Editor: Hyen + Beta: Mia
Liễu Thiến là bạn cùng phòng thời đại học của cô, với vẻ ngoài ưa nhìn cộng thêm dáng người cao ráo, cô ta được một người tìm kiếm tài năng phát hiện khi còn là sinh viên năm thứ hai và gia nhập làng giải trí, hiện tại đã là minh tinh hạng ba, bốn.
Khi còn là sinh viên năm hai, cô ta bận rộn đóng phim, quan hệ giữa hai người vẫn bình thường. Nhưng khi đến năm ba, cô ta đột nhiên trở nên thân thiết với Thư Lan, đi đến đâu cũng chăm sóc cho Thư Lan. Lúc ấy Thư Lan còn tưởng mình đã tìm được một người bạn có cùng chí hướng.
Sau đó, mối quan hệ giữa hai người phát triển nhanh chóng, không lâu sau Minh Châu Châu Báu thay đổi người phát ngôn, Liễu Thiến đã bắt chuyện với cô, Thư Lan nghĩ hai người là bạn bè, nước phù sa không chảy ruộng ngoài*, lại thấy Liễu Thiến có vẻ không tồi thế nên cô đã nói chuyện với ba mình.
*Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: ý nói những thứ tốt sẽ không bao giờ để cho người ngoài.
Từ trước đến nay ba luôn chiều theo ý cô, cô nói gì thì ba cũng đều đồng ý, cứ vậy Liễu Thiến đã trở thành người phát ngôn của Minh Châu Châu Báu.
Nhưng sau đó cô mới nhận ra, lúc đầu Liễu Thiến tiếp cận cô là vì muốn có cơ hội làm người phát ngôn, lúc sau tiếp cận cô là vì Lệ Bắc Đình.
Bây giờ nghĩ lại, Lệ Bắc Đình giống như một miếng thịt mỡ, hầu như tất cả mọi người xung quanh đều có hứng thú với Lệ Bắc Đình.
Thư Dung như nào, Liễu Thiến như thế.
Nếu phải so sánh thì Thư Dung có vẻ tốt hơn chút, cô ta còn có liêm sỉ, nhưng Liễu Thiến lại khiến Thư Lan cảm thấy buồn nôn.
“Lan Lan, cậu sao vậy, tâm trạng không tốt sao?” Liễu Thiến mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào: “Tớ có nói sau khi đi Tây Nam về, tớ sẽ mang cho cậu bánh hoa địa phương và đồ ăn vặt.”
“Ngủ không đủ giấc.” Trước đây Thư Lan sẽ vui vẻ, nói dễ nghe là cô đối xử với người khác rất chân thành, nói khó nghe thì cô chính là một kẻ ngốc. Người khác giúp đỡ một chút cũng khắc sâu trong lòng, rồi trả lại gấp trăm ngàn lần.
Nói chính xác hơn thì chỉ cần người khác nhớ đến cô, đối xử tốt với cô, vậy cũng đủ.
Nhưng như vậy là đủ sao? Cô nợ người ta cái gì? Tình cảm của con người vốn dĩ là có qua có lại, nếu cho đi và nhận lại không được bằng nhau thì ít nhất cũng phải không quá cách biệt chứ?
Từng ơn huệ nhỏ của Liễu Thiến cô đều nhớ rõ ràng, nhưng kiếp trước Lệ Bắc Đình đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại không nhìn ra, thật là kỳ quái.
Hiện tại, Thư Lan một chút cũng không hứng thú.
“Có phải cậu lại cãi nhau với Lệ Bắc Đình không?” Liễu Thiến ngồi xuống, lâu rồi không gặp, cô ta dường như cảm thấy thái độ của Thư Lan đối với mình rất khác.
“Không có.”
“Vậy tốt rồi, cậu xem cái này này, là tinh dầu hoa hồng, họ nói cái này có thể dùng để dưỡng da. Bên đó có rất nhiều nên tớ mang cho cậu một lọ.” Liễu Thiến đặt những đồ vật ở dưới mặt đất lên bàn, giới thiệu từng thứ một như muốn nhấn mạnh cô ta quan tâm tới Thư Lan nhiều thế nào.
“Cảm ơn, hết bao nhiêu thế, tôi sẽ chuyển khoản cho cô.” Thư Lan không muốn trao đổi bất bình đẳng nữa.
“Hả, tiền gì, Lan Lan cậu bị sao vậy, đây là đồ tớ muốn tặng cậu, tớ có muốn lấy tiền của cậu đâu?” Liễu Thiến thay đổi sắc mặt, tiến lại gần: “Có phải gần đây tớ không ở cùng cậu không, lần này là tớ đi làm, cậu đừng giận mà.”
“Không có.” Thư Lan rút cánh tay đang ôm mình ra, cố nén giọng buồn nôn: “Cô bận thì đi đi, tôi phải về nhà.”
“Đúng lúc bây giờ tớ rất rảnh, hay chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhé.” Liễu Thiến tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng cô ta vẫn giả vờ như không có việc gì, có một số chuyện không nên hỏi sẽ tốt hơn, không hỏi có thể giả câm giả điếc.
“Rất xin lỗi, tôi phải về nhà, tôi cảm thấy không thoải mái.” Thư Lan từ chối.
“Vậy được, cậu về nghỉ ngơi đi, có muốn tớ đưa cậu về không?” Mặc dù thấy sắc mặt Thư Lan thay đổi nhưng Liễu Thiến trước sau như một vẫn tươi cười.
“Không cần, cô cũng về nghỉ ngơi đi.”
“Được, vậy tớ đi trước đây. Nếu cậu có việc gì thì gọi cho tớ, đừng để trong lòng.”
Cuối cùng Liễu Thiến vỗ vỗ vai Thư Lan rồi quay người rời đi.
Thư Lan xoa trán, nhìn đống đồ này một chút cũng không muốn đụng vào.
Cô rất ít khi dùng những thứ mà Liễu Thiến đưa, vì cô không quen, nhưng dù vậy, cô cũng không có ý xem thường, trong lòng luôn ghi nhớ ân tình. Nhưng cũng chính bởi biết ơn ấy đã khiến cô bị tổn thương.
Thư Lan thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng làm việc, vừa định vào thang máy thì bị thư ký của ba chặn lại.
“Tiểu thư, Thư tổng gọi cô qua đó.”
Thư Lan điều chỉnh cảm xúc, cô không muốn đem cảm xúc khó chịu này truyền cho ba.
Cô đẩy cửa phòng làm việc ra: “Ba, ba gọi con ạ?”
“Lan Lan qua đây ngồi đi.” Thư Chí Minh vẫy tay: “Vừa rồi con có thấy Liễu Thiến không?”
“Thấy ạ, có chuyện gì vậy ba?”
“Cô ta và người đại diện của mình cùng nhau đến đây, hợp đồng phát ngôn mà cô ta ký kết sắp hết hạn, cô ta muốn gia hạn hợp đồng.”
Thư Lan im lặng, chẳng trách vừa rồi cô dùng bộ mặt lạnh lẽo để nhìn Liễu Thiến, vậy mà mặt Liễu Thiến không đổi sắc, còn đem theo túi lớn túi nhỏ đến.
Đời trước, cô vì những thứ đó mà cho rằng Liễu Thiến rất yêu quý mình. Mặc dù ba không quá vừa lòng với Liễu Thiến nhưng cô vẫn đề nghị ba gia hạn hợp đồng cho cô ta.
Đời này, cô sẽ không ngốc như thế.
“Ba cảm thấy cô ấy có tốt không?”
Thư Chí Minh nhìn Thư Lan, cảm thấy con gái mình dường như đã thay đổi, ông cũng không giấu giếm: “Ba nghĩ công ty chúng ta đang phát triển, hoàn toàn có thể lựa chọn một người phát ngôn tốt hơn. Ba cũng nói thẳng, bây giờ Liễu Thiến yêu cầu muốn làm người phát ngôn, nhưng chúng ta không cần Liễu Thiến, lúc trước ba nhận cô ta cũng chỉ vì mặt mũi của con.”
Quả nhiên là vậy, ba vẫn luôn vì cô mà thoả hiệp.
“Vậy thì lần này ba đừng quan t@m đến mặt mũi của con, ba muốn làm như nào thì cứ làm như thế. Con không hiểu làm thế nào để phát triển công ty, chỉ có ba làm được.”
“Vậy thì Liễu Thiến có giận con không”
“Cô ta lấy cái gì mà đòi giận con, cô ta không thể giữ được vị trí người phát ngôn là vì cô ta không có năng lực. Nếu có năng lực, ba có thể không cần cô ta sao. Nếu cô ta chỉ vì như vậy mà giận con, vậy thì cô ta cũng không cần làm bạn với con nữa.”
“Ừm, xem ra Lan Lan đã trưởng thành thật rồi. Kết bạn là thế đấy, đến khi con không còn giá trị gì mà người đó vẫn luôn sẵn sàng ở bên con, đó mới là tình bạn thực sự.” Thư Chí Minh vui mừng vỗ vỗ cánh tay của Thư Lan: “Vậy ba sẽ từ chối cô ta.”
Thư Lan gật đầu, không bao lâu sau cô rời khỏi công ty.
Bước ra khỏi cửa công ty, cô nghĩ đến lời ba nói, cô còn có một người bạn thật sự sao?
Cô nghĩ đến Đỗ La, dường như bởi vì Liễu Thiến mà cô đã xa cách Đỗ La rất lâu.
Thư Lan lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Đỗ La, cô tưởng Đỗ La sẽ không bắt máy, vì lần trước hai người cãi nhau, cũng vì chuyện của Lệ Bắc Đình.
Lại nói tiếp, nếu có ai khác ngoài ba cô nói những lời tốt đẹp về Lệ Bắc Đình vào tai cô, thì cũng chỉ có thể là Đỗ La. Đời trước, Đỗ La đối xử với cô không hề ích kỷ, cũng không đòi hỏi cái gì ở cô hết.
Nhưng tình bạn này đã bị cô bỏ qua.
“Thư Lan, có chuyện gì vậy, giấc ngủ trưa của tớ bị cậu đánh thức rồi.” Giọng Đỗ La khi vừa tỉnh dậy có chút lười biếng.
“Muốn đi mua sắm không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được, tớ thu dọn đồ đạc cái đã, lát nữa gặp nhau ở chỗ cũ.” Đỗ La ngáp một cái.
“Được.” Thư Lan cúp điện thoại, khóe môi lộ ra ý cười, may mà Đỗ La vẫn còn để ý tới cô.
Thư Lan cất điện thoại, định lên xe đi đến trung tâm thương mại đợi Đỗ La thì lúc này lại thấy Thư Dung bước ra từ một chiếc xe hơi.
“Lan Lan, em đến công ty à.”
“Ừm.” Thư Lan thu lại ý cười.
“Gần đây em có rảnh không? Mẹ chị nhớ em, muốn em về nhà ăn bữa cơm.” Thư Dung dường như đã quên mất chuyện xấu hổ lần trước.
“Gần đây tôi rất bận nên có lẽ không có thời gian.”
Nếu nói Thư Dung một lòng muốn nhắm tới địa vị của Thư Lan, thì bác cả Thư Chí Khang và bác gái Phương Mỹ Tú vẫn luôn bày mưu tính kế để cướp lấy công ty ba cô, bởi vì ba cô không có con trai cho nên Thư Chí Khang cảm thấy công ty nên thuộc về con trai ông ta là Thư Hạo mới đúng, làm sao có khả năng giao cho cô được. Hơn nữa cô đã lấy chồng, giao công ty cho đứa con gái đã lấy chồng có khác gì đưa cho người ngoài đâu.
Ba cô đương nhiên sẽ không đồng ý, Thư Chí Khang và Phương Mỹ Tú liền kêu ông bà nội đến trước mặt ba cô gây sự. Thậm chí lúc ba cô còn ở trên giường bệnh, bọn họ vẫn lần lượt kéo nhau tới, bọn họ sợ ba cô mất rồi sẽ đem công ty giao cho cô.
Với đoạn ký ức này, làm sao cô có thể nuốt trôi cơm.
Thư Lan không muốn nhiều lời, cô ngồi lên xe rời đi.
Thư Dung nhìn xe rời đi, vẻ mặt tươi cười trở nên méo mó, Thư Lan thật sự đã thay đổi, giống như nhìn thấu lớp ngụy trang của cô ta, không thể nào lợi dụng được.
Thư Dung bước vào công ty với ánh mắt u ám, cô ta không muốn li3m mặt để lấy lòng Thư Lan. Nhưng dựa vào cái gì mà đều là con gái nhà họ Thư nhưng Thư Lan lại có một cuộc sống tốt, muốn làm thì làm, không muốn làm có thể rời đi, còn cô ta giữa trưa nắng lại phải đi ký hợp đồng.
Ba mẹ sắp xếp cho cô ta một lão già bụng phệ, thậm chí đã kết hôn lần thứ hai. Mà Thư Lan lại có thể gả cho Lệ Bắc Đình – người giàu có nhất Vân Thành, một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền.
Ba mẹ chỉ biết bắt cô ta phải lấy lòng Thư Lan để Thư Hạo có tiền đồ xán lạn, khiến chú cô ta sau này sẽ giao công ty cho Thư Hạo. Ngay cả công việc hiện tại của cô ta cũng là của Thư Hạo, bởi vì Thư Hạo đi du học ở nước ngoài không thể vào được nên cô ta mới có cơ hội thay thế vị trí của nó.
Dựa vào cái gì, Thư Lan cái gì cũng không làm nhưng lại có được tất cả mọi thứ. Gả cho người đàn ông tốt như Lệ Bắc Đình mà còn không biết đủ, điều đó khiến cô ta ghen ghét đến phát điên.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ lấy đi tất cả mọi thứ của Thư Lan.
Cửa thang máy mở ra, có người đi tới, Thư Dung mỉm cười, khôi phục lại dáng vẻ thân thiện.
***
Thư Lan đến quán cà phê ở tầng một của trung tâm thương mại đợi Đỗ La, sau mười phút, Đỗ La xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Đỗ La để kiểu tóc công chúa, mặc váy bò màu lam, đi đôi bốt Martin bóng loáng, trông rất ngầu.
Nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện Đỗ La là một cô gái đáng yêu.
Thư Lan và Đỗ La quen nhau từ khi còn nhỏ, so với người bạn hờ Liễu Thiến thì Đỗ La mới là cô bạn thân thật sự. Họ quen nhau từ khi còn mặc quần rách đũng, hai gia đình đôi bên đều tương tự nhau và cũng rất hay liên hệ với nhau. Càng giống hơn chính là ba của Đỗ La mất sớm, mẹ Đỗ La đã tự mình xây dựng một công ty, bà chính là một người phụ nữ mạnh mẽ.
“Thư Lan.” Đỗ La vẫy tay: “Nhìn kiểu tóc mới của tớ này, có đẹp không?”
“Trông cũng đẹp đấy, cậu làm lúc nào vậy, sao không dẫn tớ đi cùng.”
“Hừ, cậu có Liễu Thiến còn nhớ đến người bạn là tớ sao, đi mà tìm Liễu Thiến của cậu đi.” Đỗ La bĩu môi, biểu thị cô ấy vẫn tức giận với chuyện lần trước.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Thư Lan cảm thấy nhẹ nhõm. Đời này Đỗ La vẫn sẽ giận cô, còn làm nũng với cô.
Cô sẽ không bao giờ đánh mất tình bạn này nữa.