Editor: Hihi! + Beta: Miya
Tất cả những chuyện này, Lệ Nam Hi không muốn thấy nhưng lại không thể không thấy. Tin tức đăng khắp nơi, giống như trước đây, chỉ là lúc ấy là mắng Lệ Nam Hi, bây giờ thì khen Lệ Bắc Đình.
Ông nội muốn đuổi hắn đi, ba cũng không cần hắn, mẹ cũng không ngăn cản. Đột nhiên Lệ Nam Hi từ một niềm tự hào của gia đình trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ông nội đem cổ phần công ty giao cho Lệ Bắc Đình, không liên quan gì đến hắn nữa, ra nước ngoài cũng không biết khi nào mới trở về.
Dĩ nhiên Lệ Nam Hi không muốn ra nước ngoài, nhưng hắn biết, nếu hắn không ra nước ngoài thì rất đơn giản, ông nội chỉ cần khóa thẻ, không cho hắn tiền tiêu xài, thì ở trong nước còn ý nghĩa gì?
Từ nhỏ đến lớn Lệ Nam Hi chỉ biết tiêu tiền, không biết tiết kiệm, từ nhỏ Triệu Cầm đã dạy rằng hắn tiểu thiếu gia của nhà họ Lệ, là tiểu thiếu gia cao quý nhất Vân Thành, mọi thứ đều phải dùng loại tốt nhất.
Hơn hai mươi mấy năm tốt đẹp, giờ đột nhiên muốn hắn sống dựa vào hai bàn tay để kiếm tiền thì thà để hắn chết đi còn hơn.
Với thói không làm mà có ăn, hắn sao có tâm trạng đi làm chứ. Nếu không thì đã 26 tuổi mà Lệ Nam Hi không có một công việc nào.
Trước đây hắn luôn nghĩ nhất định phải vào công ty, nhưng công ty đã có Lệ Bắc Đình quản lý, hắn không có cơ hội. Còn những không việc khác thì hắn không thèm để mắt đến.
Đến khi Lệ Bắc Đình xảy ra chuyên, hắn tưởng rằng cơ hội của mình đã đến, nhưng chật vật một tháng kết quả phải rời bỏ quê hương.
Triệu Cầm vốn đang thu dọn đồ đạc, cái này muốn đem cho hắn cái kia cũng muốn. Nhưng khi thấy những tin tức trên bài đăng, Lệ Nam Hi không muốn ở lại Vân Thành nữa, hắn không muốn ở đây thêm phút nào nữa, nên hắn đã đặt vé máy bay, bay thẳng đến Mỹ.
Chỉ có Triệu Cầm tiễn hắn ra sân bay, ông bà nội không đến được, quan hệ giữa chú nhỏ và hắn cũng bình thường, không có giao tình. Mà bây giờ không biết Lệ Kiện đang ôm người phụ nữ nào trong tay rồi.
Tối qua đến giờ Lệ Kiện đã không về nhà, Triệu Cầm có gọi điện thử, nhưng người bắt máy lại là phụ nữ. Bà ta biết trong mắt Lệ Kiện đã sớm không còn mình bà ta nữa, nhưng khi biết chuyện bà ta vẫn thấy rất khó chịu.
Giống như đồ của mình bị người khác cướp đi vậy.
Bây giờ Lệ Nam Hi bị đưa ra nước ngoài, Lệ Bắc Đình một mình nắm quyền, nếu Lệ Kiện sinh ra một đứa nhỏ ở bên ngoài, thì sớm muộn gì bà ta cũng không còn chỗ đứng trong nhà nữa.
Đừng nghĩ Lệ Kiện lớn tuổi thì ngưng, ông ta vẫn còn phong lưu lắm.
“Nam Hi à, con cứ ở Mỹ một thời gian đi, chờ ông nội và ba con nguôi giận, mẹ sẽ đón con về. Nếu có gì khó khăn thì con cứ nói với mẹ.” Hiện tại đưa Lệ Nam Hi ra nước ngoài chỉ là kế tạm thời, một ngày nào đó bà ta sẽ đón Lệ Nam Hi về.
“Mẹ, e là sau này con không về được nữa, Lệ Bắc Đình sẽ không cho con về đâu.”
Giờ ngay cả ba cũng không cản, sau này Lệ Băc Đình chính thức nắm giữ công ty, Lệ Kiện còn dám lên tiếng sao?
“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đưa con về. Con đừng nghĩ nhiều, ở bên kia phải sống thật tốt, đừng gây chuyện, rảnh rỗi mẹ sẽ qua thăm con.” Triệu Cầm lau nước mắt, bà ta không bỏ được Lệ Nam Hi nhưng cũng không bỏ được nhà họ Lệ.
Không biết bà ta đã tạo nghiệp gì, cứ nhất quyết bắt bà ta chọn giữa phú quý và con trai mình.
Thật ra Triệu Cầm và Lệ Kiện có thể cùng sang Mỹ, nhưng bà ta không nỡ. Ra nước ngoài rồi, cái nhà này sẽ không còn phần bà ta nữa. Hơn nữa ra nước ngoài, làm sao thoải mái bằng nhà mình được.
Nói tới nói lui cũng là vì lòng tham.
Lệ Nam Hi không xúc động mấy, có lẽ vì hắn đã nhìn thấu được lòng người.
Cũng may mắn khi Lệ Kiện không cắt tiền của hắn. Sau này trở thành một đứa con nhà giàu chỉ có ăn và chờ chết, Lệ Nam Hi cười khổ tự an ủi mình.
Tiến vào phòng chờ VIP, nụ cười của Lệ Nam Hi cứng lại.
“Tôi chờ cậu lâu rồi.” Lệ Bắc Đình bắt chéo chân, dựa người vào ghế. Trong phòng chỉ có mình anh, vì chờ Lệ Nam Hi.
“Không cần anh tiễn tôi.” Lệ Nam Hi đặt túi xuống, thản nhiên ngồi xuống đối diện Lệ Bắc Đình.
“Về sau sợ sẽ không gặp được, tôi là anh cả, tới tiễn cũng là điều nên làm.”
Lệ Nam Hi nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, hắn cười lạnh một tiếng: “Ha, hóa ra là anh, anh xúi ông nội đưa tôi ra nước ngoài đúng không?”
Hắn đã nghi ngờ, ông nội biết rõ hắn là con cháu nhà họ Lệ, sao ông có thể nhẫn tâm chứ. Hóa ra đều do Lệ Bắc Đình giở trò sau lưng.
“Phải, là tôi.” Lệ Bắc Đình thản nhiên trả lời: “Tôi cảm thấy đối với cậu, tôi đã quá nhân từ, tôi chỉ muốn cậu cách xa tôi ra, mà cậu lại muốn tôi chết.”
“Tôi không hiểu anh nói gì cả, đừng có dùng dáng vẻ cao cao tại thượng đó nói chuyện với tôi. Anh dựa vào đâu hả?”
“Dựa vào đâu ư?” Ánh mắt Lệ Bắc Đình sắc bén: “Dựa vào tôi là con trưởng của nhà họ Lệ, mà cậu chỉ là một đứa con riêng có tư các gì dùng thái độ này để nói với tôi? Cậu xứng sao?”
Cổ họng Lệ Nam Hi nghẹn lại: “Anh… anh đã biết.”
“Cậu nghĩ Triệu Cầm thông minh lắm sao? Coi người khác là kẻ ngốc, chỉ mình bà ta là thông minh. Lệ Nam Hi, nếu cậu thành thật chút thì tôi chẳng thèm đấu với cậu làm gì, nhưng cậu và Triệu Cầm không biết đủ là gì.”
“Tại sao phải biết đủ? Tôi cũng là con cháu nhà họ Lệ, tại sao công ty lại là của anh? Dù coi là con riêng đi, nhưng ở phương diện pháp luật cũng có quyền thừa kế, nhà họ Lệ cũng có phần của tôi.”
Lệ Bắc Đình cười khinh thường, vỗ vỗ đầu gối không tồn tại bụi: “Vậy cậu kiện đi, có muốn tôi cho mượn luật sư công ty không?”
Lệ Nam Hi trừng mắt nhìn anh, trong lòng hai người biết rõ, ông cụ sẽ không cho phép Lệ Nam Hi thưa kiện. Quả thật, con riêng có quyền thừa kế nhưng Lệ Kiện còn chưa chết, hắn dám làm lớn chuyện thì ông nội sẽ bắt Lệ Kiện lập di chúc, một xu cũng không có phần hắn.
“Lệ Nam Hi, vụ tai nạn xe có một phần liên quan tới cậu đúng không?” Lệ Bắc Đình nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, khiến người ta lạnh tóc gáy.
“Thắng làm vua thua làm giặc, anh nói gì là cái đó. Dù sao Lệ Bắc Đình anh cũng có bản linh, chết cũng có thể nói thành sống, có bản lĩnh thì anh báo cảnh sát bắt tôi đi.” Lệ Nam Hi nhún vai, dời mắt sang chỗ khác.
“Hừ, Lệ Nam Hi một ngày nào đó tôi sẽ tóm được đuôi cậu, cậu ở nước ngoài cho tốt đi, đúng rồi bạn của tôi ở nước ngoài không ít. Đến lúc đó sẽ “chăm sóc” cậu, nước Mỹ cho phép sử dụng súng, cậu có thể chú ý một chút.”
Lệ Bắc Đình đứng dậy, thong thả bước lại gần hắn. Ngay khi Lệ Nam Hi muốn đối diện với Lệ Bắc Đình, Lệ Bắc Đình đã nắm chặt vai hắn, ấn mạnh hắn xuống ghế.
Lệ Bắc Đình cúi người, nói bên tai hắn: “Cậu có thể tính kế tôi, nhưng dám lôi cả Thư Lan, tốt nhất cậu nên có chín cái mạng.”
Giọng nói của người đàn ông không lớn, nhưng giống như ngàn cân đ è xuống, khiến cho Lệ Nam Hi rùng mình. Lệ Bắc Đình dùng tay đè mạnh lên vai khiến hắn đau không nhúc nhích được.
Khi Lệ Nam Hi định phản kháng, Lệ Bắc Đình đã đứng thẳng người, vỗ vỗ vai hắn và buông tay ra. Anh lấy khăn từ trong túi, thong thả lau tay, rồi ném khăn lên người Lệ Nam Hi.
Sau đó, Lệ Bắc Đình đút tay vào túi, quay lưng rời khỏi phòng chờ. Bước tới cửa, anh nói thêm: “Đúng rồi, thật ra cậu có thể không đi, ông nội có cho Triệu Cầm chọn, chỉ cần Triệu Cầm đồng ý ly hôn với Lệ Kiện, thì cậu sẽ không cần đi nữa, cậu vẫn sẽ là Lệ Nam Hi, dù sau cậu vẫn có trong mình dòng máu nhà họ Lên, đúng không? Tiếc Triệu Cầm thương cậu, nhưng bà ta yêu giàu hơn, cậu chỉ là quân cờ để bà ta bước vào nhà họ Lệ thôi.”
Nói xong lời cuối cùng, Lệ Bắc Đình không ở lại nữa. Hôm nay, anh đến chỉ muốn cảm nhận chút thành quả thắng lợi, dù sao cũng đánh một trận không phải sao? Đánh một con chó rơi xuống nước cũng không tệ.
Vì câu nói đó, mặt Lệ Nam Hi trắng bệch.
Hai mươi mấy năm qua Triệu Cầm vẫn luôn thương hắn nhất, hắn vẫn luôn cảm thấy mẹ là tuyệt vời nhất.
Nhưng cuối cùng hóa ra hắn chỉ là một con cờ.
“Hahaha, quân cờ…”
***
Lệ Bắc Đình ra khỏi phòng chờ, đến phòng vệ sinh rửa tay, chạm qua Lệ Nam Hi, anh cảm thấy bẩn.
Rửa tay xong, anh đi thang máy đến hầm đỗ xe, Thư Lan ở trên xe chờ anh .
“Đã nói em đừng đợi mà, chán lắm.” Lệ Bắc Đình mở cửa xe đã thấy Thư Lan nằm nghiêng đầu trên ghế, tóc rối bù.
Thư Lan chống tay ngồi dậy, vuốt tóc: “Sao anh giờ mới xuống.”
“Ai biết cậu ta sẽ lề mề vậy.” Lệ Bắc Đình kéo cửa xe lên, tài xế mới khởi động xe rời đi.
“Sớm biết vậy em cũng đi” Thư Lan cũng muốn đi nhưng Lệ Bắc Đình không cho.
“Em đi làm gì, nhìn nhiều sợ em đau mắt.” Lệ Bắc Đìn xoa tóc cô, ở trước mặt người khác anh sẽ để lộ ra vẻ hung dữ , Lệ Bắc Đình không muốn để Thư Lan thấy.
Cô gái nhỏ nên được bảo vệ, không phải bị hù dọa.
“Thôi được, vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm đi, anh đặt nhà hàng rồi.” Hôm nay là ngày 520, mọi chuyện cũng đã xử lý sạch sẽ, vừa hay có thể có một buổi tối thoải mái.
“Về nhà trước, em đi thay quần áo, chờ anh váy cũng nhăn hết cả rồi.” Ngày đẹp như vậy, Thư Lan nhất định phải đẹp nhất.
Lệ Bắc Đình ôm người vào ngực, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta về trước.”
Về đến nhà, Thư Lan dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, chọn một chiếc váy màu đỏ lựu thắt eo, lộ ra chiếc eo yêu kiều của cô, màu đỏ làm nổi bật khí huyết trên người, làn da trắng hồng, gần đây tâm tình tốt, da dẻ cũng trở nên đẹp hơn.
Còn làm tóc đơn giản, chờ cô xong cũng sắp tám giờ.
Vội vàng chạy xuống lầu, cô hơi xấu hổ: “Để anh đợi lâu.”
Lệ Bắc Đình đưa tay về phía cô, khóe mắt đầy ý cười: “Chờ tiểu công chúa xinh đẹp của anh, mong còn không được.”