• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Thảo + Beta: Miya


“A, anh anh, có biết bẩn không vậy.” Thư Lan theo phản xạ thu tay về, lòng bàn tay ẩm như giọt nước mưa.

“Thơm thật.” Bây giờ Lệ Bắc Đình chỉ cảm thấy Thư Lan nơi nào cũng vừa ngọt vừa thơm.

“Không thèm nói với anh nữa.” Thư Lan đỏ mặt xoay người rời đi, cánh tay cứng đờ, luôn cảm thấy hơi ấm lúc nãy vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.

Trở về phòng, Thư Lan ngồi trên giường, vẫn còn chút mơ màng, hôm nay cô lại tiếp xúc với Lệ Bắc Đình, hơn nữa còn hôn hai lần!

Cô không kịp chuẩn bị, căn bản không nghĩ nhanh như vậy đã có bước đột phá cùng anh, so với kiếp trước, đời này hai người đã phát triển với tốc độ ánh sáng.

Nhưng Thư Lan không hề thấy phản cảm, cô chỉ thấy kinh ngạc và xấu hổ. Kiếp trước cô chưa từng nếm thử mùi vị yêu đương, cũng không cảm nhận được sự tốt đẹp của hôn nhân.

Đời này, khi buông bỏ tất cả chấp niệm của bản thân, cô lại bất ngờ nhận ra, thì ra cuộc sống cũng có thứ tình cảm tốt đẹp.

Hiện tại, như cô và Lệ Bắc Đình, có được tính là đang yêu đương không?

Thư Lan thở hắt ra một hơi, lại nghĩ đến Đỗ La và Chu Tự Bạch, kiếp trước Thư Lan không hiểu A La, tại sao nhất định phải ở cạnh Chu Tự Bạch mà không thể là người khác.

Nhưng dường như bây giờ cô đã hơi hiểu được, cô đã nhận định Lệ Bắc Đình, nếu như lại cô ở cạnh một người đàn ông khác, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chỉ cần nghĩ tới việc không được ở bên Lệ Bắc Đình, sau này cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa, trong lòng Thư Lan cũng không chịu nổi.

Hơn nữa A La và Chu Tự Bạch dây dưa lâu như vậy, mà cô và Lệ Bắc Đình chỉ mới vừa tốt lên hơn một tháng gần đây.

Một chữ tình, cũng quá nan giải.

Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ.

Thư Lan rửa mặt, đi ra khỏi nhà vệ sinh thấy Lệ Bắc Đình đang định gõ cửa.

“Làm sao vậy?” Thư Lan kéo cửa ra.

Lệ Bắc Đình nhíu mày nhìn cô, thấy những giọt nước bám trên tóc cô, hẳn là cô vừa rửa mặt, anh không kìm được mà đưa mắt về phía đôi môi hồng nhuận căng mọng ánh nước.

“Ghét bỏ anh vậy sao? Hôn xong còn đi rửa mặt.” Lệ Bắc Đình có chút thất vọng, ánh mắt tối lại.

“Anh nói nhảm gì đó, em thấy hơi nóng thôi.” Thư Lan liếc anh một cái: “Nếu ghét anh sẽ không cho anh hôn, sẽ đánh nát miệng anh.”

“Nói vậy là không ghét?” Lệ Bắc Đình tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, con ngươi đen láy chăm chú nhìn cô.

Thư Lan lui về phía sau một bước, ai thèm đáp lại anh.

“Có chuyện thì nói, không thì đi ngủ.”

“Có, sau lưng hơi ngứa, em xem giúp anh một chút.” Lệ Bắc Đình cũng lui một bước, nói nhiều sẽ làm Thư Lan tức giận, đến lúc đó người chịu khổ cũng là anh.

“Đến phòng anh đi.” Vừa nhắc đến vết thương của anh, mọi sự xấu hổ của Thư Lan đều lập tức tan biến, bây giờ điều Thư Lan lo lắng nhất chính là vết thương của Lệ Bắc Đình.

“Không cần, đến phòng em cũng được.” Lệ Bắc Đình chen vào, quan sát căn phòng một lúc: “Phòng em lớn thật.”

“Lớn hơn phòng anh một chút, sao anh không đổi sang phòng khác lớn hơn.” Thư Lan kêu anh ngồi xuống, vén lưng áo anh lên.

“Anh ở phòng đó tiện hơn.”

Buổi tối biệt thự không có người khác, Lệ Bắc Đình ở đó, lỡ có chuyện gì anh cũng có thể phát hiện sớm.

“Không sao, chỉ hơi đỏ một chút, ngứa là do vết thương đang khép lại, anh không được gãi, ngày mai tái khám hỏi bác sĩ có loại thuốc mỡ nào có thể bôi cho anh không.”

Vết thương sau lưng Lệ Bắc Đình lớn hơn vết thương của Thư Lan, mặc dù kỹ thuật khâu tương đối tốt nhưng cũng khó tránh khỏi để lại sẹo.

“Vết thương của anh, có muốn sau khi khỏi hẳn thì đi thẩm mỹ không?” Bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ rất tiến bộ, vì vậy thẩm mỹ vết thương cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn.

“Không cần, không phải nói sẹo chính là tượng trưng cho sự nam tính sao, em không thích sao?” Dù sao đều ở sau lưng, anh cũng không nhìn thấy.

“Ai lại thích vết sẹo chứ, em chỉ cảm thấy vết thương hơi lớn, sau này nếu đi bơi sẽ bị người khác nhìn thấy.” Thư Lan kéo áo anh xuống.

“Không sao, chúng ta có hồ bơi tư nhân, không ai thấy đâu.”

“Vậy được.” Người có tiền không buồn phiền những chuyện này.

“Lúc nào mới có thể ăn bánh bông tuyết vậy?” Lệ Bắc Đình không muốn đi, anh tìm đề tài để nói chuyện.

“Buổi chiều, nhưng anh chỉ có thể ăn một chút.”

“Không phải làm cho anh ăn sao, tại sao anh chỉ được phép ăn một chút?” Như vậy thật thiệt thòi cho anh.

“Vết thương của anh còn chưa lành hẳn, chờ sau khi bình phục hoàn toàn em lại làm thêm cho anh.”

“Vậy có phải cũng nên bồi thường chút gì cho anh không?”

Thư Lan quan sát anh: “Anh muốn cái gì?”

“Có thể hôn lại lần nữa được không?” Lệ Bắc Đình cười nói.

Thư Lan: “… Đi ra ngoài.”

Lệ Bắc Đình bị Thư Lan đạp ra ngoài và cô mạnh cửa vang lên tiếng rầm.

Người đàn ông cúi đầu, li3m khóe môi, đáng tiếc, không hôn được.

Sau đó anh nhún vai, chậm rãi quay về phòng ngủ.

Tương lai còn dài, không cần gấp.

***

Buổi tối, bên trong biệt thự Cảnh Viên , Lệ Kiện đang ăn cơm cùng ba người.

“Nam Hi, dạo này công ty thế nào rồi?” Lệ Nam Hi nhậm chức cũng đủ lâu, Lệ Kiện hỏi thăm ấn tượng của hắn với công ty đã coi như không tệ, cũng coi là không phụ lòng hắn.

“Cũng không tệ lắm, gần đây con đang tiếp xúc với công ty khoa học kỹ thuật RL của Mỹ, bọn họ có ý muốn hợp tác với hệ thống Nhà thông minh của chúng ta.” Lệ Nam Hi mới vừa nhậm chức, cần tạo ra chút thành tích cho các thành viên hội đồng quản trị nhìn thấy, bằng không chờ đến khi Lệ Bắc Đình bình phục hoàn toàn, chưa chắc hắn sẽ có cơ hội phát triển.

Mà lần này khoa học kỹ thuật RL chính là một cơ hội cực kỳ tốt, RL là một công ty khoa học kỹ thuật rất có uy tín ở Mỹ, cũng có danh tiếng nhất định trên thế giới, vừa vặn vài năm gần đây Lệ thị có kế hoạch phát triển hệ thống Nhà thông minh.

Xã hội ngày càng tiến bộ, robot cũng càng ngày càng thông minh, đồng thời từ từ ứng dụng vào trong cuộc sống gia đình, tương tự robot quét dọn thông minh, máy rửa chén thông minh, Lệ thị muốn phát triển một robot nhà ở thông minh, tương tự như quản gia.

“RL là công ty hàng đầu trong ngành khoa học kỹ thuật, ba nghe nói năm nay RL sẽ thay đổi giám đốc ở khu vực Trung Quốc, đến lúc đó có cơ hội nhất định chúng ta phải kết giao.” Là một người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Lệ thị lại có ý định phát triển phương diện khoa học kỹ thuật, Lệ Kiện cũng được xem là tương đối hiểu rõ RL.

“Dạ, con cũng nghe nói, chỉ có điều dường như bây giờ lệnh điều động vẫn chưa được đưa xuống, con cũng không biết cụ thể là ai, chờ có tin tức con sẽ đến cửa chào hỏi.”

“Ừm, làm ăn là như vậy, tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu hướng, nếu như có thể thúc đẩy hợp tác với RL, vậy địa vị của con ở công ty cũng vững vàng hơn rất nhiều, ba có thể giúp con tiến vào công ty, nhưng có thể đứng vững gót chân hay không, thì phải dựa vào chính bản thân con.”

“Dạ, cảm ơn ba, con sẽ cố gắng.” Lệ Nam Hi gật đầu, trong lòng hắn cũng có tính toán.

“Lại đây, ăn cơm thôi, từ nhỏ Nam Hi đã nghe lời anh, lời anh nói sao nó dám không theo, Nam Hi phải thỉnh giáo, học tập ba hơn nhiều hơn mới được.” Triệu Cầm nịnh nọt gắp thức ăn cho Lệ Kiện, chờ Lệ Nam Hi đứng vững gót chân ở công ty, nắm công ty trong tay rồi, để xem xem những bà kia còn có ai dám xem thường bà ta.

Mặc dù nhà họ Lệ là gia đình giàu có nhất Vân Thành, nhưng suy cho cùng Triệu Cầm cũng chỉ là vợ lẽ, một đám quý bà giàu có chỉ biết ở nhà tiêu tiền đó đều chỉ nhớ đến người vợ cả Trịnh Thục của Lệ Kiện, không người nào thật sự nhiệt tình với bà ta, ai nấy đều trước mặt thì tỏ vẻ nịnh nọt, nhưng sau lưng lại lén lút nói bà ta dùng thủ đoạn không đàng hoàng để thượng vị, thật khiến người khác khó chịu.

Còn không phải vì Lệ Nam Hi chưa thể nắm giữ tập đoàn Lệ thị như Lệ Bắc Đình đó sao, bằng không ai dám lên mặt với bà ta.

“Con biết rồi.” Lệ Nam Hi muốn đoạt lại công ty từ trong tay Lệ Bắc Đình, phương pháp duy nhất bây giờ chính là lấy lòng Lệ Kiện, vì ông bà nội và chú nhỏ đều không hoan nghênh hắn, chỉ có Lệ Kiện xem hắn là con trai.

Dựa vào cái gì, cùng là người nhà họ Lệ nhưng ông bà nội và chú nhỏ đều xem hắn là người ngoài, tất cả mọi người đều thiên vị Lệ Bắc Đình, hắn cực kỳ không cam lòng.

Lệ Kiện nhìn Triệu Cầm dịu dàng khéo léo, Lệ Nam Hi thì nghe lời, lúc này ông ta mới có cảm giác mình là một người ba.

Giống như Lệ Bắc Đình, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa một lần thảo luận chuyện công ty với ông ta, dù là thời điểm Lệ Bắc Đình mới vừa gia nhập công ty, mặc cho ông ta chủ động nhắc tới, Lệ Bắc Đình cũng lười nói, cho đến hiện tại ông ta lại càng không biết, rất nhiều lúc, ông ta đều biết chuyện của công ty thông qua miệng người khác.

Vì vậy, đặt hai người lên bàn cân so sánh, rất khó để Lệ Kiện không thiên vị.

***

Mấy ngày sau, giám đốc công ty khoa học kỹ thuật RL tại khu vực Trung Quốc đến Vân Thành, sau khi Lệ Nam Hi nhận được tin tức, lập tức đến sân bay đón người.

Lệ Nam Hi đã sớm nhận được thông tin, giám đốc mới nhậm chức của khoa học kỹ thuật RL ở khu vực Trung Quốc là người Hoa, hơn nữa cũng là người Vân Thành, họ Chu, ngoài ra, hắn không biết thêm thông tin nào nữa.

Đáng tiếc Lệ Nam Hi chỉ gặp được trợ lý của anh Chu: “Anh Chu, chào anh, tôi là Lệ Nam Hi.”

“Chào anh, Lệ tổng, tôi là David, trợ lý của Chu tổng.” David là người Mỹ, nhưng biết nói tiếng Trung, hơn nữa còn khá thông thạo.

“Rất vui được gặp anh, đi đường vất vả rồi, tôi đã cho người đặt nhà hàng, không biết lúc nào Chu tổng mới đến Vân Thành?”

Hắn nhận được tin Chu tổng đến Vân Thành, cho nên lúc nhìn thấy David là người Mỹ hắn đã hơi do dự, không ngờ thật sự không phải Chu tổng.

“Chu tổng tới Vân Thành từ sớm rồi, Lệ tổng không biết sao? Bây giờ tôi cũng không biết Chu tổng đi đâu, Chu tổng làm việc tương đối tùy ý.” David nhún vai, bày tỏ mình cũng không biết.

“Thì ra là vậy.” Nụ cười trên mặt Lệ Nam Hi hơi miễn cưỡng, không ngờ Chu tổng đến Vân Thành sớm vậy, mà hắn lại không hề hay biết.

Bây giờ có không ít công ty đều đang muốn kết nối với RL, nếu như hắn không thể giành trước, cơ hội này này sẽ lại vụt mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK