chỗ này không ai đến, em cứ ngồi đây chơi.” Lệ Bắc Đình nhét máy tính bảng vào tay cô, tư thế ấy, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ trong nhà trẻ, khiến Thư Lan như bước vào một giấc mộng.
Rốt cuộc cô cứ mơ mơ màng màng mà đồng ý.
Ban đầu còn sợ sẽ có người ghé qua, nhưng sau đó vừa ăn vừa xem, liền hoàn toàn quên sạch chuyện đó.
Lệ Bắc Đình dựa vào bàn làm việc, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái. Dù cô không hề đặt tâm tư lên anh, nhưng trong phòng vẫn cảm thấy ấm áp. Cô ngồi ngay trong tầm tay anh có thể chạm tới.
Mãi cho đến khi Lệ Bắc Đình làm xong việc, vẫn không có ai đến quấy rầy, xem ra anh đã sắp xếp trước rồi.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lệ Bắc Đình vươn tay, muốn kéo Thư Lan.
Thư Lan đặt máy tính bảng sang một bên: “Nhưng mà hình như em ăn no rồi.”
Buổi trưa ăn đồ ăn vặt không ngừng, như vậy còn không no sao?
“Không có gì đâu, em nhìn anh ăn cũng được. Hôm nay đến ăn thử quán Hoài Dương mới mở.” Lệ Bắc Đình kéo cô dậy, vỗ vỗ vào váy bị nhăn của cô.
“Em nhìn anh ăn? Vậy thì vậy không đi đâu.”
“Không đi cũng phải đi. Đi thôi.” Lệ Bắc Đình lại dở cái tính “cường quyền chủ nghĩa” của cấp trên ra.
Thư Lan bị anh kéo đi ăn. Tuy nói đã no, nhưng cuối cùng vẫn ăn một chút.
Ăn xong, Thư Lan nói muốn đi tiêu thực. Hai người bèn dạo quanh khu cảnh điểm sát tường thành cũ—chỗ ấy vốn là kiến trúc cũ còn sót lại, sau này được tu sửa lại thành nơi tham quan. Mỗi tối sau bữa cơm, thường có nhiều người đến đây tản bộ.
Thư Lan và Lệ Bắc Đình tay trong tay, mười ngón đan xen, vừa đi vừa vung tay, nhìn như vợ chồng ân ái thường ngày.
“Không hiểu sao, em luôn cảm thấy mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi.”
Bên phía Lệ Bắc Đình, Lệ Nam Hy đã ra nước ngoài, cổ phần trong tay cô ta cũng chuyển giao lại cho anh, công ty trở về tay anh.
Phía Thư Lan, ba cô đã tỉnh ngộ, không còn nuôi dưỡng cả nhà lang sói vong ân phụ nghĩa kia nữa.
Từ lúc trùng sinh đến nay, những mục tiêu ban đầu đặt ra dường như đều đã đạt được.
“Chẳng phải mục tiêu của em vẫn chưa hoàn thành sao?” Lệ Bắc Đình liếc nhìn cô. Dạo gần đây quả thực cả hai đã trải qua nhiều chuyện, khiến thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Những giây phút yên bình như lúc này quả thực rất hiếm có.
“Cái đó… em cảm thấy thực sự rất khó.”
EK – viên tinh hoa của giới thiết kế – là lý tưởng mà cả đời Thư Lan theo đuổi, đâu phải dễ dàng gì mà hoàn thành.
“Từng bước một thì sẽ không khó. Thế nào rồi cũng làm được.”
“Trong nhà yên ổn, em đã thấy vui rồi. Người ta nói, nhà là bến cảng. Mà cảng thì sóng yên biển lặng, em còn sợ gì nữa đâu.” Thư Lan ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhưng ánh đèn xung quanh quá sáng, chỉ thấy lác đác mấy vì sao.
Lệ Bắc Đình nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ động: “Nơi này của anh, mãi mãi luôn tràn đầy nhiệt tình mà chờ em trở về.”
Thư Lan rời mắt khỏi trời sao, nhìn sang anh. Cô phát hiện, ánh sao trong mắt Lệ Bắc Đình còn đẹp hơn cả bầu trời đêm.
Cô đưa tay vịn vai anh, nhón chân hôn lên môi anh: “Lệ Bắc Đình, em có từng nói với anh chưa…”
“Hửm?” Lệ Bắc Đình hơi cau mày, chưa hiểu cô muốn nói gì.
“Em yêu anh.”
Bên tai Lệ Bắc Đình như vang lên pháo hoa nổ rực rỡ, từng chùm nối tiếp từng chùm, ngoài câu “em yêu anh” ra, không còn nghe được âm thanh nào khác.
Sau lưng anh căng cứng, như thể đang gánh lấy một nỗi sợ hãi không thể gọi tên.
Câu nói “Em thích anh” mà Thư Lan lỡ miệng nói mớ lúc ngủ, đã đủ khiến Lệ Bắc Đình chấn động. Không ngờ chưa bao lâu sau, lại có thể nghe thấy chữ “yêu” này.
“Choáng váng sao?” Thư Lan nhàn nhạt cười.
Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại buột miệng thốt ra như thế, chắc là vì ánh mắt của Lệ Bắc Đình quá đỗi mê người.
Lệ Bắc Đình lấy lại tinh thần, siết chặt tay cô: “Là thật sao?”
Giọng nói ấy, như thể chuyện viển vông nào đó lại bị anh vô tình nghe được.
“Giả thôi.” Thư Lan cười rạng rỡ, hất tay anh ra rồi chạy lên phía trước.
Người này đúng là ngốc, vậy mà còn nghiêm túc hỏi lại, hoàn toàn không hiểu nổi tâm tư của con gái.
Lệ Bắc Đình như bị đánh một cái thức tỉnh, lập tức đuổi theo.
“Giả cũng xem như thật, anh đã nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy cũng vô ích, là giả, đừng tin.” Thư Lan đang mang giày cao gót, chạy được một đoạn liền không chạy nổi nữa, bị anh bắt lại, ôm chặt vào lòng.
“Lan Lan, anh yêu em, từ rất lâu rồi.” Lệ Bắc Đình vùi mặt bên tai cô, trái tim như muốn tràn ra khỏi lồ ng ngực.
Tưởng rằng tình cảm chẳng bao giờ được đáp lại, không ngờ lại bất ngờ nhận được hồi âm. Cảm giác ấy, chẳng cách nào dùng lời để miêu tả.
Hai người đứng bên tường thành cổ nói lời tình ý, như muốn nhắn nhủ đến kiếp trước của chính mình rằng, kiếp này bọn họ đã được ở bên nhau.
Cặp trai xinh gái đẹp ôm nhau trước cổng thành cổ, khiến không ít người ngoái đầu nhìn. Thư Lan da mặt mỏng, bị nhìn đến mức ngại ngùng.
“Chúng ta đi thôi, nhiều người đang nhìn quá.”
“Ừ.”
“Nhưng mà… em đi không nổi rồi.” Thư Lan chớp chớp mắt nhìn anh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Lệ Bắc Đình mỉm cười, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thư Lan xoay người, tựa vào lưng anh, để anh cõng đi.
“Vết thương của anh khỏi hẳn chưa?”
“Cũng gần hai tháng rồi, đương nhiên là khỏi.” Vết thương của Lệ Bắc Đình vốn không nặng, chỉ là mất máu quá nhiều. Sau khi truyền máu vài lần, lại nghỉ ngơi chừng ấy thời gian, coi như đã gần như hồi phục.
“Anh vừa nói yêu em rất lâu rồi, vậy là từ khi nào anh bắt đầu thích em?” Thư Lan thật sự rất tò mò, tò mò từ kiếp trước đến tận bây giờ.
“Lúc em mười tám tuổi.”