Editor: Miya + Beta: Giấu tên
Lần cửu tử nhất sinh này có lẽ không phải là vô ích, Lệ Bắc Đình có thể tưởng tượng ra trong khoảng thời gian hồi phục vết thương, mối quan hệ của anh và Thư Lan sẽ ngày càng tốt hơn.
Nếu như không tốt thì là do anh quá vô dụng.
Thoát Weibo, Lệ Bắc Đình nhìn thoáng qua Wechat, chắc mấy ngày nay không có ai động đến điện thoại nên đầu trang toàn là thông báo. Anh nhìn thấy một cái tên đã lâu không liên lạc, lại nhìn thời gian, vừa lúc đó,anh bấm số gọi.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh: “Này, còn sống không? Lâu như vậy không thấy cậu trả lời, tôi cứ tưởng cậu chết rồi chứ.” Giọng Chu Tự Bạch cà lơ phất phơ truyền tới, nhưng cũng mang theo chút lo lắng.
“Xin lỗi đã làm cậu thất vọng rồi, tôi mạng lớn, Diêm Vương không nhận.” Lệ Bắc Đình xoay nghiêng người, vết thương ở sau lưng đúng là phiền phức, cho dù nằm ở tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
“Thôi đi, Diêm Vương chỉ sợ cậu phá hủy điện Diêm Vương của ngài nên mới không thèm nhận cậu. Vốn dĩ tôi định qua một thời gian nữa sẽ về nước phát triển, không ngờ cậu lại tặng tôi một món quà lớn như vậy, định chào đón tôi bằng mạng sống của cậu à?”
“Đừng ăn nói lung tung, cậu không may mắn như vậy đâu, nghĩ thông suốt rồi à? Cuối cùng cũng chịu về nước.” Đây cũng coi như một tin tốt.
Anh và Chu Tự Bạch lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đến cấp ba đều học chung lớp, cho đến khi lên đại học thì cùng nhau sang Mỹ du học. Mặc dù học cùng trường đại học nhưng sau khi tốt nghiệp, Lệ Bắc Đình lại chọn trở về Trung Quốc, còn Chu Tự Bạch thì vào công ty công nghệ ở Mỹ, cậu ta đã ở bên đó nhiều năm, giờ công việc rất thuận lợi, cậu ta cũng trở thành một nhân vật nòng cốt của công ty.
“Ừm, lệnh điều chuyển cũng ban hành rồi. Lệ tổng, không phải ngài rất muốn tôi về nước giúp ngài sao? Bây giờ anh em ngài về rồi đây.”
“Về đúng lúc lắm, tôi có chuyện này muốn bàn bạc với cậu.”
“Cậu nói đi, sao tới giờ còn khách sáo với tôi vậy?”
***
Thư Lan ngủ một giấc thật ngon, không gặp ác mộng, sáng thức dậy cả người tràn đầy sức sống.
Sau khi duỗi người, cô mới nhớ ra mình đã ngủ rất lâu. Lệ Bắc Đình thế nào rồi, hôm qua anh tỉnh lại thật hay là do cô nằm mơ.
Cô xuống giường chạy về phía phòng bệnh, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đang ngồi trên giường, Lệ Thời cũng đang ở đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, may mắn đây không phải là mơ.
Lệ Bắc Đình nhìn thấy cô, mắt nheo lại: “Sao em không mang giày?”
“Hả, chào chú nhỏ, em mang vào ngay đây.” Thư Lan bĩu môi bước ra ngoài. Cô không ngờ Lệ Thời cũng ở đó, trông cô bây giờ lôi thôi lếch thếch, không tiện gặp người khác.
Lệ Thời mở hộp thức ăn ra, nói: “Bác sĩ nói hôm nay con có thể ăn chút đồ ăn lỏng, con ăn thử cháo ở nhà mang tới xem.”
“Cứ để đó trước đi ạ.”
“Không phải muốn chú đút cho ăn à?”
“Không cần ạ, không có việc gì thì chú quay về chăm sóc bà nội đi chú.” Lệ Bắc Đình tiễn khách.
Lệ Thời ngây ngốc, vừa nãy hai người còn đang nói chuyện rất vui vẻ, sao giờ lại đuổi người rồi? Nhưng nghĩ tới việc Thư Lan vừa tới, ông liền hiểu ra.
“Được rồi, bây giờ con có vợ liền quên chú, thế chú về đây, cái này con nhờ vợ con đút ăn đi.” Lệ Thời vốn không muốn làm bóng đèn. Người xưa có câu tiểu biệt thắng tân hôn, hai người này còn có một người mới đi dạo từ quỷ môn quan về, sợ là còn hơn tiểu biệt nữa.
Thư Lan rửa mặt xong liền ngồi trong phòng một lúc, sợ Lệ Thời và Lệ Bắc Đình có chuyện muốn nói, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy Đỗ La đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.
Đỗ La: 【Người đàn ông của cậu quá đẹp trai, quá mạnh mẽ!】
Đỗ La: 【Là người chồng mà mình thấy tốt nhất.】
Đỗ La: 【Lan Lan, bây giờ trên Weibo không còn ai dám chửi cậu nữa, chồng cậu xử lý nhanh thật đấy.】
Thư Lan bối rối không biết chuyện gì xảy ra, cô nhắn tin hỏi cô ấy. Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, chắc cô ấy đang ngủ, thấy trong tin nhắn có nhắc tới Weibo nên Thư Lan mở ứng dụng lên xem.
Bấm vào hot search, cô nhìn thoáng qua đã thấy #Lệ Bắc Đình dập tắt tin đồn, ủng hộ phu nhân# đứng ngay đầu bản tin. Khi cô mở ra, bài đăng đầu tiên là Weibo của Lệ Bắc Đình.
Nhìn thấy bài viết dài này, Thư Lan kinh ngạc không biết nên nói gì, thời gian đăng bài vào lúc nửa đêm hôm qua, vậy thì hẳn là Kỷ Niên cũng biết chuyện này.
Bên dưới là những bài đăng lại từ blog chính thức của tập đoàn Lệ Thị, cùng với các công ty con khác. Trong đó còn có những lá đơn khởi kiện các tài khoản tiếp thị từ văn phòng luật sư, mấy cái này… chẳng lẽ làm suốt đêm không ngủ sao.
Những lời lẽ xúc phạm cô trước đây đã biến mất, không ai muốn vướng vào kiện tụng chỉ vì một người xa lạ. Thư Lan là vợ Lệ Bắc Đình, được Lệ Bắc Đình tin tưởng, không liên quan gì đến bọn họ, nghĩ vậy nên không có mấy người xen vào việc của người khác.
Nhưng Thư Lan vẫn không hiểu tại sao Đỗ La lại nói Lệ Bắc Đình “mạnh”, anh chỉ đăng một bài lên Weibo thôi mà, ngôn từ cũng rất bình thường, không có chút gì gọi là khiếm nhã.
Mối nghi ngờ này nảy sinh cho đến khi Thư Lan bấm vào bình luận trên Weibo của Lệ Bắc Đình, bình luận đầu tiên như thế này: “Trước hết chúc mừng anh đã tỉnh lại, nhưng vợ anh quả thực rất khả nghi, nếu anh chết, cô ta sẽ là người được lợi lớn nhất.”
Lệ Bắc Đình đáp lại như thế này: “Đầu tiên là cảm ơn bạn đã quan tâm, nhưng tôi cam tâm tình nguyện chết trong tay cô ấy. Với lại, nếu tôi không chết, cô ấy mới là người được lợi lớn nhất.”
Chỉ một câu “Tôi cam tâm tình nguyện chết trong tay cô ấy” đã hoàn toàn khơi dậy việc ăn dưa nhiệt tình từ mọi người. Nhiều người thở dài, rốt cuộc là ai nói quan hệ vợ chồng của hai người không tốt? Rõ ràng Lệ tổng yêu vợ mình tới mức này… yêu vợ còn hơn mạng sống của mình.
Lệ Bắc Đình lại chọn thêm vài người để trả lời, chẳng hạn như “Bạn bị lừa rồi, tình cảm vợ chồng tôi rất tốt”, “Vợ tôi là người vợ tốt nhất trên đời”, “Xin đừng chửi bới vợ tôi, việc kiện tụng rất tốn kém, tôi còn phải nuôi vợ tôi nữa”.
Thậm chí Thư Lan còn nghi ngờ không biết có phải Lệ Bắc Đình là người nhắn những lời này hay không. Cái người cạy miệng cũng chẳng nói được mấy chữ như Lệ Bắc Đình sẽ nói ra những câu như vậy trước mặt mọi người sao?
Bởi vì những lời ngon ngọt này mà Thư Lan còn nhìn thấy có người gõ CP của hai người, gọi là CP “chính thức” cái suy nghĩ này… tuyệt ghê.
Thư Lan thở dài, giá mà Lệ Bắc Đình có thể nói những lời ngọt ngào như này với cô nhiều hơn thì con gái họ đã ra đời từ lâu rồi.
Cô đặt điện thoại xuống đi tìm Lệ Bắc Đình, gõ cửa rồi đẩy cửa vào, Lệ Thời đã rời đi từ lâu.
“Tới đây, em đói chưa? Lệ Thời có mang bữa sáng tới.” Lệ Bắc Đình đã đợi Thư Lan được một lúc, cháo cũng gần nguội rồi.
Quả thật Thư Lan đang đói, theo quan điểm trời đất bao la ăn uống là quan trọng nhất, cô liền lấp đầy bụng trước.
“Anh không ăn à?” Thư Lan ăn hai muỗng cháo thịt, thấy Lệ Bắc Đình không hề ăn mà chỉ nhìn cô, lẽ nào cô đã đẹp đến mức “Tú sắc khả xan*” rồi à?
*Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
“Anh chưa đói, em ăn trước đi.”
“Chẳng lẽ anh tiến hóa thành người chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng là sẽ không đói rồi à?” Thư Lan nhìn thấy thuốc được truyền vào, nhưng cô không thể nào tưởng tượng được chúng sẽ chuyển hóa thành chất dinh dưỡng như thế nào. Về sau anh không cần ăn uống gì mà chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng thôi à?
“Ăn nhanh đi, nếu không sẽ nguội đấy.”
Thư Lan bất đắc dĩ, quên đi, cô đang đói bụng, cứ ăn trước đã.
Thư Lan ăn xong, Lệ Bắc Đình liền đưa bát cháo gần như nguội lạnh cho Thư Lan.
“Em no lắm rồi, không ăn được nữa.” Cô có phải lợn đâu mà ăn hoài không ngưng. Thường thì bữa sáng cô sẽ không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn một chút là được.
“Anh ăn.”
“Vậy anh đưa cho em làm gì?”
“Đút anh ăn.”
“… Tay anh không có bị thương.” Thư Lan cắn môi, khó trách vừa rồi anh không ăn, thì ra là đang chờ cô đút cho.
“Lưng anh có chút khó chịu, tay không nhấc lên được, nếu em không muốn đút cho anh ăn thì thôi. Cứ để cho bác sĩ đến truyền dịch cho anh đi.”
Lệ Bắc Đình buồn bực nói, giả vờ đặt bát xuống.
Anh đã nói tới như vậy, Thư Lan liền không nhịn được mà đi qua cầm chén nói: “Được rồi được rồi, em đút cho anh, được chưa Lệ tổng.”
“Bây giờ anh không phải là Lệ tổng, anh chỉ là một người bị thương cần được chăm sóc thôi.” Lệ Nam Hi đã trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Lệ Thị, đối với những người không rõ nội tình thì Lệ Bắc Đình bây giờ chính là một người đàn ông vừa thoát chết đã mất đi tất cả.
“Không sao, trong thẻ còn rất nhiều tiền, đủ để chúng ta chi tiêu.” Thư Lan không biết kế hoạch của Lệ Bắc Đình, cô nghĩ rằng anh đang sầu thôi.
“Không phải em nói muốn nuôi anh sao?” Lệ Bắc Đình ăn một ngụm cháo đã hơi nguội, nhưng cháo do Thư Lan đút như được rắc đường.
Thư Lan mím môi, ánh mắt lạc lõng: “Bây giờ em còn không nuôi nổi mình nữa đây.”
“Lúc trước em nói sẽ tham gia cuộc thi, đã báo danh chưa?”
“Vẫn chưa, giờ em không có tâm trạng đi thi, thời gian báo danh cũng hết rồi, nên bỏ luôn.” Thư Lan cũng không phải nhất định phải đi, về sau còn có rất nhiều cơ hội.
“Không sao.” Vết thương trên lưng anh phải hơn một tháng mới khỏi hoàn toàn, Thư Lan còn phải chăm sóc anh.
“Ăn nhanh đi, ăn xong em hỏi anh chuyện này.” Đây là lần đầu tiên Thư Lan phục vụ người khác dùng bữa, may mà chỉ ăn cháo nên rất thuận lợi.
Lệ Bắc Đình cúi đầu ăn một miếng, nhai hai lần liền nuốt xuống: “Bây giờ em hỏi cũng được.”
“Những thứ trên Weibo… thật sự là do anh đăng lên à?” Tới giờ Thư Lan vẫn không tin.
“Không phải anh thì là ai?” Lệ Bắc Đình ung dung nhìn cô, vành tai đã hơi đỏ.
Thư Lan mỉm cười cúi đầu: “Vậy thì anh giả vờ giỏi thật, những lời đó anh chưa nói với em lần nào.”