• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia


Tết Thanh Minh năm nay có chút khác với mọi năm, mọi năm mỗi khi gần tới Tết Thanh Minh là mưa phùn kéo dài, người xưa thường nói “Tết Thanh Minh mưa rơi lất phất”, nhưng năm nay một giọt mưa cũng không có, chỉ có hôm Thư Lan sống lại là trời mưa to, sau đó ngày nào cũng nắng, mực nước ở hồ Ngân Nguyệt cũng giảm xuống.

Nhưng trời nắng cũng có chỗ tốt, thuận tiện cho việc đi lại, vốn dĩ Tết Thanh Minh là ngày lễ để tưởng niệm, trời mưa sẽ làm tâm tình càng thêm nặng nề.

Thư Lan đứng trước mộ của Hạ Châu, cô cũng không nhớ mình đã đọc được ở đâu: “Ba mẹ mất sớm, là bất hạnh cũng là may mắn, bất hạnh là không có ba mẹ đồng hành khi bạn trưởng thành, may mắn chính là khi ba mẹ rời đi, lúc đó chúng ta còn chưa hiểu được cảm giác đau thương là gì.”

Khi Hạ Châu mất, Thư Lan mới 6 tuổi, cái tuổi mới chỉ biết nhớ không hiểu gì là qua đời, so với sự đau đớn của ba cô, Thư Lan chưa đủ lớn để cảm nhận, chỉ biết khóc đòi mẹ.

Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, đối với mẹ, tuy đã phai nhạt, nhưng mỗi khi nhắc đến cô vẫn luôn thấy ấm áp.

Lúc trước cô từng hỏi ba, vì sao không tái hôn, ba nói cuộc đời này chỉ cần mẹ con là đủ, sẽ mãi ở trong tim vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Thư Lan từng đọc qua một câu: “Nghe nói trong tình yêu, mười đôi thì có chín đôi tan vỡ”, có lẽ ba và mẹ cô chính là đôi hạnh phúc còn lại.

Mẹ nhất định đã rất hạnh phúc.

Sau khi Thư Lan cùng Lệ Bắc Đình lạy xong, Thư Chí Minh bảo hai người về trước: “Ba ở đây với mẹ con thêm lát nữa, các con về trước đi.”

“Ba, chúng con ở dưới chờ ba nhé.”

“Không cần, ba muốn ở lại lâu hơn.”

Một năm qua, Thư Chí Minh rất ít khi đến đây, bởi vì Lan Lan sống không vui vẻ, ông sợ nhìn thấy Hạ Châu, sợ Hạ Châu sẽ trách ông. Hiện tại thì tốt rồi, vợ chồng son hòa hợp, tâm trạng ông cũng tốt lên.

Thư Lan còn muốn nói gì đó, Lệ Bắc Đình kéo tay cô ý bảo nên về trước: “Để ba ở cùng mẹ một lát đi, chúng ta đừng quấy rầy.”

“Haiz, vì sao một đôi ngọc bích như vậy lại không thể ở bên nhau lâu dài chứ.” Thường đều là những đôi oan gia đều bị buộc phải dây dưa dài lâu.

“Đúng là chỉ có thể hỏi ông trời.”

Tự cổ hồng nhan đã bạc mệnh. Tình thâm bất thọ.*

(*Trích trong câu “Tuệ cực tất thương, cường cực tắc nhục, tình thâm bất thọ, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc” của Kim Dung viết trong tác phẩm “Thư kiếm ân cừu lục”. Có nghĩa là quá thông minh tất bị thương, quá mạnh mẽ tất chịu nhục, tình quá sâu thì không lâu, nên làm một người khiêm tốn, ôn hoà như ngọc.)

Lệ Bắc Đình nhìn vào phần mộ, Hạ Châu thực sự may mắn hơn Trịnh Thục rất nhiều. Hạ Châu rời đi, còn có chồng và con gái nhớ thương, mà Trịnh Thục rời đi, chỉ có anh, đứa con trai này còn nhớ rõ, Lệ Kiện đã gấp đến độ muốn Trịnh Thục nhanh chết đi. Đúng là châm chọc, Thư Chí Minh và Lệ Kiện, chính là hai thái cực của thế giới.

“Nếu ba đã nói vậy thì chúng ta về thoi.”

Thư Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng ba cô đang đứng, không biết về sau, cô và Lệ Bắc Đình có thể có được tình yêu tốt đẹp như vậy hay không.

“Được.” Hai người bước xuống bậc thang.

Sáng hôm sau, bọn họ dùng bữa sáng rồi cùng về nhà cũ tế tổ, Thư Lan đem đồ đạc đã mua để trong cốp xe, có cả một con heo Peppa nhồi bông lớn.

Hôm nay Lệ Bắc Đình lái xe, Thư Lan ngồi ở ghế phụ, vì là Tết Thanh Minh nên tài xế cũng về nhà tế tổ.

“Sao ông bà nội lại ở xa vậy.” Trước kia Thư Lan không nhận ra, mỗi lần về nhà cũ, lên xe cô liền nhắm mắt lại, không thèm nói chuyện với Lệ Bắc Đình.

“Ông bà nội thích yên tĩnh, hơn nữa nhà cũ nhà họ Lệ vốn ở vùng ngoại thành, lá rụng về cội, không muốn sống ở nội thành.”

“Không phải nơi chú thím làm rất xa nơi này sao?”

“Thời gian làm việc của họ cũng ở nội thành, cuối tuần mới trở về, nhà trẻ của Đóa Đóa cũng ở nội thành.” Vùng ngoại thành rất yên tĩnh, nhưng đi làm và đi học lại không tiện.

“Chú nhỏ làm nghề gì thế?” Lệ Bắc Đình và Đóa Đóa cùng bối phận, nhưng lại kém nhau hai mươi mấy tuổi, kiếp trước nếu cô nhớ không nhầm thì hình như quan hệ giữa Lệ Bắc Đình và chú nhỏ rất tốt.

“Chú ấy mở công ty thời trang, vợ chú ấy là người mẫu.” Tô Gia chỉ hơn Lệ Bắc Đình có mấy tuổi nên anh gọi không nổi hai tiếng thím nhỏ.

Thư Lan gật đầu, người mẫu và ngành thời trang quả thật rất thường xuyên tiếp xúc.

Thư Lan hạ cửa xe xuống, ngoài cửa gió lạnh thổi vào: “Em cảm thấy càng xa thành phố thì không khí càng mát mẻ hơn.”

“Đúng vậy, khi tới nhà cũ trời sẽ càng mát mẻ, không khí cũng tốt hơn.”

“Nghe nói không khí trên núi là mát nhất.”

“Lần sau sẽ dẫn em đi.” Lúc dừng đèn đỏ, Lệ Bắc Đình quay sang nói với cô.

“Tốt thật, leo núi rèn luyện thân thể.” Thư Lan rất thích hòa mình vào thiên nhiên, thiết kế cũng thiên về hướng này, còn rất thích leo núi.

“Còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?” Thư Lan ngồi hoài có hơi mệt.

“Qua cầu Vân Giang nữa là đến.”

Phía trước chính là cầu Vân Giang, Vân Giang là một con sông lớn chảy dài từ Bắc đến Nam của Vân Thành.

Thư Lan chú ý tới ven đường có tấm biển ghi chú về cây cầu, tổng chiều dài là 3800m, cũng rất dài.

Cô nhìn ra ngoài cửa, nhìn một hồi gió lớn quá làm ù hết cả tai, cô đành nâng cửa kính xe lên.

“Em phát hiện sông Vân Giang không có nước, vốn dĩ mùa này nước phải dâng lên chứ nhỉ?” Giang Tâm Châu xuất hiện ở sông Vân Giang, rất nhiều tảng đá lớn ở dưới đáy sông lộ ra.

“Mùa xuân năm nay không có mưa, ở vùng này một tháng rồi chưa có mưa.” Lệ Bắc Đình nhìn thoáng ra ngoài cửa: “Em đừng nhìn những tảng đá trồi lên mặt nước mà tưởng nước không sâu, Vân Giang cũng có chỗ rất sâu đó.”

“Sao anh biết?”

“Trước kia anh từng bị rơi xuống nước.”

“Hả?” Thư Lan kinh ngạc nhìn Lệ Bắc Đình: “Rơi xuống nước?”

“Ừm, là do ham chơi, đi bơi với bạn bè nên chân bị chuột rút, thiếu chút nữa không lên được, nên đã bị ông nội đánh một trận tơi bời.” Lệ Bắc Đình nhớ tới khi đó còn có chút hoài niệm, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.

“Không phải chứ, hồi nhỏ anh cũng nghịch ngợm như thế à?” Thư Lan không thể tin được, Lệ Bắc Đình hiện tại nhìn cấm dục, lạnh lùng như khối băng, khi còn nhỏ thế mà cũng bị đánh đòn.

“Bé trai nào lúc nhỏ mà không nghịch.”

Cũng chỉ có khoảng thời gian đó, Lệ Bắc Đình mới vô lo vô nghĩ. Sau đó, khi biết được chuyện của Lệ Nam Hi, anh đã phải kiềm chế lại, trở nên trầm ổn, ra dáng là người đứng đầu nhà họ Lệ.

“Chà chà, nhìn không ra nha, tắm sông nguy hiểm lắm, anh đừng kể cho người khác nghe, biết đâu dạy hư con thì sao.”

“Cái gì mà dạy hư, chúng ta còn chưa có con mà.” Lệ Bắc Đình lắc đầu cười, trẻ con bây giờ không giống như trước kia, chúng nó luôn được ba mẹ quan tâm. Không giống như anh, phải ở lại nhà ông bà nội một khoảng thời gian.

“Sớm muộn gì cũng sẽ có.” Thư Lan buột miệng thốt ra, chờ cô suy nghĩ cẩn thận, mặt liền đỏ lên, khẽ liếc mắt nhìn Lệ Bắc Đình một cái, thấy anh không phản ứng gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại, cô cùng với Lệ Bắc Đình ở chung càng ngày càng tự nhiên, có thể nói chút chuyện của vợ chồng nên nói.

Qua một hồi lâu, Thư Lan còn tưởng rằng Lệ Bắc Đình không có nghe rõ lời cô nói thì anh đột nhiên đáp lại: “Về sau nhất định phải cho con của chúng ta học bơi từ nhỏ.”

“Sao cơ?”

“Biết bơi đôi khi có thể cứu chính mình.”

“Nhưng mà em nghe nói những người chết đuối hầu như đều biết bơi.”

“Không chỉ phải học bơi, cũng phải học được nước và lửa là những thứ nguy hiểm, không cần thiết thì không nên lại gần.”

“Được nha, em không biết bơi. Xem ra khi nào rảnh em phải học mới được.”

“Mùa hè anh dắt em ra biển học.” Lệ Bắc Đình đi xuống khỏi cầu Vân Giang, rẽ vào khúc cua, đi vào một con đường nhỏ.

“Lỡ anh ném em xuống biển luôn thì sao?” Mới học không phải nên đến bể bơi à, tốt xấu gì cũng có hướng dẫn viên, thế mà anh lại chọn biển, cũng thật lợi hại.

Lệ Bắc Đình nhướng mày cười khẽ, “Vậy thì cho cá ăn em luôn?”

“Hừ, em không thèm đi.”

Xuống khỏi cầu là đến nhà cũ, là một tòa tứ hợp viện*, còn có một hoa viên lớn, đứng xa xa còn nhìn thấy hoa hồng nở rộ trên tường bao.

(*Tứ hợp viện là hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân cùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa)

Bọn họ đến sớm, Lệ Bắc Đình dẫn Thư Lan đến hỏi thăm ông bà nội trước, ông nội có vẻ trầm tính không nhìn ra được vui buồn, bà nội cũng không vui vẻ với Thư Lan như lần đầu họ gặp cô.

“Bà nội, đây là mật ong con mua cho bà, nghe nói có thể giúp bồi bổ thân thể.” Thư Lan làm sai, biết bà nội không vui bèn tiến đến hâm nóng lại tình cảm.

Bà nội có chút kinh ngạc nhìn Thư Lan. Trước đây bà chưa từng thấy cô cười vui vẻ như vậy.

“Bà nội, Lan Lan đã bỏ ra một số tiền lớn mới mua được, đây là tấm lòng của cô ấy, bà nội hãy nhận lấy đi.” Lệ Bắc Đình tiến lên, ôm vai Thư Lan cũng để cho bà nội nhìn xem, bọn họ đã hòa thuận, đã thân mật hơn trước kia.

Bà rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, nhận lấy còn không quên nói: “Mua mấy thứ này làm gì, vợ chồng son hòa hợp như thế là tốt rồi.”

“Bà ơi, trước kia là con không hiểu chuyện, làm bà nhọc lòng, bà đại nhân đại lượng đừng giận con nữa nhé.” Thư Lan nhấp môi cười, có chút thẹn thùng.

“Chuyện quá khứ cũng không nên nhắc lại, mau ngồi đi.” Bà tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mừng rỡ khi nhìn thấy Thư Lan thay đổi, bà lớn tuổi rồi, không mong muốn gì khác chỉ hy vọng Lệ Bắc Đình cùng với Thư Lan, đôi vợ chồng son này đừng giận dỗi.

Lệ Bắc Đình nắm tay Thư Lan ngồi xuống, lúc sau đại gia đình lần lượt đến đông đủ, chỉ có Lệ Nam Hi không tới. Thư Lan chuẩn bị quà cho từng người một, giống như một cô dâu nhỏ lần đầu ra mắt nhà chồng, cũng là đền bù cho lần đầu tiên gặp mặt đã thất lễ.

Thư Lan thay đổi, tất cả mọi người đều thấy, Lệ Kiện cũng nhìn cô thêm vài lần.

Thư Lan chú ý đến mẹ của Lệ Nam Hi nhiều nhất, Triệu Cầm, Lệ Nam Hi không tới, Triệu Cầm đến cùng Lệ Kiện.

Triệu Cầm tái hôn còn mang theo đứa con trai, nhưng vẫn có thể gả cho Lệ Kiện, ở Vân Thành vẫn luôn là một điều bí ẩn, lợi hại hơn chính là bà ta có thể làm cho Lệ Kiện xem Lệ Nam Hi như là con trai ruột mà đối đãi, thậm chí còn tốt hơn so với Lệ Bắc Đình, người khác đều nói Triệu Cầm thủ đoạn rất lợi hại.

Chỉ có Thư Lan đã trọng sinh nên hiểu rõ, Lệ Nam Hi không phải là con trai riêng, rõ ràng chính là đứa con hoang của Lệ Kiện cùng bà ta.

Thư Lan nhìn sang Lệ Bắc Đình một cái, anh ấy có biết không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK