• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yến + Beta: iên


Về đến nhà, rửa mặt xong, Thư Lan lấy hộp kem từ tủ lạnh ra đến ban công ăn, đã trễ như vậy, sợ Lệ Bắc Đình nhìn thấy sẽ nói, nên cô ăn rất nhanh.

Nhưng khi ăn sắp xong, cô vẫn bị Lệ Bắc Đình phát hiện.

“Em nghĩ trốn ở ban công, thì anh không ngửi thấy mùi của kem sao?” Ở cửa ra vào đã ngửi thấy mùi sữa rồi.

“Em không có, vốn dĩ em cũng đâu muốn trốn anh, ăn hộp kem thôi có gì mà không được?” Vừa nói, Thư Lan vừa m út miếng nữa vào miệng, cứ như sợ Lệ Bắc Đình giành của cô vậy.

Thấy vậy Lệ Bắc Đình vô cùng bất lực: “Đêm hôm khuya khoắt, ăn ít đồ lạnh thôi, không tốt cho dạ dày.”

“Nhưng ban ngày em không ở nhà, cũng không có thời gian ăn, đây đều là kem đã mua từ rất lâu rồi.” Thư Lan ăn xong, li3m môi, ngon thật sự.

Kem và mùa hè, quá hợp.

“Trưa hôm nay không ở nhà sao? Chị Lâm nói trưa nay em ăn cơm ở nhà, còn dám học cách lừa anh à.” Lệ Bắc Đình bước đến vài bước, đưa tay bóp lấy mũi cô.

Thư Lan trốn ra sau, ném hộp kem vào thùng rác, bị động trở thành chủ động: “Ồ, anh thế mà lại giám sát em, quá đáng!”

“Anh không có, chị Lâm vừa mới nói trưa nay em ăn cơm mà không thấy ngon miệng.” Anh đâu dám giám sát, bị phát hiện rồi không phải sẽ bị mắng sao.

“Đó là tại vì nóng đó, thời tiết càng nóng, em càng buồn miệng, sắp sang tháng sáu rồi, em cảm thấy nóng không chịu nổi.”

Cái mạng này vào mùa hè là phải có điều hòa cung cấp không khí, không hề muốn bước ra khỏi nhà nửa bước.

“Trong nhà có chỗ nào nóng đâu?” Toàn bộ biệt thự 24 giờ đều mở hệ thống điều hòa, rất thích hợp với nhiệt độ cơ thể, không nóng không lạnh, không cảm nhận được biến đổi của bốn mùa.

“Mặc dù ở trong nhà, nhưng nhìn thấy mặt trời ngoài kia, trái tim này của em, đặc biệt khô nóng, với lại hôm nay em tới công ty, từ bên ngoài về nhà nên thấy nóng.”

Thư Lan lướt qua người anh, dù sao kem cũng đã ở trong bụng rồi, không thể làm gì cô được nữa.

“Vậy làm sao bây giờ? Vẫn chưa tới lúc Vân Thành nóng nhất nữa.”

Tháng bảy tháng tám, tầm hai giờ chiều, chó còn phải trốn đi, không phải bắt buộc ra ngoài, ai cũng không muốn ra khỏi nhà.

“Anh cho em ăn nhiều kem một chút là được, còn có dưa hấu ướp lạnh, cực kì ngon.”

Dưa hấu thật sự là loại quả giá rẻ, hương vị lại ngon, dưa hấu đỉnh của chóp.

“Em nghĩ hay quá ha.” Lệ Bắc Đình chọc gáy cô, nhìn cô trong gương: “Sau này cứ ba ngày mới được ăn kem một lần, dưa hấu có thể ăn, nhưng ít ăn dưa hấu ướp lạnh lại, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, không phải em luôn kêu ca muốn giảm béo sao?”

Lệ Bắc Đình tất nhiên không thích cô giảm béo lắm, nhưng so với việc ăn dưa hấu ướp lạnh và kem mỗi ngày, vẫn là nên hạn chế hợp lý một chút, giảm cân thôi.

Mùa hè ở Vân Thành rất dài, ăn như vậy vài tháng, cơ thể có khỏe thế nào cũng không chịu được, về sau người khóc hu hu vẫn là cô.

“Anh không phải không cho em giảm cân mà, em nghe anh.” Thư Lan xoay người nhìn anh, vòng tay qua cổ anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh xem em nghe lời lắm đó.”

“Nếu đã nghe lời như vậy, thì sau này đừng ăn kem nữa.” Lệ Bắc Đình nâng m ông và bế cô lên, bước vào phòng vệ sinh.

“Nghĩ hay lắm! Hừ, chủ nghĩa độc tài, ăn kem với dưa hấu cũng quản được.” Thư Lan hết sức không vừa lòng với kết quả này, giãy dụa muốn thoát khỏi anh, không được chơi như vậy, mùa hè mà không có kem với dưa hấu ướp đá, còn gì là niềm vui.

“Đừng lộn xộn, đợi chút nữa lửa lên không dập được đâu.” Lệ Bắc Đình vỗ một cái vào mông cô, mềm vô cùng, lại sợ vỗ mạnh quá, cứ vuốt rồi vuốt.

“Đồ lưu manh, tay anh đang làm gì đó!” Thư Lan thở hùng hục nhìn chằm chằm anh, người này càng ngày càng háo sắc.

“Không làm gì cả, nên đi ngủ rồi.” Lệ Bắc Đình sao có thể thừa nhận chính mình muốn xoa nơi m3m mại đó.

“Anh về phòng ngủ đi.” Thư Lan từ trong ngực anh nhảy lên giường, lúc này muốn đuổi người đi.

“Phòng anh nhỏ lắm, anh ngủ không thoải mái.” Lệ Bắc Đình quay đầu đi khóa cửa, sau đó ung dung bước lại, ngồi bên mép giường.

Thư Lan nằm trên giường, đưa chân ra chống lên eo của anh: “Anh ngủ ở đó lâu như vậy, bây giờ mới thấy không thoải mái, cung phản xạ của anh quá dài rồi.”

Lệ Bắc Đình dùng một tay, bắt lấy bàn chân của cô: “Ban đầu anh cũng quen, nhưng nằm ở phòng lớn của em một lần, anh nghĩ phòng anh quá nhỏ, không dễ chịu bằng của em.”

“Thả, thả ra!” Chân Thư Lan vô cùng nhạy cảm, giờ bị anh cầm, nhịp tim cũng nhanh hơn.

Lệ Bắc Đình lại cứ còn mười phần ý xấu lấy đầu ngón tay chọc lòng bàn chân cô.

“Ha ha ha, anh, anh đừng chọc ha ha ha…” Thư Lan nằm ở trên giường, tay ôm bụng mà cười, nhột quá.

“Thì ra em sợ nhột.” Lệ Bắc Đình quay đầu, nhìn cô nheo mắt lại cười không chịu được, lại chọc hai cái.

Móng chân Thư Lan được làm rất đẹp, mười móng chân tròn tròn múp míp, giống như móng tay, hồng hồng, dưới đèn còn phản quang được.

“A, Lệ Bắc Đình, anh xấu lắm, nhột quá…” Thư Lan đá chân, mười đầu ngón chân co cả lại, người này quá xấu rồi, cô cười mà rơi cả nước mắt rồi.

Lệ Bắc Đình nắm chặt mắt cá chân cô, không để cô động đậy, nhịn cười: “Em nói lời dễ nghe xem, anh sẽ tha cho em.”

“Anh quá đáng, a, đừng chọc, em nói em nói…” Thư Lan chảy cả nước mắt, không thể không đầu hàng.

“Lệ Bắc Đình tốt nhất.”

Người đàn ông làm thinh.

Thư Lan mếu máo vô cùng đáng thương: “Chồng, anh là tốt nhất, anh tha cho em đi, em sắp khóc đến nơi rồi.”

“Được rồi, nể tình em…” Lệ Bắc Đình buông tay ra, còn chưa nói xong từ “ngoan như thế”, Thư Lan như con cá chép nhảy bật dậy từ trên giường, như sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng đẩy ngã Lệ Bắc Đình lên giường, ngồi lên bụng anh, giẫm chân lên cánh tay của anh.

“Lệ Bắc Đình, anh thật quá đáng!” Thư Lan hung hăng véo một cái vào hông anh.

“Đau đau, nhẹ thôi…” Lệ Bắc Đình bị cô giữ chặt, không thể động đậy.

“Đau chết anh luôn đi, phong thủy luân chuyển, anh bảo ban nãy anh bắt nạt em.” Thư Lan giật giật chân, cảm giác vẫn còn hơi nhột.

“Vợ tha mạng, anh không dám nữa.” Anh cười phá lên, dáng vẻ Thư Lan giương nanh múa vuốt, giống như con cua nhỏ.

“Tên lừa đảo.” Thư Lan hừ hừ, người này chắc chắn sẽ không hối cải.

“Thật sự không phải lừa đảo, anh nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình, anh thề.” Lệ Bắc Đình muốn giơ tay, lại bị một cước của Thư Lan đạp xuống.

Thư Lan khoanh tay, kiêu căng hất cằm: “Không được nhúc nhích, anh cũng nói vài câu dễ nghe, em hài lòng sẽ thả anh ra.”

Lệ Bắc Đình suy nghĩ một chút: “Được, vậy anh nói.”

“Lan Lan, Lệ Tiểu Đình đói rồi.”

“Anh, anh không biết xấu hổ!” Thư Lan vội vàng bò xuống người anh, liền lăn một vòng đẩy Lệ Bắc Đình ra một bên, còn bản thân quấn vào trong chăn.

Hôm nay cô không có chút sức nào đâu, ngày mai còn đi làm nữa.

“Ha ha ha” Lệ Bắc Đình cười to, cái lá gan này của cô thật là.

“Đi ngủ!” Thư Lan vểnh môi, so da mặt dày với Lệ Bắc Đình, cô vĩnh viễn không bằng nổi.

Lệ Bắc Đình ngồi dậy, quần áo tóc tai đều rối. 

“Lan Lan, nói chuyện nghiêm túc với em, thứ bảy này là lễ mừng thọ của ông nội, buổi tối phải qua nhà cũ ăn cơm.”

“Hả? Không chuẩn bị gì sao? Giống ông nội Văn ý.” Thư Lan từ trong chăn lộ ra đôi mắt ướt long lanh.

“Ông nội Văn là thọ lớn, còn ông nội nói chỉ cần người trong nhà ăn chung bữa cơm, lễ vật mừng thọ anh đã chuẩn bị rồi, cả phần của em.”

Công ty mới trải qua phong ba trước đó không lâu, lúc này mà chuẩn bị tiệc mừng thọ lớn, lại là cơ hội cho người khác nói lời ong tiếng ve, vậy nên ông nội không quyết định làm nữa, nếu dự định làm thì đã sớm chuẩn bị.

“Ừm, em biết rồi.”

“Được, vậy đi ngủ thôi.” Lệ Bắc Đình tắt đèn, nằm dài trên giường, sờ mãi không thấy chăn: “Để lại chút chăn cho anh đi.”

“Không cho, cho anh chết lạnh luôn.”

“Này, em nhẫn tâm quá vậy.” Lệ Bắc Đình lay không được chăn, dứt khoát ôm chầm lấy người cô, như vậy là có chăn rồi.

“Anh làm gì đấy, đi ngủ.”

“Ngủ chứ, bây giờ anh ngủ liền.” Lệ Bắc Đình làm bộ nhắm mắt lại.

Cuối cùng vẫn là Thư Lan không giằng co được với anh, chia một nửa chăn cho anh, nếu không thì khỏi ngủ.

Ồn ào một trận trước khi ngủ, đại khái là mệt rồi, hai người chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Ngày hôm sau lúc Lệ Bắc Đình rời giường, Thư Lan cũng thức dậy, mắt nhắm lại đi rửa mặt, hơn bảy giờ, đối với cô mà nói, thật sự còn sớm.

“Em dậy sớm làm gì?” Lệ Bắc Đình đang đánh răng thấy cô ngay cả mắt cũng không mở được, lúc nào mà ngã xuống đất là ngủ ngay.

“Em muốn tới công ty, đi làm, nỗ lực, phấn đấu, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho anh.”

“Anh không ăn cũng được, em có thể đứng vững không?” Lệ Bắc Đình tới đỡ cô.

Vì để cho anh ăn đồ ăn ngon, vất vả thức dậy sớm như vậy, thật sự không đành lòng.

“Không được, anh phải ăn, không sao, em rửa mặt cái là tỉnh ngủ liền.”

Thư lan đánh răng rửa mặt trang điểm, cả quá trình tiếp theo, ngược lại rất tỉnh táo.

Hai người ngồi ở phòng ăn, hiếm khi được ăn sáng cùng nhau.

Trước đó Thư Lan ở nhà không đi làm, nói là cô chăm sóc Lệ Bắc Đình, thực ra buổi sáng không đến chín giờ cô sẽ không dậy.

Lệ Bắc Đình cũng không gọi cô, để cho cô ngủ.

Ăn cơm xong, Lệ Bắc Đình muốn đưa cô đến công ty, cô cũng không ngăn cản.

“Hôm nay hình như là lần đầu anh đưa em đi làm, cho em cảm nhận một chút cảm giác có chồng đưa đón.” Thư Lan dựa vào lưng ghế, thỏa mãn vô cùng.

“Được, buổi chiều anh đến đón em.”

“Vậy thì giao kèo trước, em sẽ ở công ty không về, anh mà không đến đón thì xong với em.”

“Ừm, anh tan làm sẽ đến đón em.” Lệ Bắc Đình chỉnh giúp cô tóc mái.

Đến công ty, Thư Lan nghiêng người hôn lên cánh môi Lệ Bắc Đình: “Cảm ơn chồng, bai bai.”

“Bái bai.”

Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan bước vào cửa chính công ty, hai vệ sĩ đi theo sau, mới bảo tài xế rời khỏi.

Nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết không tệ, chẳng qua đường đi ngắn ngủi, nhưng có thể đi chung, vẫn cảm thấy tốt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK