• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miya + Beta: Giấu tên


Triệu Cầm nói không sai, hai người đều là con trai của ông ta, nhưng Lệ Nam Hi lại gần gũi với ông ta hơn, sau này nhất định sẽ hiếu thảo với ông ta, nhưng Lệ Bắc Đình lại không thân thiết với ông ta như vậy. Tương lai ông ta già rồi, lỡ như Lệ Bắc Đình biết được chuyện đó… thì Lệ Bắc Đình có còn hiếu thảo với ông ta nữa không?

Một năm qua, Lệ Kiện đã chứng kiến Lệ Bắc Đình đối xử với bố vợ Thư Chí Minh còn tốt hơn người ba ruột là mình, làm cho lòng ông ta không khỏi chết đi vài phần .

Lệ Bắc Đình không nói thêm gì nữa, bầu không khí giữa hai ba con khó xử đến mức ngột ngạt, Lệ Kiện nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lệ Kiện vừa rời đi, Thư Lan liền cầm lấy hộp thức ăn đem ra ngoài.

“Em đem để ở đâu rồi?” Lệ Bắc Đình mỉm cười có chút cay đắng nhìn cô, ngay cả Thư Lan cũng có thể nhìn ra là hôm nay Lệ Kiện đến đây, Triệu Cầm hầm canh cho anh là vì Lệ Nam Hi.

Lệ Nam Hi thực sự rất hạnh phúc khi có một người ba yêu thương và một người mẹ luôn quan t@m đến mình.

Nghĩ tới đây, Lệ Bắc Đình cảm thấy có chút đau lòng.

“Vứt vào thùng rác rồi, nếu anh muốn uống canh bồ câu thì để đầu bếp hầm.”

“Coi em tức giận kìa.” Lệ Bắc Đình xoa xoa khóe mắt, giống như có chút chết lặng.

“Em không nên tức giận à? Rõ ràng anh mới là con ruột của ông ta… Thế mà ông ta đối xử với đứa con nuôi là Lệ Nam Hi còn tốt hơn với anh.”

Lệ Bắc Đình ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, ông ta tới đây thăm được mấy lần. Mỗi lần tới nếu không phải là vì mặt mũi thì cũng là vì Lệ Nam Hi, tới đây ngồi không được mấy phút đã đi, cộng lại còn không bằng thời gian Thư Chí Minh tới đây một lần. Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng Lệ Bắc Đình mới là con nuôi của ông ta.

Thư Lan không biết Lệ Bắc Đình có biết thân phận thật của Lệ Nam Hi hay chưa. Cô vốn định nói cho Lệ Bắc Đình biết, nhưng bây giờ Lệ Bắc Đình còn chưa bình phục hoàn toàn nên cô muốn đợi một thời gian nữa mới nói cho anh biết anh ta không phải là con nuôi.

“Bởi vì nó không phải là con nuôi.” Lệ Bắc Đình thản nhiên nói.

“Anh, anh biết à?” Động tác trên tay Thư Lan dừng lại, vậy mà Lệ Bắc Đình lại biết.

“Khi anh mười ba tuổi, anh tình cờ nghe được ông bà nội nói chuyện.”

Tính tình của anh cũng thay đổi từ đó, trước kia anh cho rằng mình chính là cháu trai trưởng duy nhất nhà họ Lệ, sau này mới biết thì ra có tận hai người cháu.

Thế nhưng công ty chỉ có một, nếu muốn có thì phải phấn đấu tranh giành mới có được.

Lệ Bắc Đình không nhất thiết là phải có được công ty. Nếu như cho anh chút thời gian, anh có thể tự mình xây dựng nên một đế quốc kinh doanh, nhưng đó vốn là vị trí thuộc về mẹ anh, công ty cũng có một nửa thuộc về mẹ anh, dựa vào cái gì lại giao cho Triệu Cầm với Lệ Nam Hi?

Thứ không nên là của họ, Lệ Bắc Đình cũng không nhượng bộ một phần nào.

“Sớm vậy sao?” Lúc đó Lệ Bắc Đình mới học cấp hai.

Thế nhưng kiếp trước, cô chưa bao giờ biết Lệ Nam Hi là con riêng của Lệ Kiện. Cô cho rằng đó là sự thiên vị của Lệ Kiện, hóa ra từ năm mười ba tuổi Lệ Bắc Đình đã phải gánh vác nhiều thứ nặng nhọc như vậy.

“Anh còn biết nhiều hơn thế nữa. Không phải trước đây em đã hỏi anh tại sao không có bia mộ của mẹ sao? Bởi vì mẹ anh biết bố lừa dối mình,  cũng chính vì sự lừa dối đó mà bà ấy đã chết trong trầm cảm. Chuyện này lúc đó là một vụ bê bối lớn đối với nhà họ Lệ, mẹ anh vì nghĩ đến anh nên không chọn cách làm lớn chuyện. Nhưng trước khi chết bà ấy đã nói không muốn vào mộ tổ tiên nhà họ Lệ nên đã được chôn cất tại nhà ông ngoại anh.”

Hơn hai mươi năm trước, cái thời đại vẫn còn chưa cởi mở, lúc đó xã hội đối với chuyện ngoại tình vẫn chưa dễ bỏ qua như hiện tại. Giống như bây giờ chuyện ngoại tình là chuyện phổ biến, nhưng tại thời điểm đó vẫn còn phải chịu ảnh hưởng rất lớn, nhất là đối với những người kinh doanh cần giữ hình tượng tốt.

Lần đầu tiên nghe được chuyện này, Lệ Bắc Đình không hiểu tại sao mẹ anh không tiết lộ bộ mặt thật của tên cặn bã này ra. Tại sao lại vì một người như vậy mà chết trong trầm cảm, để lại anh một mình trên đời.

Nhưng sau này khi dần lớn lên, anh bắt đầu hiểu được thứ gọi là tình cảm.

Mẹ anh yêu Lệ Kiện, có thể nói là bà đã từng yêu ông ta, vì đã tổn thương quá sâu nên không có cách nào chữa lành được.

Tổn thương cơ thể thì bác sĩ có thể chữa được, nhưng tổn thương trong tim lại chỉ có thể từ từ lành lại theo thời gian, hoặc chúng sẽ càng ngày càng trở nên nặng hơn cho đến khi mưng mủ không thể chữa lành.

Mẹ anh có lẽ đã rất hối hận vì đã yêu phải một người đàn ông như vậy, thế nhưng trong chuyện tình cảm đâu ai có thể nói được đâu là đúng đâu là sai?

Giống như Lệ Bắc Đình trả lời cư dân mạng – anh sẵn sàng chết trong tay Thư Lan.

Trước khi gặp Thư Lan, Lệ Bắc Đình chưa bao giờ coi tình yêu là chuyện quan trọng vì bài học của mẹ mình. Nhưng sau khi gặp Thư Lan, bài học đó cũng trở nên không còn chút ý nghĩa nào.

Anh lại một lần nữa kiên định bước đi trên con đường mẹ mình từng đi.

Thư Lan nghe xong giương mắt nhìn anh, đáy mắt ươn ướt, trong lòng rất khó chịu, cảm giác như trái tim của mình bị người ta bóp chặt. Cô đi tới, cẩn thận đưa tay nắm lấy tay anh, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Đừng buồn, sau này vẫn còn có em.”

Mười ba tuổi biết mẹ mình bị ba mình gián tiếp hại chết, còn có một đứa em trai riêng, lúc đó anh nhất định rất đau lòng.

Thế nhưng Lệ Bắc Đình không vì vậy mà sa ngã. Trái lại, anh càng cố gắng hơn, dùng thực lực nắm lấy thứ vốn nên thuộc về mình nhưng lại có người muốn đoạt lấy.

Sao Triệu Cầm lại không biết xấu hổ mà lại muốn cướp công ty?  Trên lưng đeo một mạng người, buổi tối bà ta ngủ được à?

Bởi vì ba cô luôn truyền cho cô khía cạnh yêu mẹ yêu con, cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có những người đàn ông, người ba cặn bã như vậy.

Lệ Bắc Đình rũ mắt xuống, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới chuyện này với người khác. Lúc trước anh cho rằng mình sẽ đem chuyện này chôn vùi trong lòng mãi mãi, nhưng bây giờ không biết tại sao anh lại nói ra.

Khoảng thời gian khó chịu nhất đã trôi qua, bây giờ anh không còn cảm thấy đau buồn quá. Nhưng khi nhìn thấy Lệ Kiện, anh cũng không cảm thấy ổn chút nào.

Ngoại tình không phải là chuyện bất hợp pháp. Vậy thì anh có thể làm gì bây giờ? Giết Lệ Kiện rồi tự sát hay vào tù rồi giao công ty lại cho Lệ Nam Hi?

Nằm mơ!

Anh sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy, sẽ luôn có cách đau khổ hơn cả cái chết.

“Không sao đâu, nhiều năm như vậy, anh đã không còn cảm giác từ lâu.” Lệ Bắc Đình nhìn đốt ngón tay trắng nõn đang nắm lấy ngón tay mình. Bàn tay của Thư Lan trắng và nhỏ hơn tay anh, nắm trong tay giống như bàn tay của trẻ con. Tại sao trên đời này lại có một người đến cả ngón tay cũng đáng yêu đến mức làm anh không nỡ buông tay như vậy?

“Không đâu, anh nhất định là rất khó chịu, em không ngờ ông ta lại là người xấu xa như vậy, sau này em sẽ không nhắc tới ông ta nữa.” Thư Lan mím môi, dù không thể cảm thông với anh nhưng cô vẫn thấy bất bình thay Lệ Bắc Đình. 

“Được, đừng nhắc tới nữa, chúng ta mặc kệ bọn họ, sống cuộc sống của chính mình.” Lệ Bắc Đình cười xoa đầu cô: “Bọn họ còn chưa biết anh cũng biết chuyện này, vậy nên em đừng nói gì cả.”

Bọn họ cho rằng anh không biết chuyện này nên vẫn còn chút dè chừng, một khi bọn họ biết anh đã phát hiện ra thì chút dè chừng đó cũng sẽ không còn.

Đánh rắn động cỏ, người có hại sẽ là anh.

Ai có thể ngờ rằng thứ lẽ ra nên thuộc về Lệ Bắc Đình giờ đây lại phải tốn trăm phương ngàn kế để giữ lại.

“Vâng, em sẽ không nói gì cả.” Thư Lan ngồi trên ghế, chống khuỷu tay lên mép giường, nắm tay Lệ Bắc Đình: “Tối nay anh muốn ăn gì? Em kêu chị Lâm đi mua.” 

Trong phòng có phòng bếp, bây giờ chị Lâm là người đi mua thức ăn rồi đầu bếp sẽ đến nấu, không cần phải xách hộp cơm mang đi mang về làm cho đồ ăn không còn tươi ngon.

“Cũng không phải là do em nấu, ăn cái gì cũng vậy thôi.”

“Không phải anh không cho em nấu ăn à?” Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh: “Đừng nói là anh chê em nữa nha.”

Lệ Bắc Đình lắc đầu: “Không có, chỉ là anh không muốn ăn gì cả, em muốn ăn cái gì?”

“Ăn sườn xào chua ngọt, ăn đồ ngọt sẽ không buồn nữa.”

“Được.”

Sau đó không ai nhắc đến chuyện này nữa, nó vốn không phải là chuyện hãnh diện gì cho lắm, nhắc đi nhắc lại nhiều không khéo lại làm cho người ta tức giận.

Lệ Bắc Đình ở bệnh viện hơn nửa tháng, cuối cùng theo yêu cầu mãnh liệt của anh, bác sĩ đã cho phép anh xuất viện, nhưng mà vẫn phải quay lại bệnh viện để kiểm tra định kỳ.

Bác sĩ biết Thư Lan là người gần đây chăm sóc cho Lệ Bắc Đình nên đã dặn dò Thư Lan rất nhiều, điều quan trọng nhất là kiêng ăn và nghỉ ngơi, không được thức khuya.

Do lần này Lệ Bắc Đình mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, nên thức khuya sẽ không có lợi cho cơ thể.

Thư Lan nhanh chóng đáp ứng, cô sẽ không nấu ăn nên chỉ có thể lo những chi tiết nhỏ. Nhưng Lệ Bắc Đình đã lớn như vậy rồi, cô cũng không cần phải chăm sóc nhiều.

Nhưng tới buổi tối anh lại không chịu đi ngủ.

Để đảm bảo Lệ Bắc Đình ngủ đủ giấc, Thư Lan bắt đầu giục anh về phòng ngủ lúc tám giờ rưỡi.

Không ngờ, Lệ Bắc Đình lại dang tay nói: “Anh ngủ không được.”

Giới trẻ ngày nay ai mà không đến mười một mười hai giờ mới ngủ, mà phần lớn là đi ngủ lúc ba bốn giờ sáng, cố gắng thức để tận hưởng nỗi cô đơn lạnh lẽo lúc đêm khuya.

“Vậy anh về phòng chuẩn bị đi ngủ đi.” Thư Lan muốn đi ngủ mà cô cũng không ngủ  được, nhưng Lệ Bắc Đình lại là tình huống đặc biệt.

“Hôm nay anh muốn đi tắm.” Bởi vì vết thương của Lệ Bắc Đình nằm trên lưng nên đã rất lâu rồi anh không tắm vòi sen, vẫn luôn dùng khăn lau cơ thể. Vết thương mà bị ướt sẽ bị nhiễm trùng nên không thể tắm được.

Vết thương ở trên tay anh thì còn có thể giơ tay lên, nhưng anh lại không thể làm gì được khi nó nằm ở phía sau lưng.

“Vậy em đi lấy nước cho anh, anh có thể tắm phía trước một chút, đừng để dính nước vào lưng là được.” Thư Lan kéo Lệ Bắc Đình lên lầu.

“Anh muốn tắm phía sau lưng, tối qua ra mồ hôi, giờ có chút nhớp nháp.” Bây giờ đã gần tháng năm, Vân Thành càng ngày càng nóng. Buổi tối thỉnh thoảng phải bật điều hòa, vết thương của Lệ Bắc Đình vẫn chưa lành hẳn nên cô không dám hạ nhiệt độ xuống quá thấp, sợ anh lại ngã bệnh.

Nếu là trước đây khi cơ thể Lệ Bắc Đình còn tốt thì cho dù hạ nhiệt độ xuống mười tám độ cũng không sao. Còn bây giờ thì khác, bật hai mươi tám độ Thư Lan vẫn cảm thấy quá thấp, làm cho tối qua anh nóng tới mức người đổ đầy mồ hôi.

Bước chân đi lên lầu của Thư Lan dừng lại: “Vậy em bảo chú Vương lau người cho anh.”

“Em không thể lau cho anh được à?” Lệ Bắc Đình nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

“Em…” Thư Lan mở miệng, cũng không phải là không được, mà vì cô cảm thấy mình không thể nào mặt không đổi sắc tắm cho Lệ Bắc Đình được.

Lệ Bắc Đình nhìn cô hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài: “Thôi đi, anh không tắm nữa.”

Sau đó, anh buông tay cô ra đi về phía trước, đầu hơi cúi xuống.

Thư Lan chớp chớp mắt, cảm thấy bóng lưng anh hiện lên có chút thất vọng.

Trong phút chốc, cô cảm thấy đau lòng. Không phải chỉ là lau sau lưng thôi sao? Anh cũng đâu bắt cô lau hết cơ thể đâu, cô dùng dằng làm gì chứ hơn nữa Lệ Bắc Đình còn mới cứu cô một mạng.

Thư Lan đuổi theo, kéo lấy ống tay áo Lệ Bắc Đình trước cửa phòng anh: “Em lau cho anh.”

“Không cần đâu, anh không muốn ép buộc em.” Lệ Bắc Đình kéo tay cô đi vào phòng.

“Anh không có ép buộc em, em chỉ lau lưng cho anh, còn lại anh tự làm được không?” Thư Lan nắm lấy cánh tay anh, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh.

Hầu kết của Lệ Bắc Đình trượt lên trượt xuống: “Được.”

Thư Lan đi xả nước trước, sau đó Lệ Bắc Đình cởi áo đi phòng tắm rồi ngồi xuống ghế.

Thư Lan vắt khô chiếc khăn nóng rồi bắt đầu từ phần cổ lau xuống.

Vết thương của Lệ Bắc Đình đã được cắt chỉ nhưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Ngày mốt sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa, không biết tới khi nào mới có thể dính nước trở lại.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy lưng của Lệ Bắc Đình. Lúc đó trên lưng anh toàn cơ bắp rắn chắc, nhìn vào cảm thấy rất an toàn. Còn bây giờ lưng anh đã trắng hơn rất nhiều, cơ bắp cũng biến mất gần hết, trông có hơi gầy yếu, vì Lệ Bắc Đình đã  hôn mê mấy ngày, nên năng lượng trong cơ thể bị tiêu hao rất nhiều. Hơn nữa lâu ngày không vận động, cho dù là dáng người tốt đến mấy cũng sẽ thay đổi.

Nhưng khi nghĩ đến tất cả những chuyện này là do cứu mình mà ra, Thư Lan lại cảm thấy rất khó chịu.

Mà lúc này, Lệ Bắc Đình cũng có chút khó chịu.

Anh đúng là tự tìm phiền phức cho mình mà. Mỗi lần đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của cô cọ vào lưng, anh đều cảm thấy như có một dòng điện truyền qua khiến cho cơ thể anh căng cứng. Một luồng hơi nóng xộc xuống bụng, suýt chút nữa làm anh cứng ngay tại chỗ…

Lệ Bắc Đình chưa từng tiếp xúc với phụ nữ. Trước khi gặp Thư Lan, bất kể là tâm lý hay s1nh lý đều không có biến động. Các bạn cùng lớp thời đại học lần lượt thoát kiếp độc thân, nhưng anh lại giống như một lão đường tăng đang thiền định, các bạn cùng lớp trêu chọc anh không được, cần phải đi bệnh viện kiểm tra.

Nhưng anh đều không để trong lòng, dù có được hay không cũng không quan tâm.

Cho đến khi anh gặp Thư Lan, thiếu nữ xinh đẹp như hoa, tươi đẹp rực rỡ, đêm hôm đó Thư Lan mặc váy đỏ đã đi vào giấc mơ của anh.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, quần và ga trải giường đều ướt đẫm, anh có chút xấu hổ. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, anh không biết phải làm sao.

Về sau, anh càng lún càng sâu, có đôi khi lại đắm chìm trong giấc mộng mị, không cách nào thoát ra được.

Lúc đó anh cảm thấy mình điên rồi, anh không phải là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vậy mà lại bị một giấc mơ làm khó.

Lúc đó là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Lệ Bắc Đình, anh mới vào công ty, đối mặt với khảo nghiệm và nghi ngờ của mọi người. Anh không thể lơ là chút nào, cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và Thư Lan quá lớn. Anh lớn hơn Thư Lan năm tuổi, lúc mà anh đang đánh xì dầu* thì Thư Lan mới sinh nên anh chưa bao giờ chủ động, chỉ âm thầm chú ý tới cô.

*Đánh xì dầu: đánh đấm giả bộ cho có khí thế.

Mãi cho đến khi thành công ngồi vào vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thị, Thư Lan cũng đã tốt nghiệp. Lúc đó anh mới cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thư Lan đã nhỏ đi rất nhiều, anh cũng đã có thể mang lại cho Thư Lan một cuộc sống tốt đẹp hơn nên anh mới dám ra tay.

Thế nhưng phản ứng của Thư Lan sau khi kết hôn như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người anh, sao anh lại làm chuyện như vậy? Anh luôn cảm thấy mình đang đang sỉ nhục cô.

Cho tới bây giờ, khi Thư Lan nhẹ nhàng lau lưng cho anh, hỏi nhiệt độ có ổn không, mới có cảm giác như hai người đã kết hôn.

“Lau xong sau lưng rồi, còn lại anh tự mình lau đi.” Thư Lan đặt khăn tắm xuống: “Anh làm cẩn thận chút, đừng để nước dính vào lưng.”

“Được được, em vất vả rồi.” Lệ Bắc Đình chủ động mở cửa phòng tắm, đưa cô đi ra ngoài.

Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng Lệ Bắc Đình sẽ lợi dụng mình, nhưng xem ra cô mới là kẻ xấu.

Nhưng cô không biết, cho dù Lệ Bắc Đình có muốn tiến thêm bước nữa thì bây giờ anh cũng không làm được. Nếu như vết thương rách ra lại thì anh phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Với lại anh sợ nếu để Thư Lan ở lại thêm một hồi nữa thì không giấu được chỗ đang căng phồng lên ở phía dưới, sẽ làm cho cô chê cười.

Anh có thể sẽ bị cô gọi là lưu manh nên tốt nhất vẫn là để cô ra ngoài trước.

Sau khi Lệ Bắc Đình tắm xong, Thư Lan ngồi trên mép giường: “Em dọn giường rồi, anh lên ngủ đi.”

“Những chuyện như này cứ để chị Lâm làm.” Từ trước đến giờ, Lệ Bắc Đình muốn Thư Lan chăm sóc anh chính là muốn cô luôn xuất hiện trước mặt anh, không cần phải làm quá nhiều.

“Không có gì, coi như là vì cảm ơn em nên anh đi ngủ nhanh đi, hơn chín giờ rồi.”

“Còn sớm như vậy anh ngủ không được, không thôi em hối lộ anh chút gì đi, ví dụ như ngủ sớm như vậy thì sẽ được cái gì?” Lệ Bắc Đình ngồi bên cạnh Thư Lan li3m li3m khóe môi.

“Sao anh trẻ con thế?” Thư Lan bĩu môi: “Vậy anh muốn gì?”

“Anh không biết, tùy em thôi.” Anh chỉ muốn nhân cơ hội này để đến gần Thư Lan hơn thôi.

“Được rồi, thế thì em sẽ làm bánh cho anh. Hôm nay em coi điện thoại thấy người ta làm một món ăn nhẹ nổi tiếng trên mạng tên là Bông Tuyết. Ngày mai em sẽ học làm nó cho anh, em thấy nó cũng khá dễ làm.” Chủ yếu là do cô cũng thèm.

“Anh là người ham ăn à? Tại sao suốt ngày em cứ nghĩ đến việc làm đồ ăn ngon cho anh vậy?” Lệ Bắc Đình ôm trán, cảm thấy có chút đau đầu. Anh không đặt nặng vấn đề ăn uống, nhưng cô lại cảm thấy giống như đang nuôi một con heo trong nhà.

Thư Lan cau mày nhìn anh, giống như đang nói có ăn còn không chịu, thật thích bắt bẻ mà.

“Vậy anh có muốn ăn nó không?”

“Muốn.”

Có còn hơn là không.

“Nhưng em làm cẩn thận chút coi chừng bị thương.”

“Vâng, em biết rồi. Anh đi ngủ đi, em đi tắm đây.” Cô muốn về phòng xem thêm vài video để coi phải chuẩn bị những nguyên liệu gì để làm bánh Bông Tuyết.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thư Lan bảo chị Lâm chuẩn bị nguyên liệu,  thay quần áo đơn giản vào phòng bếp, theo sau là Lệ Bắc Đình.

“Anh làm cùng em.”

“Được rồi, vậy anh phụ em đi.”

Nhưng chưa đầy mấy phút, chú Vương đã tới nói rằng có một vị khách tên là Chu Tự Bạch tới chơi.

“Anh ra ngoài gặp cậu ta, em có thể làm một mình không?”

“Được chứ, anh đi đi, khi nào làm xong em sẽ mang ra cho bọn anh ăn.” Thư Lan cúi đầu xem video, không quay đầu lại nói.

Thật ra giai đoạn đầu trước khi làm không khó, chủ yếu là khi trộn đều các nguyên liệu có hơi mệt. Trên trán Thư Lan bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ, cô đưa tay lên dùng mu bàn tay xoa xoa má.

Lệ Bắc Đình cùng Chu Tự Bạch nói chuyện một hồi, anh liền lo lắng cho Thư Lan, lại đi tới nhìn xem.

Thư Lan đứng thẳng như hoa thuỷ tiên vàng, mái tóc dài được vén lên gọn gàng, bên tai có một sợi tóc bồng bềnh đang xõa xuống khiến cho cô càng thêm dịu dàng. Lệ Bắc Đình nghiêng người, cụp mắt xuống nhìn đôi má ửng hồng của cô, xem ra làm cũng khá mệt.

“Sao anh lại vào đây? Không ra tiếp khách à?”

“Không sao đâu, đều là người một nhà.”

Lệ Bắc Đình đứng ở phía sau Thư Lan, nhìn từ đằng sau hai người đứng rất gần nhau, giống như Lệ Bắc Đình đang ôm Thư Lan vào lòng. Ánh mắt Thư Lan đều tập trung vào đồ vật trong nồi nên cô không để ý.

Không biết có phải do lửa quá lớn hay không mà một hạt đậu phộng giã nát từ trong nồi nhảy ra, Thư Lan giật mình, vô thức lùi lại rồi bất cẩn giẫm lên mu bàn chân của Lệ Bắc Đình.

“A, xin lỗi anh.” Thư Lan vội vàng nhấc chân ra, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Bắc Đình, trong đôi mắt trong veo có chút hoảng sợ, giống như đôi mắt nai đẫm nước.

Đôi môi mỏng của Lệ Bắc Đình hơi cong lên, giơ tay xoa má cô, lỗ tai Thư Lan đỏ bừng, cô muốn cúi đầu xuống.

“Đừng cử động.” Ánh mắt Thư Lan trống rỗng, nhưng cô vẫn nghe lời anh, đứng thẳng người.

Đầu ngón tay của Lệ Bắc Đình lướt qua mặt cô: “Biến mình thành con mèo nhỏ rồi.”

“Có lẽ là do em bất cẩn quẹt trúng sữa bột.” Thư Lan mím môi, có chút ngượng ngùng, hai người dựa vào nhau quá gần. Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, ánh mắt giao nhau, tình cảm trở nên tăng vọt.

“Khó trách có mùi sữa.” Lúc này Thư Lan giống như một viên kẹo bơ cứng thơm ngát, dụ dỗ trái tim chuẩn bị rung động của Lệ Bắc Đình.

Thư Lan chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào, nhưng trong lời nói này cô lại nghe thấy được sự trìu mến dịu dàng.

Một động tác chớp mắt này, lông mi như cánh bướm đập vào tim Lệ Bắc Đình, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, ánh mắt của anh càng ngày càng sâu.

Không hiểu sao, trái tim trong lồ ng ngực của Thư Lan bắt đầu đập mạnh, như đang đáp lại đối phương, trong vô hình có một tia mập mờ dây dưa.

Hơi thở của Thư Lan bắt đầu dồn dập, ánh mắt lảng tránh, muốn cúi đầu xuống nhưng Lệ Bắc Đình đã đưa tay nhéo nhẹ cằm không cho cô cử động.

Tim của cô treo lên.

Nhìn đôi mắt ươn ướt và đôi môi hồng như thạch đào của cô, hầu kết của Lệ Bắc Đình trượt lên trượt xuống, đôi mắt hẹp hơi nhíu lại, anh hỏi một cách cực kỳ lịch sự: “Anh có thể hôn em không?”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ Bắc Đình: Mẹ ơi, con hôn vợ con được không?

Tác giả: Con cảm thấy được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK