• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Thảo + Beta: iên


Hôm nay không khí phòng tổng giám đốc tại tầng cao nhất của tập đoàn Lệ thị hơi kỳ lạ, nhất là những người hôm nay đã gặp Lệ Bắc Đình, lại càng kinh ngạc nói không nên lời, vẻ mặt đờ đẫn không lời nào diễn tả được, người chưa biết còn tưởng rằng là gặp quỷ, đến khi tự mình chứng kiến, cũng lập tức sững sờ tại chỗ.

Kỷ Niên là người kinh ngạc đầu tiên, nhìn thấy dấu răng hiện rõ trên cằm Lệ Bắc Đình, cậu ta sửng sốt khoảng mười mấy giây, phải biết, để làm một trợ lý tổng giám đốc xuất sắc, tốc độ phản ứng như thế này là cực kỳ không phù hợp.

Thật sự là, Lệ tổng cũng quá… không nói nổi.

Đúng là không xem mọi người là người ngoài mà, loại dấu vết tình yêu thế này, là thứ mà đám chó độc thân chúng tôi có thể nhìn sao?

Xem ra chiến tích tối qua của Lệ tổng rất đáng nể, bằng không cũng không đến nổi bị vợ cắn trên mặt một cái, lại còn rạng rỡ chạy tới công ty, tốt xấu gì cũng nên che giấu một chút chứ.

“Nhìn cái gì?” Lệ Bắc Đình ném ánh mắt sắc bén qua, Kỷ Niên lập tức cúi đầu.

“Lệ tổng, anh có một cuộc họp lúc mười giờ, trên mặt anh… Có cần che lại một chút không?”

Phòng tổng giám đốc tầng cao nhất nhìn thấy cũng thôi đi, nhưng nếu lát nữa bị người của những tầng khác nhìn thấy, có phải không tốt lắm hay không?

“Không cần, cậu rảnh rỗi thì đi lo những chuyện khác đi, bao giờ mới đưa dự án tiểu khu hoa viên thành Bắc cho tôi.”

“Vẫn làm tranh thủ làm, tôi xuống dưới thúc giục thử xem.”

“Được, đi giục đi.”

Kỷ Niên vừa đi, Lệ Bắc Đình vội vàng lấy gương ra xem, Thư Lan ra tay cũng ác thật, sợ là dấu răng này phải mất mấy ngày mới có thể biến mất.

Đặt gương xuống rồi khẽ cười, thôi bỏ đi, dù sao anh cũng không sống dựa vào khuôn mặt, như vậy cũng tốt, bớt đi vài ánh mắt phụ nữ đặt trên người anh cũng tránh đi được không ít chuyện.

***

Thư Lan vừa vào công ty đã nghe thấy Trần Vi nói có một nhóm người vừa đến, sau đó đến thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Cô cau mày suy nghĩ một lúc, sẽ không ầm ĩ tới cả công ty đó chứ?

Thư Lan bước tới, hỏi thư ký của Thư Chí Minh vài câu, lập tức có được câu trả lời chắc chắn.

“Thư tổng bảo cô đừng vào, ông ấy sẽ xử lý.” Hiển nhiên Thư Chí Minh đã đoán được Thư Lan sẽ nhận được tin tức.

“Được, nếu có chuyện thì lập tức báo cho tôi.” Thư Lan sợ mình đi vào sẽ không nhịn được cãi nhau với bọn họ.

Trở lại phòng làm việc, cô đắm chìm trong bản thảo, làm một lúc, bảo Trần Vi đi hỏi thăm, vẫn chưa đi.

Thật sự coi đây là nhà mình à, chạy đến phòng làm việc của ba ăn vạ là sao.

Thư Lan sợ Thư Chí Minh lại mềm lòng định gửi tin nhắn cho ông, nhưng suy đi nghĩ lại, cho dù Thư Chí Minh mềm lòng cũng vô ích, chỉ cần cô và Lệ Bắc Đình cứng rắn là được, thôi bỏ đi, cứ để cho bọn họ chờ đi.

Một lần đợi, cả nhà liền đợi từ sáng đến chiều, ngay cả cơm cũng do nhà ăn đưa vào, theo tin tức Trần Vi nghe ngóng được, toàn bộ công ty đều đang thảo luận sôi nổi, người không biết còn tưởng công ty đã xảy ra chuyện lớn gì.

Thư Lan trực tiếp đem bản thảo đã vẽ xong đến nhà máy, lười để ý đến mấy chuyện phiền phức này.

Cuộc thi lần này không cần hiện vật, chỉ cần giao bản thảo trước thời hạn là được, nhưng Thư Lan muốn làm ra bản mẫu trước, bởi vì bản thảo và thực tế sẽ có chênh lệch, nếu như không tự mình làm một lần, làm sao Thư Lan biết được rốt cuộc bản thảo có hữu dụng hay không, hay là chỉ đẹp mắt mà thôi.

Là một công ty trang sức, đương nhiên sẽ có nhà máy của mình, Thư Lan cũng thường xuyên đến đó, cô cũng tự mình làm hàng mẫu theo bản thiết kế, tìm ra những chỗ không thực tế trong hàng mẫu sau đó tiến hành cắt bỏ và sửa đổi.

Một nhà thiết kế trang sức không chỉ biết vẽ bản thảo, còn phải biết hoàn thành tác phẩm của mình.

Tự mình làm hàng mẫu sẽ có rất nhiều rủi ro, nếu như chưa được đào tạo, căn bản sẽ không thể thực hiện được, lần đầu tiên Thư Lan làm suýt nữa đã làm bỏng ngón tay.

Thư Lan có phòng làm việc của mình, bên trong cũng đầy đủ đồ dùng, chủ quản còn thường xuyên đến tìm cô tán dóc, không phải nhà thiết kế trang sức nào cũng có quyền lợi này, phần lớn bọn họ chỉ phụ trách thiết kế, sau đó phía nhà máy sẽ tiến hành chế tác, đưa ra điểm không phù hợp cho nhà thiết kế sửa, bọn họ cũng không thể tự mình đến nhà máy giám sát, nhưng Thư Lan chính là một trường hợp đặc biệt.

Cô quên nói chuyện mình tới nhà máy với Lệ Bắc Đình, cho nên lúc anh gọi điện thoại đến Thư Lan vẫn mang mặt nạ bảo vệ nghe điện thoại.

“Sao vẫn chưa xong việc?” Lệ Bắc Đình đậu xe dưới lầu một hồi cũng không thấy cô tới.

“Em đang ở nhà máy ở ngoại ô, em quên nói với anh, anh về trước đi, không cần chờ em, lát nữa em sẽ tự về.”

“Ở đâu? Anh đi đón em.”

“Không cần, anh về trước dọn dẹp phòng một chút đi, không phải nói muốn dời xuống lầu dưới sao?” Bên này Thư Lan có thể còn phải mất một lúc lâu nữa mới xong, Lệ Bắc Đình tới cũng không có thời gian trò chuyện với anh.

“Vậy được, anh về thu dọn trước, em nhớ chú ý an toàn.”

“Biết rồi, vệ sĩ ở ngay ngoài cửa, anh yên tâm, không ai dám động vào em đâu, cúp máy đây, yêu anh moa moa moa ~ “

Lệ Bắc Đình để điện thoại xuống, thuận tiện liếc mắt nhìn bên ngoài cửa xe, đang định bảo tài xế lái đi. Kết quả ngoài ý muốn nhìn thấy ông bà nội, vợ chồng bác cả của Thư Lan từ công ty đi ra, trông sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

Lệ Bắc Đình nhìn bọn họ, bọn họ cũng chú ý tới Lệ Bắc Đình: “Ba, ba nhìn xem kia có phải xe của Bắc Đình không?” Mấy ngày trước đến ăn cơm hình như cũng đi chiếc xe đó.

“Hình như vậy, có muốn đi qua chào hỏi không.”

“Không đi, cậu ta sẽ không giúp chúng ta đâu.” Ông cụ đã nhìn thấu bộ mặt của Lệ Bắc Đình, nếu đã không giúp, vậy cũng không cần nịnh hót làm gì.

“Nhưng cậu ta là người có khả năng giúp chúng ta nhất, hay là để con đi chào hỏi.” Dứt lời Phương Mỹ Tú nhấc chân, Thư Hạo là đứa con quý báu của bà ta, không thể cứ như vậy bị giam ở nước ngoài được.

Nhưng ngay khi Phương Mỹ Tú đi về phía Lệ Bắc Đình, Lệ Bắc Đình lại mở miệng bào tài xế chạy đi, ai biết bọn họ có làm chuyện gì khó coi ngay trước mặt mọi người hay không.

Lệ Bắc Đình cũng không muốn mình rơi vào vòng xoáy này.

Phương Mỹ Tú dừng bước, gương mặt lộ vẻ lúng túng không biết nên nói gì, rõ ràng vừa rồi Lệ Bắc Đình đã nhìn thấy bà ta, thế nhưng vẫn làm như không thấy, dứt khoát cho xe chạy đi.

Khịt mũi một cái, xoay người, không ngừng chửi rủa.

“Được rồi, về thôi, ruột thịt của mình còn không giúp, con còn trông cậy người ngoài tới giúp đỡ sao.” Tối qua ông cụ đã đụng vách tường, bây giờ căn bản không muốn nhìn thấy Lệ Bắc Đình.

Hôm nay đợi ở phòng làm việc của Thư Chí Minh cả một ngày, cũng không đợi được Thư Chí Minh giúp đỡ, bọn họ ngồi đó cũng không chút ảnh hưởng đến Thư Chí Minh làm việc, đãi ăn đãi uống, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện của Thư Hạo.

Đây là thái độ của Thư Chí Minh, ngay cả ông cũng như vậy, Lệ Bắc Đình sẽ càng không chịu giúp.

“Vậy ba, chuyện của Tiểu Hạo nên làm cái gì bây giờ.” Thư Chí Khang buồn bã, ông ta chỉ có một đứa con trai này, nếu thật sự bị giam ở nước ngoài mấy năm, mặt mũi đều mất hết.

“Hai đứa con nhanh đi làm hộ chiếu, ra nước ngoài trước một bước. Xem thử có thể tiêu tiền để đưa nó ra hay không.”

%Nhưng cho dù có thể dùng tiền để đưa ra, chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy.” Lúc này Thư Chí Khang mới hối hận, trước nay vẫn luôn cho bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, chưa từng nghĩ tới phải tiết kiệm.

Nhiều năm như vậy, tiền Thư Chí Minh cho bọn họ, không tới mười triệu cũng bảy tám triệu.

Mà trên thực tế, trong tay bọn họ ngay cả bảy tám vạn cũng không có.

“Tiền cho các con đâu? Mỗi tháng cho các con nhiều như vậy, tiền đi đâu hết rồi?” Bà cụ cũng nổi giận, mỗi một tháng ông bà cụ chỉ tiêu một chút, phần lớn đều cho vợ chồng Thư Chí Khang, nghĩ rằng bọn họ có hai đứa nhỏ, nhất là đứa nhỏ Thư Hạo còn đi du học. Kết quả cuối cùng một đồng cũng không còn.

Nghe giọng bà cụ, Thư Chí Khang lập tức hoảng sợ, chỉ vào Phương Mỹ Tú:  “Con không biết, đều đưa cho bà ta giữ, ai biết đã đi đâu.”

Phương Mỹ Tú nghe xong cũng không vui: “Ý ông là tôi tiêu sao? Ông không tiêu à? Mỗi tháng chỉ riêng Tiểu Hạo đã tốn chục ngàn, muốn tôi tiết kiệm, vậy sao ông không mua rượu thuốc lá ít một chút đi, sớm muộn cũng uống chết ông.”

“Cái bà này, bà nói gì vậy?” Từ trước đến nay, Phương Mỹ Tú rất dịu dàng với ông ta, đột nhiên lại như vậy, lại còn ngay trước mặt ba mẹ, dĩ nhiên Thư Chí Khang rất không hài lòng.

“Tôi nói gì? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, về nhà.” Ông cụ sắp bị chọc tức chết rồi, cãi vã ngay trước mặt mọi người, khiến cho người qua đường cười nhạo bọn họ.

Phương Mỹ Tú nhịn xuống cơn giận này, bước về phía chiếc xe bên cạnh.

***

Thư Lan bận đến hơi muộn một chút, về đến nhà đã sắp tám giờ, Lệ Bắc Đình ngồi trên ghế sofa, cầm máy tính bảng xem tin tức hôm nay, nghe thấy tiếng động liền buông máy tính bảng xuống.

“Trễ như vậy, anh còn tưởng em bị ai đó bắt cóc rồi.”

“Ai da, mệt chết em rồi.” Thư Lan uể oải, vừa mới xảy ra với sự cố, suýt nữa mặt mình nổ thành cái bánh rán, bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ.

“Không phải gửi bản thảo là được rồi sao, sao còn phải đến nhà máy.” Lệ Bắc Đình rót ly nước đưa tới.

Thư Lan bưng ly nước ực một cái, một hơi cạn sạch: “Ai da, thật là thoải mái, em muốn làm một ít mẫu thật để hoàn thiện bản thiết kế hơn, dù sao bản thiết kế cũng chỉ là ý tưởng trên giấy, biết đâu khác hoàn toàn với mẫu thật thì sao.”

“Rất có tinh thần cầu tiến.” Lệ Bắc Đình cười cười, nhận lấy ly không từ tay cô.

“Đương nhiên, nếu đã làm thì làm cho tốt, bằng không thì đừng làm, em đói lắm rồi, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa, nấu xong rồi, tới ăn đi.” Lệ Bắc Đình ăn cơm một mình cũng không ngon miệng.

“Ăn cơm ăn cơm, chết đói rồi.”

Làm việc chân tay thật mệt mỏi, càng làm việc lại càng muốn ăn gì đó, cô đã uống một chai sữa chua lúc năm giờ hơn, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì quá đói cho nên ăn tương đối nhanh, cũng rất thỏa mãn, ăn uống no đủ, hết sức hài lòng.

“Ăn no rồi?” Lệ Bắc Đình để đũa xuống.

“Tạm được, no bảy phần, không thể ăn quá nhiều, mỗi ngày ăn quá nhiều sẽ bị mập, chỉ cần không đói bụng là được.” Thật sự Thư Lan không thể cứ mãi đắc ý như vậy, mỗi bữa ăn no căng, muốn không mập cũng khó.

“Đói thì cứ ăn cho no, lát nữa tối lại để bụng đói đi ngủ sao?” Thư Lan như vậy, cứ như là nhà không có tiền, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no.

“Không ăn.” Thư Lan kiên quyết lắc đầu: “Em đi xem phòng ngủ ở lầu hai như thế nào rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK