Editor: Yến + Beta: iên
Nhưng không ồn ào hiển nhiên là không có khả năng.
Sau khi tan làm, Lệ Bắc Đình tới đón cô, cô ngồi vào trong xe, thấy Lệ Bắc Đình đang gọi điện thoại, còn tưởng rằng đang xử lý công việc, nhưng nghe một lúc, cô lại nghe thấy tiếng bác cả.
Nhưng cụ thể nói cái gì cô nghe không rõ, chỉ có thể chờ Lệ Bắc Đình nói cho cô biết.
Qua một lúc lâu, Lệ Bắc Đình mới cúp điện thoại, nhìn thoáng qua, gọi nửa tiếng, phần lớn đều là Thư Chí Khang đang nói, anh nói tổng cộng không quá hai câu.
Người đàn ông xoa xoa ấn đường, cuối cùng hiểu được tính nghiêm trọng mà Thư Lan nói với anh.
“Lại sao vậy?” Thư Lan dùng chữ “lại” này rất sinh động.
“Thư Hạo ở nước ngoài gặp rắc rối, cùng với một đám người say rượu và quấy rối phụ nữ, tuy rằng anh ta không tính là thủ phạm chính, nhưng cũng sờ s0ạng người phụ nữ kia hai lần, bị bắt tại trận, sợ là phải vào tù.”
Tội say rượu và tội quấy rối tình d*c bất kể ở quốc gia nào đều là án hình khá sự nghiêm trọng, sẽ không dễ dàng buông tha, Thư Hạo không phải thủ phạm chính, nhưng động thủ cũng như đồng phạ, một khi bị khởi tố, cũng phải phán vài năm.
Vừa rồi Thư Chí Khang và Phương Mỹ Tú thay nhau ra trận, một đám khóc lóc kể lể, hy vọng anh có thể giúp đỡ, lấy lại trong sạch cho Thư Hạo.
Lúc này, Thư Chí Minh cũng không dùng được, chỉ có Lệ Bắc Đình mới có thể giúp được bọn họ.
“Mẹ nó, anh ta có bệnh hả? Sắp tốt nghiệp rồi, vậy mà lại làm ra chuyện này, vậy chắc bằng tốt nghiệp không lấy được rồi?”
Thư Lan ngây người, giới hạn của gia đình đó ngày càng đổi mới. Đòi tiền thì không tính, giờ lại dính cả pháp luật.
“Nếu vào tù, nhất định sẽ bị đuổi học, còn một tháng nữa là có thể lấy được bằng tốt nghiệp, lúc này bị đuổi học, tương đương với mấy năm qua học phí tiền, tiền cũng mất trắng.”
Thư Lan hít sâu: “Sống lâu mới gặp, sớm muộn gì cũng bị anh ta làm tức chết, vậy bọn họ muốn anh làm gì?”
“Hỏi anh có cách nào không, cứu Thư Hạo ra, bao nhiêu tiền cũng được.” Lệ Bắc Đình có hơi buồn cười: “Vừa rồi bác cả và bác dâu thay nhau ra trận, một bên nước mũi một bên nước mắt, nói nuôi lớn Thư Hạo khó khăn, dày công chăm sóc một đứa trẻ mệt mỏi biết bao, tin tưởng Thư Hạo sẽ không làm chuyện như vậy, anh ta không cố ý, chỉ là bị những người khác dẫn đi vân vân. Tóm lại anh cũng không nghe kỹ, nhiều lắm, không nhớ được.”
Miệng hai người họ giống như súng máy bắn thình thình thình, Lệ Bắc Đình mới tan làm, lúc đầu óc muốn nghỉ ngơi, ai muốn nhớ.
“Chịu rồi, em không biết phải nói gì? Trong mắt bọn họ, Thư Hạo là bảo bối tốt nhất, cái gì cũng kỹ với Thư Hạo, anh đừng giúp bọn họ, đây chính là phạm pháp, cô gái kia tạo nghiệp gì mà bị cái tay heo của anh ta sờ hai cái không biết.”
Đã bị bắt lại, anh ta còn có thể oan chắc?
Cái gì sờ s0ạng hai cái, nếu không bị người ta phát hiện, còn không biết anh ta có thể làm ra chút chuyện gì.
Lúc trước cô chỉ cảm thấy Thư Hạo có hơi ngu ngốc, thật không ngờ ở nước ngoài hai năm, không chỉ ngu ngốc, còn trở nên xấu xa, chuyện phạm pháp cũng dám làm.
“Anh không có ý định lo, chuyện như này, cho dù anh có thể lo, cũng phải tốn không ít lễ vật, vì anh ta không xứng đáng.”
Lệ Bắc Đình cũng chưa từng gặp Thư Hạo mấy lần, vừa mới biết được bộ mặt một nhà bác cả, ngày hôm qua còn răn dạy Thư Lan. Hôm nay đã muốn anh giúp đỡ, thật sự không coi mình là người ngoài.
“Đúng vậy, hơn nữa đáng đời anh ta, bắt nạt con gái, tốt nhất là nhốt anh ta cả đời.”
“Ừm, nhưng gần nhất điện thoại sẽ reo không ngừng, còn có thể đến cửa, có lẽ cũng sẽ tìm ba vợ.” Lệ Bắc Đình cầm tay Thư Lan: “Nhưng ở nước ngoài, ngoài tầm tay của ba vợ, sợ là muốn quản cũng không quản được.”
Cho nên bác cả mới gọi điện cho Lệ Bắc Đình trước, giống như con người, biết ai hữu dụng hơn.
“Tìm cũng vô dụng.” Đang nói, điện thoại của Thư Lan vang lên, là Thư Chí Minh gọi.
Cô nhìn Lệ Bắc Đình một cái, nhận điện thoại: “Ba.”
“Lan Lan, Thư Hạo xảy ra chuyện, con có biết không?” Giọng Thư Chí Minh có hơi mệt mỏi, hiển nhiên là mới gọi điện cho Thư Chí Khang.
“Vâng, Bắc Đình đã nói với con rồi.”
“Haiz, đúng là tạo nghiệp mà, sắp tốt nghiệp mà phát sinh chuyện như vậy, cả đời xem như bị hủy. Con nói với Bắc Đình, mặc kệ nó, chuyện vi phạm pháp luật chúng ta không thể làm, sinh tử có mệnh, để cho nó tự chịu đi.”
Có tiền mua tiên cũng được, nếu Lệ Bắc Đình nhất định phải giúp, có lẽ cũng có cách, chỉ là Thư Minh Chí cũng không mong Lệ Bắc Đình vắt hết óc đi cứu một tội nhân.
Hơn nữa chuyện vi phạm pháp luật, có thể to có thể nhỏ, nếu như về sau bị người ta bới ra, càng không tránh được ảnh hưởng hình tượng tập đoàn Lệ thị.
Lệ Bắc Đình và Thư Hạo không có nửa điểm quan hệ, không đáng.
Giúp Thư Hạo, chuyện này phải ghi nhớ trên đầu Lan Lan, Thư Chí Minh không nỡ để Lan Lan nợ ân tình lớn như vậy.
“Ba yên tâm, con cũng nói với Bắc Đình đừng quản, nơi xa quyền lực không tới, lại là ở nước ngoài, cách một Thái Bình Dương, ai quản được.”
“Vậy thì tốt, trong khoảng thời gian này, bọn họ tìm các con cũng đừng để ý.”
“Vâng, ba, chuyện này ba cũng đừng quản, nếu không ba ra ngoài chơi một thời gian, giao công ty cho phó tổng.”
“Na muốn quản cũng không quản được, ba nào có năng lực đó, chỉ cần Bắc Đình đừng quản là được.” Thư Minh Chí có thể diện gì ở Vân Thành, càng đừng nói ở nước ngoài.
“Anh ấy mặc kệ, ba chú ý đến sức khỏe, đừng vì bọn họ mà tức giận, không đáng.” Thư Lan đã có thể tưởng tượng những ngày tiếp theo cả nhà bác cả sẽ ầm ĩ đến mức nào.
Thư Chí Minh đồng ý, nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại.
Cả người Thư Lan ngã quỵ tựa vào người Lệ Bắc Đình: “Anh nói xem sao bọn họ cứ ầm ĩ như vậy, người sau hăng hái hơn người trước.”
“Đừng để ý họ, không phải em sắp thi đấu sao, cứ tập trung làm việc của mình. Họ có gọi thì cứ nói anh, anh không đồng ý thì họ chẳng làm được gì đâu.”
Thật sự chuyện này quá lớn, nếu nói ở trường học vì học hành gì đó mà không thể tốt nghiệp thì chưa tính, vấn đề không lớn, nhưng vì phạm tội bị bắt, nếu Thư Hạo thoát khỏi pháp lý, chuyện cô gái bị quấy rối đó cũng thật đáng thương.
“Được, em đang chuẩn bị đây, trận đấu lần này em rất có linh cảm.” Thư Lan nhắm mắt lại, tựa vào Lệ Bắc Đình tràn đầy yên tâm.
Lúc này, có người ở trước mặt cô thay cô ngăn cản hết tất cả mưa gió, thật tốt.
Lệ Bắc Đình cúi đầu hôn lên môi cô: “Cố lên.”
Hai người mới ăn cơm tối xong, điện thoại của Thư Chí Khang lại gọi tới điện thoại của Lệ Bắc Đình, anh nhận lấy đặt ở một bên, chờ Thư Chí Khang tự mình nói, thỉnh thoảng trả lời một hai câu, nhưng không cho lời chắc chắn.
Lâu như vậy, bản thân Thư Chí Khang cũng cảm thấy không có nghĩa, nên đành cúp điện thoại.
Bên này mới cúp máy Lệ Bắc Đình, đã tới Thư Lan.
Cô cầm điện thoại, chỉ chỉ màn hình, bất đắc dĩ nhún vai, đây là spam.
Thư Lan nhận máy, vừa nhận máy, đột nhiên nghe thấy tiếng Phương Mỹ Tú khóc: “Lan Lan à, con phải giúp anh con, anh con khi bé còn dẫn con đi chơi, đối xử với con cũng không tệ.”
“Ừm ừm, quả thật không tệ, còn đánh nhau với con, cào mặt con.”
Thư Hạo từ nhỏ đã được na mẹ cưng chiều như vua một cõi, đối với ai cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ông bà nội vẫn yêu thương muốn chết, trong xương cốt hai người là trọng nam khinh nữ, cảm thấy con trai tốt hơn con gái.
Kiếp trước lúc ông bà nội đến bệnh viện náo loạn, cô mới biết ông bà nội coi thường mẹ như vậy, trách mẹ qua đời sớm, không để lại con trai cho ba, khiến ông không thể nối dõi tông đường.
Bởi vì mẹ không sinh con trai, thai đầu của bác gái chính là con trai, cho nên hai người trọng nam khinh nữ làm sao có thể không thiên vị chứ?
Trong mắt bọn họ, trong nhà có ngôi vị hoàng đế để cho con trai kế thừa.
Khi đó công ty của ba còn đang trong giai đoạn khởi đầu, nhà hon Thư là một gia đình bình thường. Cứ nhất quyết cần phải có con trai, thừa kế một mẫu ba phần đất trong nhà.
Hiện tại công ty ba phát triển không tệ, hai ông bà lại càng cảm thấy đây là sản nghiệp của nhà họ Thư, muốn truyền cho Thư Hạo.
Cả nhà kia, không có người nào bình thường.
Phương Mỹ Tú nghe Thư Lan nói như vậy, có chút xấu hổ: “Lan Lan, đây đều là chuyện quá khứ, khi còn bé không hiểu chuyện, trẻ con đánh nhau cũng là bình thường.”
“Vậy bác nói xem khi còn nhỏ anh ta đối xử tốt với tôi khi nào?” Thư Lan liếc mắt xem thường, bây giờ thái độ của cô hoàn toàn là xem náo nhiệt, ngay cả ý thức tức giận cũng không có.
“À, chuyện này không nói, nó là anh con, nó xảy ra chuyện thì cũng ảnh hưởng tới con.”
“Dừng, mẹ con chỉ sinh ra một mình con, con trai bảo bối của bác dâu như vậy, tự mình sinh tự mình đỡ, đừng ở lại nhà bọn con.”
Dù sao cũng chỉ là anh họ, không tính liên quan trực tiếp, cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Huống hồ ở nước ngoài bị bắt, nếu bọn họ không nói, chắc chắn cũng không ai biết, bọn họ làm loạn càng lớn, lúc này mới càng mất mặt.
Thật ra có đôi khi Thư Lan cũng rất không hiểu nổi, bác cả mình cũng là phụ nữ, nhưng lại thích con trai hơn, cái gì cũng nghĩ tốt cho con trai, trong lòng bà sợ là Thư Dung sợ là không quý giá bằng một nửa Thư Hạo trong lòng bà.
Còn có ông bà nội cũng vậy, đã là niên đại nào rồi, còn làm bộ trọng nam khinh nữ, trong nhà không có ngôi vị hoàng đế kế thừa, lại muốn tạo ra một thái tử, đúng là kỳ lạ.
Phương Mỹ Tú đột nhiên nghe ra Thư Lan đang châm chọc bà ta, nhưng bây giờ có tức giận đến mấy cũng không thể làm gì Thư Lan được, chỉ có thể tiếp tục khóc: “Lan Lan à, coi như bác cầu xin con, con nể tình bác cũng không đối xử tệ với con nhiều năm như vậy, cứu anh trai con đi.”
“Bác dâu, không phải con không muốn giúp, mà là con không thể giúp được, nếu không bác gọi điện cho Lệ Bắc Đình đi, sao con có thể nói thay anh ấy được.” Đây chính là Lệ Bắc Đình bảo cô đẩy cho anh, cô sẽ không khách sáo.
Nghe khóc sướt mướt, đầu óc đều muốn nổ tung.
“Nhưng Lệ Bắc Đình…” Vừa rồi Thư Chí Khang đã gọi điện thoại, vẫn từ chối, lúc này mới muốn gọi điện cho Thư Lan.
Nhưng bọn họ không biết, Thư Lan đã hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt người một nhà này, sao có thể giúp đỡ.
“Ai da, bác dâu, con có điện thoại, con cúp máy trước, tạm biệt.”
“Này đừng….” Giọng Phương Mỹ Tú bị cắt đứt.