• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong những ngày nghỉ tiếp theo, hai người đều rúc trong nhà, cũng không đi đâu cả. Tiện thể, họ mở phòng chiếu phim gia đình trên tầng thượng để dùng thử. Căn phòng đó sau khi được lắp đặt xong đã phủ bụi, chưa từng mở ra lần nào.

Lần này, Thư Lan cảm thấy buồn chán, bèn chọn mấy bộ phim cũ, kéo Lệ Bắc Đình cùng xem với cô.

Không gian rộng rãi, nằm xem phim thoải mái, vươn tay là có đủ loại đồ ăn vặt, đảm bảo độ thư giãn tối đa.

Tất nhiên, trong khoảng thời gian đó Thư Lan cũng không phải hoàn toàn không làm gì. Cô đã vẽ một bản thiết kế trâm cài ngực hình chim én, dự định làm ra để tặng cho Lệ Bắc Đình. Sau khi vẽ xong, cô đưa bản thiết kế cho anh xem.

“Nhìn xem, anh thích không?”

Lệ Bắc Đình đang ngồi trước máy tính xử lý một số việc, đeo kính gọng vàng mỏng. Anh thấy cô đi vào, bèn tháo kính xuống, nhận lấy bản vẽ.

“Là trâm cài áo sao?” Người đàn ông quan sát, vẫn là tông màu đen trắng rõ ràng. Có hơi nghiêm túc, trang trọng, khá phù hợp để đeo trong các buổi tiệc lớn.

“Đúng vậy, em cảm thấy chim én vẫn đẹp nhất khi là đen trắng. Đây là tặng anh, mấy ngày nữa em sẽ gửi đến công ty, bảo người ta làm.”

“Tặng anh?” Lệ Bắc Đình hơi ngạc nhiên: “Không ngờ phu nhân lại nhớ đến anh như vậy.”

“Coi như cảm ơn anh đã dẫn em đi xem chim én.” Ánh mắt Thư Lan dừng lại ở chiếc kính gọng vàng: “Anh bị cận thị sao?”

“Không, đây là kính chống bức xạ, đeo để bảo vệ mắt khi làm việc với máy tính.” Lệ Bắc Đình chỉ đeo một lúc khi mắt cảm thấy khó chịu.

“Cũng khá đẹp đó.” Thư Lan cầm kính đeo lên cho Lệ Bắc Đình, bĩu môi: “Trông có hơi giống kiểu người văn nhã bại hoại[1]

[1] Văn nhã bại hoại: Ý chỉ bề ngoài nhìn đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu có nhiều suy nghĩ đen tối xấu xa. Là dạng lưu manh giả danh tri thức, sói đội lốt cừu.

Lệ Bắc Đình: “…”

“Đây là lời khen sao?” Lệ Bắc Đình kéo kính xuống nhìn cô chăm chú, có ai lại miêu tả chồng mình như thế chứ.

“Đúng mà, anh không biết bây giờ văn nhã bại hoại không còn là từ mang nghĩa xấu nữa sao? Giờ đây, văn nhã bại hoại là một từ cực hot, hầu hết dùng để miêu tả một người đeo kính trông đẹp trai. Em đang khen anh đấy.”

Lệ Bắc Đình nhíu mày, hơi đau đầu xoa xoa thái dương, anh thật sự không biết điều này.

“Haha, đúng là khoảng cách thế hệ rồi. Không sao đâu, rảnh thì lên mạng nhiều chút, học hỏi thêm. Bây giờ nhiều từ ngữ có ý nghĩa khác so với trước đây lắm.” Thư Lan thật sự cảm thấy Lệ Bắc Đình đeo kính rất đẹp trai, giống như một nhà tri thức cao cấp, dù thực ra anh vốn dĩ là như thế.

“Còn từ nào nữa?”

“Ví dụ như sạc điện, ý nghĩa là gì?”

“Sạc điện cho điện thoại? Còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Bây giờ sạc điện nghĩa là học thêm kiến thức, trau dồi bản thân, nâng cao chính mình. Lệ tiên sinh đúng là lạc hậu ghê.” Thư Lan đeo lại kính lên mặt Lệ Bắc Đình: “Anh làm việc chăm chỉ đi, em đi xem phim đây.”

Thư Lan xoay người định rời đi, nhưng bị Lệ Bắc Đình nắm lấy cổ tay kéo lại, ép ngồi lên đùi anh: “Chế nhạo anh xong rồi định đi luôn sao?”

“Em chế nhạo anh hồi nào.” Thư Lan chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lệ Bắc Đình, vẻ mặt vô tội hết mức.

Lệ Bắc Đình ngẩng đầu hôn nhẹ cô một cái: “Còn bảo không cười nhạo anh. Cô gái nhỏ thích theo đuổi thần tượng, còn anh thì không, có vài thứ đúng là không rành lắm.”

Thuật ngữ trong giới của fan nhiều vô kể, anh sợ mình chẳng hiểu được từ nào.

“Thế thì anh học đi.” Thư Lan giơ tay ôm lấy cổ Lệ Bắc Đình, cố ý nói: “Giới giải trí thú vị lắm, em  biết bao nhiêu là đầu tường. Ai nấy đều rất đẹp trai.”

“Chuyện trong giới giải trí thật giả lẫn lộn. Đừng quá đặt tình cảm vào đó.” Lệ Bắc Đình đã tiếp xúc nhiều, chẳng có mấy thiện cảm với giới này. Quá phức tạp, mỗi người đều có mấy bộ mặt khác nhau.

“Em đâu có theo đuổi thần tượng, chỉ là có nhiều đầu tường thôi. Chỉ cần người em thích đủ nhiều, cho dù ai bị sập phòng cũng chẳng bao giờ đuổi kịp em.”

Đối với câu nói này, Lệ Bắc Đình nhíu mày, lại rất khiêm tốn hỏi: “Đầu tường và sập phòng nghĩa là gì?”

“Đầu tường chính là cỏ đầu tường, thích rất nhiều ngôi sao, nhưng không thật lòng thật dạ. Sập phòng là ví dụ như một ngôi sao bị phanh phui đồng thời có vài cô bạn gái, hoặc làm mấy chuyện phạm pháp, thì chính là sập phòng.”

“Chậc, thật đúng là rảnh rỗi quá, Thương Hiệt[2] cũng không sáng tạo chữ được như các em.” Lệ Bắc Đình chống tay lên eo cô, cười cười trêu chọc.

[2] Thương Hiệt là một nhân vật thần thoại Trung Hoa, được suy tôn là thánh tổ của chữ Hán.

“Bây giờ đã thịnh hành các từ viết tắt bằng chữ cái đầu rồi. Ví dụ YYDS, anh đoán là gì?”

“Mãi mãi đều là? Lại có bao nhiêu? Một dải nước như dải lụa?” Lệ Bắc Đình vắt óc suy nghĩ.

“Hahaha, đều sai hết rồi!” Thư Lan ôm lấy cổ anh, cười đến mức không thở nổi: “Anh thật sự ngốc quá, chính là nói một người đặc biệt lợi hại, đặc biệt xuất sắc, giống như thần thánh vậy.”

Lệ Bắc Đình bất lực thở dài. Anh rất chú ý rèn luyện sức khỏe, cũng rất chú trọng việc chăm sóc bản thân, không cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thư Lan lớn đến vậy. Ra ngoài nhìn thì thấy hai người cũng khá xứng đôi, nhưng hiện giờ anh mới nhận ra sự chênh lệch này: những thứ Thư Lan thích, dường như anh chẳng hiểu gì.

Còn anh dành hết thời gian và tâm sức cho công việc ở công ty. Thư Lan cũng chẳng hiểu những điều này.

Anh thực sự lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ không còn chủ đề chung để nói chuyện.

“Được rồi, không nói với anh nữa, em đi xem phim đây.” Thư Lan từ trong lồ ng ngực của Lệ Bắc Đình rời đi: “Anh làm việc tiếp đi.”

Lệ Bắc Đình còn chưa kịp nói gì, Thư Lan đã chạy ra ngoài, đến cửa còn thò đầu vào nói: “Lệ Bắc Đình YYDS!”

Rồi cười lớn rời đi.

Lệ Bắc Đình bật cười, lắc đầu. Ở bên Thư Lan, khóe miệng anh luôn không tự chủ được mà cong lên, dù muốn cũng chẳng thể ép xuống.

Anh cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, bảo Kỷ Niên tìm cho anh một bảng từ vựng trong giới giải trí. Xem ra, sống đến già thì học đến già. Sau này anh phải học hỏi thêm, nếu không lần sau lại bị Thư Lan cười cho mất.

Kỷ Niên cảm thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ Lệ tổng dù muốn tiến quân vào giới giải trí cũng không cần phải học những thứ này chứ? Chẳng lẽ là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng sao?”

Ừm, tinh thần của Lệ tổng thật đáng học hỏi, chẳng trách tại sao anh có thể trở thành Lệ tổng.

Kỷ Niên chắc hẳn không thể nào ngờ được rằng lý do Lệ Bắc Đình muốn học những thứ này là vì không muốn bị cô vợ nhỏ đáng yêu của mình chê bai.

*

Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động đối với nhân viên của Tập đoàn Lệ Thị, đặc biệt là bộ phận Hệ thống Nhà thông minh, gần như bị tuyên bố bỏ qua. Ngay từ đầu đã có thông báo rằng tất cả phải tăng ca. Mặc dù tăng ca vào ngày lễ sẽ được tính gấp ba lần lương, nhưng phần lớn mọi người thực sự không muốn tăng ca.

Làm việc lâu như vậy, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ dài để nghỉ ngơi một chút, ai nấy đều mong chờ từ lâu. Hầu hết mọi người gần như đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động từ sau tiết Thanh Minh rồi.

Nhưng mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Không ai ngờ rằng Lệ tổng lại bị tai nạn xe, sau đó lại xuất hiện một  Lệ tổng nhỏ khác. Tất nhiên, cái danh xưng Lệ tổng nhỏ chỉ dám gọi lén lút sau lưng, còn trước mặt thì mọi người vẫn gọi là Lệ tổng.

Đối với vị Lệ tổng mới đến này, đa số mọi người không có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao cũng chỉ là làm việc lấy lương, chỉ cần công ty không phá sản là được. Nếu cố tìm ra thì cũng có, chẳng hạn như,  Lệ tổng nhỏ không đẹp trai bằng Lệ tổng trước.

Lệ Bắc Đình ở công ty có rất nhiều người hâm mộ. Hơn nữa họ đều là những fan chân chính, không phải kiểu mơ tưởng viển vông. Đối với Lệ Bắc Đình, đa số mọi người đều thật sự kính nể. 

Anh từng bước từng bước, đã làm việc qua nhiều bộ phận trong Tập đoàn Lệ Thị. Vì vậy hầu như ai cũng biết đến anh và từng chứng kiến tài năng của anh, nên rất tin tưởng anh. Thêm vào đó, gương mặt đẹp trai của anh thực sự mang lại cảm giác an toàn.

Còn đối với Lệ Nam Hi, một tổng giám đốc tạm thời được bổ nhiệm từ trên xuống, lại không đẹp trai bằng Lệ Bắc Đình. Hắn vừa mới vào công ty đã chắc chắn gây ra không ít lời bàn tán.

Tháng này, nhiều nhân viên làm việc không còn chăm chỉ như bình thường.

Cũng có rất nhiều người tự hỏi khi nào Lệ Bắc Đình mới quay lại.

Vốn dĩ vị trí của Lệ Nam Hi trong công ty đã không ổn định, lần này lại trực tiếp ép buộc làm thêm giờ, cắt luôn kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động của mọi người, khiến nhiều người giận mà không dám nói gì.

Cho dù có tức giận, cũng chẳng ai dám phản đối. Ai mà không phải đang gánh vác cả gia đình phía sau, mất việc rồi thì biết lấy gì mà sống?

Vì vậy, dù không muốn làm thêm giờ, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì, chỉ đành mang theo oán giận mà tăng ca.

Lệ Nam Hi đang bận rộn với giai đoạn hợp tác đầu tiên của RL. Về cơ bản, mọi thứ đã được định đoạt, chỉ còn thiếu việc ký hợp đồng. Hơn nữa, quan hệ giữa Lệ Nam Hi và David đã trở nên rất tốt. Chỉ có điều khiến Lệ Nam Hi cảm thấy tiếc nuối là hắn vẫn chưa từng gặp Chu tổng.

Tuy vậy, Chu tổng đã từng gọi điện thoại cho hắn, cả hai bên đều rất mong đợi vào việc hợp tác này. Vì vậy, Lệ Nam Hi vô cùng tin tưởng rằng việc này sẽ thành công. Hắn liền yêu cầu các nhân viên trong bộ phận Hệ thống Nhà thông minh tăng ca để hoàn thiện hệ thống, xem như thể hiện sự chân thành đối với RL.

Sao hắn có thể nghĩ đến cảm xúc của nhân viên được? Thậm chí có thư ký đã gợi ý rằng việc yêu cầu nhân viên làm việc suốt kỳ nghỉ liệu có ổn không. Nhưng Lệ Nam Hi nghĩ, bản thân hắn cũng tăng ca mỗi ngày, vậy nhân viên tăng ca thì có sao đâu? Hơn nữa, lại còn được trả gấp ba lần lương, xét cho cùng nhân viên vẫn là người được lợi. Nghĩ vậy, hắn liền dứt khoát đưa ra quyết định này.

Nhìn lại, đây đã là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động mùng 1 tháng 5. Vốn dĩ không có việc gì, vậy mà mọi người vẫn phải tăng ca trong suốt kỳ nghỉ. Ai cũng chỉ mong Lệ tổng mau chóng quay lại. Vì trước đây khi anh có mặt, làm gì có chuyện phải tăng ca suốt năm ngày của kỳ nghỉ lễ như thế này. Thêm nữa, nếu phải tăng ca, công ty thường sẽ trả gấp ba lần lương kèm theo phụ cấp. Nhưng lần này thì không có gì cả, khiến ai nấy đều không vui.

Không ngờ rằng, vào khoảng bốn giờ chiều ngày thứ năm, một nhân viên của bộ phận lập trình bất ngờ phát bệnh và ngất xỉu ngay tại chỗ làm việc.

Các đồng nghiệp trong bộ phận nhanh chóng gọi điện cấp cứu và đưa người đó đến bệnh viện. Nhưng đáng tiếc, khi đến nơi thì đã quá muộn. Nỗ lực cứu chữa không thành công, người này được tuyên bố tử vong ngay tại bệnh viện.

Khi Kỷ Niên gọi điện đến, Thư Lan và Lệ Bắc Đình đang chơi bài, một kiểu cờ tỷ phú hai người do Thư Lan tự sáng chế.

Nghe tin có nhân viên đột tử, Lệ Bắc Đình đặt lá bài trong tay xuống, nói: “Thông báo ngay cho gia đình nhân viên, kịp thời trao đổi về việc bồi thường. Đừng giấu giếm, giấu cũng không được. Còn về việc Lệ Nam Hi muốn xử lý thế nào thì không cần quan tâm, cứ làm theo chỉ thị của tôi.”

“Vâng, Lệ Tổng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Kỷ Niên cũng lần đầu gặp phải chuyện như thế này. Trong những năm qua, công ty chưa từng có trường hợp nhân viên đột tử. Cậu ta chợt cảm thấy may mắn vì Lệ Tổng không có mặt ở công ty, nếu không nhà họ Lệ không biết sẽ trách móc anh thế nào nữa.

“Chuyện gì vậy?” Thư Lan thu lại nụ cười, nhận thấy sắc mặt của Lệ Bắc Đình không ổn.

“Bộ phận lập trình có một nhân viên vừa đột tử.”

Thư Lan giật mình: “Sao lại như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK