• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Thảo + Beta: iên


Thư Lan cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, phủi phủi tay: “Đã xong.”

Lệ Bắc Đình nhìn cô cười: “Chuyển sang chế độ yên lặng đi, tránh bị làm phiền, anh lên lầu xử lý chút chuyện.”

“Được, phòng ngủ ở lầu hai đã bài trí sắp xong rồi, khi nào chuyển vào ở?” Thư Lan quỳ ngồi trên ghế salon, gác cằm lên lưng ghế.

“Ngày mai đi, ngày mai anh sẽ về nhà sớm sắp xếp một vài thứ.” Đồ lớn đã có người dọn, nhưng vẫn có mấy thứ vặt vãnh Lệ Bắc Đình không muốn để người khác làm lộn xộn, chỉ có thể tự mình làm.

Thư Lan gật đầu, quay đầu sang bên cạnh, lại là Phương Mỹ Tú gọi đến, cô dứt khoát không nghe máy, cầm điện thoạilên lầu tìm Đỗ La để châm chọc gia đình kỳ lạ này vài câu.

Thấy Thư Lan không nhận điện thoại, Phương Mỹ Tú vẫn liên tục gọi hết lần này đến lần khác, đến khi nhận ra là cô cố tình không nghe mới nhờ bà cụ gọi cho Thư Lan.

Tránh cho bà cụ gọi cho Thư Chí Minh, nói cô thế này thế nọ, cô đành phải nhận điện thoại.

Nhưng điều Thư Lan không ngờ tới là, bà cụ không hề nhắc đến chuyện của Thư Hạo mà chỉ hỏi bao giờ Thư Lan có thời gian đi dạo phố, bà cụ sẽ mua quần áo mới cho cô.

Thư Lan xoa xoa lỗ tai, lần này đã thông minh hơn rồi.

Lúc trước cô còn nghĩ, nếu bà cụ thật sự muốn đi dạo phố với cô, cô sẽ đồng ý, dù sao có ai không thích mua quần áo đâu chứ.

Nhưng bây giờ bây giờ xảy ra chuyện của Thư Hạo, nếu lúc này Thư Lan nhận đồ của bọn họ xong lại không giúp, chắc chắn sẽ phiền chết cô, vẫn là thôi đi, vì mấy bộ quần áo, không đáng.

Cho nên Thư Lan từ chối.

Bà cụ thở dài: “Lan Lan, bà chỉ có đứa cháu trai là Tiểu Hạo mà thôi, con nể mặt ôngbà nội, giúp bác cả con một lần có được không?”

“Không sao đâu bà nội, tội danh này nhiều lắm là phán mấy năm tù thôi, không đến mức tử hình đâu, cháu trai của bà vẫn còn.” Dáng vẻ làm như Thư Hạo sắp đi chết này, Thư Lan không mấy quan tâm.

“Đứa nhỏ này, con nói gì vậy, ngồi tù cũng để lại vết nhơ, sẽ phá hủy tương lai sau này của Tiểu Hạo.” Đây chính là con trai duy nhất nhà họ Thư, sao bà cụ đành lòng được chứ.

“Anh ta còn lớn tuổi hơn con, chẳng lẽ không biết phạm pháp sẽ có hậu quả gì sao? Nếu biết mà vẫn làm, vậy chứng tỏ anh ta sẵn sàng gánh vác hậu quả, bà nội lo lắng cho anh ta làm gì, không cần lo đâu.”

“Nói tới nói lui, cuối cùng là con không muốn giúp phải không?”

“Bà nội, không phải con không muốn, mà con không có năng lực này, còn nữa bà nội, bà cũng là phụ nữ, hẳn bà nên đứng về phía phụ nữ, nên thương xót cho cô gái bị anh ta quấy rối mới đúng, chứ không phải nghĩ đến việc Thư Hạo là một đứa cháu trai, có thể nối dõi tông đường. Dù sao cũng không phải nối dõi tông đường của bà, cũng không phải nối dõi thế hệ của bà, bà lo lắng làm gì.”

Lớn lên trong hoàn cảnh ngày xưa, không ít phụ nữ bị đầu độc, trở nên phụ thuộc vào đàn ông, không ít người có tư tưởng giống bà cụ, hơn nữa những tư tưởng đó đã khắc sâu vào đầu bọn họ rồi, không cách nào thay đổi được, mà Thư Lan cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ của bà cụ, nhưng cô vẫn muốn nói rõ quan điểm của mình.

Bây giờ là thời đại nào rồi, nam nữ đều như nhau, thậm chí phụ nữ cũng rất giỏi.

Nối dõi tông đường cái gì, sống không thể mang, chết cũng không thể giữ, bận tâm nhiều chuyện sau này như vậy làm gì.

“Thư Lan, sao con có thể nói mấy lời đó, không có chút quy củ nào.”

“Con là vậy đó, bà nội, bà cũng đừng quá lo lắng, Thư Hạo họ Thư, cứ để cho ông nội quản, bà đừng xía vào.”

Ông cụ tự cho mình làm chủ gia đình, tỏ vẻ kiêu ngạo, cái gì cũng để cho bà cụ ra mặt, chẳng khá hơn bao nhiêu.

“Bà hay ông nội con cũng như nhau thôi.” Tuổi bà cụ cũng đã cao, suy nghĩ đã sớm ăn sâu, làm sao nghe lọt lời Thư Lan.

“Nếu vậy,bà bảo ông nội đến đây.”

Thư Lan không cho bà cụ nói tiếp, dứt khoát cúp điện thoại.

Cô bĩu môi, ném điện thoại sang một bên, phiền thật.

Nếu sau này con trai cô làm ra mấy chuyện ngu xuẩn như vậy, đừng nói cứu nó, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ là được, có đứa con trai ngu xuẩn như vậy, đúng là làm xấu danh tiếng của c.

Chuyện hôm nay thật kỳ lạ, nhưng còn có chuyện càng kỳ lạ hơn, chính là vì đứa cháu trai không ra hồn này, ông cụ đã thật sự gọi điện thoại đến tìm Thư Lan.

Vừa đúng lúc Lệ Bắc Đình về nhà, cô liền ném điện thoại sang cho Lệ Bắc Đình.

“Alo, ông nội, con là Bắc Đình.* Lệ Bắc Đình ngồi ở mép giường nghe điện thoại.

“À, là Bắc Đình sao, Lan Lan đâu?” Rõ ràng là ông cụ gọi điện thoại cho Thư Lan, sao biến thành Lệ Bắc Đình nhận rồi.

“Lan Lan ở đây, ông có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, Bắc Đình, về chuyện của Tiểu Hạo, con có thể giúp một tay không, bác cả của con sắp phát điên rồi.”

Thư Hạo ở nước ngoài xa xôi, bọn họ muốn liếc mắt một cái cũng không thể, muốn đi cửa sau cũng không được, muốn cầu xin phía cô gái bị hại thông cảm lại càng không thể nào.

“Ông nội, con đã nói với bác cả rồi, chuyện này ngoài tầm với của con, con không quản được nhiều như vậy, chuyện trong nhà là con làm chủ, mọi người gọi cho Lan Lan cũng vô ích, nếu như có thể giúp con nhất định sẽ giúp, chẳng qua là chuyện này con không giúp được.”

“Nhà họ Thư chúng ta nuôi Lan Lan lớn như vậy, sau đó gả cho con, bây giờ muốn con giúp chúng ta một lần cũng không được sao? Vậy Lan Lan còn mở miệng ngậm miệng nói sinh nam hay nữ đều như nhau. Sự thật chứng minh, con gái chính là con nhà người khác, nhà mình xảy ra chuyện sẽ không đưa tay giúp đỡ, gả ra ngoài chính là bát nước đã hất đi.”

Ông cụ nổi giận, từ lúc nhận được tin tức đến bây giờ, cả nhà bận trước bận sau, vì cứu Thư Hạo mà nhiều lần gọi điện thoại cho Lệ Bắc Đình, muốn nhờ anh hỗ trợ một chút.

Lệ Bắc Đình là con cháu lại muốn ông cụ này bỏ qua mặt mũi nhờ vả anh. Kết quả anh còn không đồng ý, làm gì có đạo lý đó.

Bây giờ ông cụ ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ nữa.

“Ông nội, ông nói lời này cũng không đúng, luật pháp lớn hơn tình nghĩa, đứng trước với pháp luật, dù ông nói gì cũng vô dụng. Hôm nay nếu đổi lại là Lan Lan xảy ra chuyện, ông cũng sẽ dùng mọi cách nhờ vả người khác đi cứu Lan Lan chứ? Vả lại ông nội và bà nội cũng chưa từng quan t@m đến Lan Lan, bây giờ Thư Hạo xảy ra chuyện, sao lại cảm thấy mình có công ơn nuôi dưỡng rồi, có phải mọi người hơi quá đáng không?”

Lệ Bắc Đình nghe ông cụ nói như vậy, tức đến mức không nói nên lời, ngay cả kính ngữ cũng không dùng, nháy mắt toàn thân tỏa ra áp bức, phảng phất như đối diện với nhân viên công ty vậy.

Chỉ một câu nói đã khiến cho ông cụ nghẹn họng không thốt lên được lời nào, trực tiếp quẳng điện thoại đi.

Bên kia truyền tới tiếng tít tít, Lệ Bắc Đình đặt điện thoại xuống: “Ông nội cúp rồi.”

Thư Lan ngồi trên giường, cho anh một ngón tay cái, hết sức khâm phục: “Lợi hại lợi hại, có thể chọc cho ông nội tức đến mức đó, ha ha.”

“Ông cụ không nói lý trước, anh chỉ là nói sự thật mà thôi, ai nói gả con gái ra ngoài là trở thành con nhà người khác, anh phải giúp mới là đối tốt với vợ.” Lệ Bắc Đình cầm tay cô hôn một cái.

Giống như lúc công ty Thư Chí Minh xảy ra chuyện, lần nào Lệ Bắc Đình cũng mặc kệ.

Nếu muốn người khác giúp mình, ít nhất mình phải tôn trọng người ta một chút, cứ lúc nào khó khăn mới nhớ tới người ta, vậy ai lại bằng làm người tiêu tiền như rác kia chứ.

“Đúng vậy, tắt chuông điện thoại đi, ai gọi cũng không nhận.” Thư Lan cài đặt điện thoại xong mới nhớ tới một chuyện, vội kéo Lệ Bắc Đình lại: “Anh nói nhà chúng ta ai làm chủ? Hả?”

Mặt Thư Lan đầy vẻ mất hứng, bĩu môimuốn Lệ Bắc Đình cho một lời giải thích.

Đương nhiên có thể đánh lui ông cụ là rất tốt, nhưng chuyện nhà ai làm chủ vẫn phải nói cho rõ ràng mới được.

“Ha ha ha, anh chỉ nói vậy thôi.” Tay Lệ Bắc Đình giữ cái chăn lại, nếu không giữ, thế nào Thư Lan cũng ngã nhào.

“Vậy anh nói cho rõ ràng, cái nhà này ai làm chủ?” Thư Lan hơi hất cằm lên, tỏ vẻ nếu anh không ngoan ngoãn nói là em, thì em sẽ cắn chết anh.

“Em, em làm chủ, anh nào dám làm chủ.” Lệ Bắc Đình nhướng mày khẽ cười, ngay cả dáng vẻ cô cố tình gây sự cũng đẹp như vậy.

“Hừ hừ, coi như anh có chút biết thân biết phận, được rồi, anh mau đi tắm đi.” Thư Lan buông cổ áo anh ta, còn vuốt nhẹ vài cái.

“Cái này không gấp, lát nữa tắm cũng được.” Thư Lan buông anh ra, nhưng anh lại chưa muốn đi.

Ánh mắt Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan càng lúc càng sâu, Thư Lan cảm giác có nguy hiểm, lập tức quay lưng định bỏ chạy.

Tuy nhiên lại bị người đàn ông nắm chặt mắt cá chân: “Chạy đi đâu?”

“Em, em mệt rồi, buồn ngủ.” Thư Lan hoảng hốt, đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ, rất dễ xảy ra lau súng cướp cò.

“Vừa khéo, anh cũng mệt.”

“Vậy anh nhanh đi tắm đi, ngủ sớm một chút.”

“Không gấp, chúng ta vận động một chút trước khi ngủ.” Lệ Bắc Đình kéo người đến gần, nhẹ nhàng chậm rãi như một con sói lớn chuẩn bị vào bữa ăn.

“Không cần, em cảm thấy mệt lắm.”

“Chuyện trong nhà em làm chủ, chuyện trên giường anh làm chủ, như vậy rất công bằng.”

“Em cảm thấy không ưm…”

Tiếng phản kháng của Thư Lan bị đẩy về trong bụng.

Trước khi mất đi ý thức, Thư Lan nghĩ mình lại bị lừa rồi, cái gì chuyện trong nhà cô làm chủ, Lệ Bắc Đình chính là một tên lừa gạt, ngoài miệng thì nói dễ nghe lắm, đàn ông đều là móng heo lớn.

Mệt mỏi một đêm, sáng hôm sau vẫn phải dậy sớm đi làm, Thư Lan nói được làm được, nếu muốn cố gắng thật tốt thì không thể lại tái phạm lỗi trì hoãn, không thể luôn nghĩ mình có đường lui được.

Nhưng cô vừa thức dậy lại càng tức giận hơn, nhất là sáng sớm Lệ Bắc Đình còn tới khiêu khích cô, cô nổi cáu cắn lên cằm Lệ Bắc Đình một cái.

Không nặng không nhẹ, kết quả là để lại trên cằm Lệ Bắc Đình một loạt dấu răng.

Lúc ăn sáng chị Lâm nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi, đại khái là muốn hỏi lại ngại hỏi.

Thư Lan uống cháo nén cười, đáng đời, ai bảo tối qua anh quá đáng như vậy, đã nói ngủ mà không chịu, nhất quyết bám lấy cô lăn lộn đến nửa đêm, dẫn đến sáng sớm hôm nay thức dậy mí mắt cô trở nên nặng trĩu.

Lệ Bắc Đình liếc cô một cái: “Còn cười, đều chuyện tốt do em làm, chờ lát nữa anh đến công ty còn không biết bị cười nhạo đến mức nào.”

“Có gì đâu mà cười, anh cứ nói là bị mèo hoangcắn.”

“Đúng vậy, nhà chúng ta nuôi một con mèo hoang năm mươi kí.” Lệ Bắc Đình cười trêu chọc.

“Nói bậy!” Thư Lan tức giận: “Em làm gì đến năm mươi kí? Em chỉ hơn bốn mươi kí thôi.”

“Ăn kem và dưa hấu thêm vài tháng thì sẽ tới.”

“Vậy em ăn ít một chút là được.” Thư Lan không vui, khẽ nhăn mũi: “Anh cố ý đúng không?”

Lệ Bắc Đình hất cằm một cái: “Em cũng cố ý.”

“Như nhau thôi, nên đóng dấu vẫn hơn, để cho những người phụ nữ khác biết anh là đàn ông đã có chủ, bớt liếc mắt với anh lại.”

“Anh đâu phải là nhân dân tệ, lấy đâu nhiều người nhìn anh như vậy.”

“Anh còn thơm hơn cả nhân dân tệ nữa.”

“Anh cảm thấy em mới thơm hơn anh.’ Lệ Bắc Đình nói xong còn li3m li3m môi, tựa như nhớ lại hương vị vừa rồi vậy.

Thư Lan trợn mắt nhìn anh: “Đồ háo s@c.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK