• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kẻ nhàm chán


“Có việc gì không?” Thư Lan nhìn vẻ mặt cô có chút kỳ lạ.

“Không có, cho tôi hỏi hai viên kim cương đen này có thể cho Hiệp hội giám định mượn một chút được không?”

Tạ Duệ nghĩ nghĩ chắc họ cũng rất muốn được nhìn thấy, viên kim cương đen hiếm có như vậy, thế mà Thư Lan lại lấy ra một cách chẳng hề để tâm. Tác phẩm lần này còn phải đem ra đấu giá, chẳng lẽ cô ấy không thấy tiếc chút nào sao?

“Được chớ, miễn là trả lại cho tôi trước khi tôi cần dùng là được. Nhưng mà phải giữ gìn cẩn thận, tránh gây ra cãi cọ, không tốt cho cả hai bên.”

Tuy chỉ có một cara, nhưng so với mấy kim cương trắng không màu thì kim cương đen một cara lại quý hiếm hơn nhiều.

“Tôi hiểu, cảm ơn.” Nói rồi, Tạ Duệ lấy điện thoại ra: “Mình thêm Wechat nha?”

“Được thôi.”

Hai người thêm Wechat của nhau, Tạ Duệ soạn một đoạn tin nhắn gửi cho Thư Lan:【Thư Lan, hai kim cương đen một cara của em cho tôi mượn coi hai ngày được không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của chúng, hai ngày sau sẽ trả lại nguyên vẹn, nếu có tổn thất, nhất định sẽ đền.】

“Bây giờ tin nhắn Wechat cũng có thể làm bằng chứng, nên em yên tâm, nhất định sẽ trả lại đúng hẹn.”

Thư Lan trả lời hai chữ: 【Được rồi】

Sau đó mỉm cười: “Được rồi.”

Làm việc với người như vậy rất thoải mái, Thư Lan khá thích.

Tạ Duệ dẫn Thư Lan đi coi xưởng làm việc, diện tích không lớn nhưng đồ nghề đầy đủ, chỉ kém một chút so với xưởng của Thư Lan ở nhà máy.

Ra khỏi Hội, Trần Vi có chút lo lắng: “Chị Lan, chị cứ_đưa kim cương đen quý giá như vậy cho cô ta à? Mình mới quen cô ta bữa đầu tiên mà.”

Vừa rồi biết hai kim cương đen đó phải mình cầm, Trần Vi đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ làm hư, phẩm cấp kim cương đen như vậy, phải làm việc mấy năm mới mua được, có tiền cũng chưa chắc mua được.

“Không sao, cái này mới một cara, ở nhà tôi còn hột bự hơn, chỉ là dùng làm mắt sói thì hơi to không hợp. Cô ấy cũng nói rồi, nếu mất sẽ đền.”

Thư Chí Minh làm kinh doanh đồ trang sức, nên Thư Lan không thiếu mấy thứ như kim cương đá quý. Sau này lại có người chồng “giàu không nhân tính” như Lệ Bắc Đình bồi dưỡng, bây giờ cô đã chẳng còn để t@m đến viên kim cương đen một cara ấy nữa.

Quả nhiên sự xa xỉ của con người đều là do được chiều chuộng mà ra, từ tiết kiệm thành xa hoa thật dễ dàng.

Trần Vi vốn tưởng rằng đi theo Thư Lan coi như là được mở mang tầm mắt, xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi, sự giàu có của Thư Lan, vượt xa sức tưởng tượng của cô.

***

Tạ Duệ mang viên kim cương đen trở lại văn phòng cho các đồng nghiệp cùng chiêm ngưỡng, đúng lúc lần này có mời giám khảo đến, mọi người đều ngắm qua một lượt.

Tạ Duệ đành phải đi theo, mắt không dám chớp lấy một cái, sợ nó biến mất không thấy tăm hơi, phải biết rằng, mình đã đảm bảo rồi.

Cuối cùng truyền đến tay Văn Vận, ngay cả người đã quen nhìn thấy đồ trang sức như cô ta, khi nhìn thấy hai kim cương đen này cũng phải ngạc nhiên. Tuy trọng lượng không lớn, nhưng chất lượng cực tốt, không hề có tạp chất, dưới ánh đèn còn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, quả thật hiếm có.

“Cái này của ai vậy?”

“Của Thư Lan, người đạt giải nhì thiết kế bản thảo lần này, cô ấy nói sẽ dùng trong thiết kế, tôi mượn coi thử, lần đầu tiên thấy kim cương đen chất lượng như vậy, muốn quan sát một chút.”

“Thư Lan…” Văn Vận tìm kiếm cái tên này trong đầu, là vợ của Lệ Bắc Đình.

Cô ta nhớ có người từng nhắc đến.

Lệ Bắc Đình năm ngoái đã đăng ký kết hôn, nhưng không tổ chức đám cưới, người nhà có nhắc đến một chút. Bởi vì trước đó nhà họ muốn gả cô ta cho Lệ Bắc Đình.

Dòng họ lớn như vậy, việc liên hôn là chuyện hết sức bình thường, đối với Lệ Bắc Đình, Văn Vận không hề ghét bỏ, nhưng không ngờ Lệ Bắc Đình lại có người mình thích, hơn nữa lại là con nhà bình thường, chuyện này đã lan truyền khắp giới thượng lưu ở Vân Thành.

Đương nhiên Văn Vận không có ý kiến gì, cô ta cũng không thích Lệ Bắc Đình, chỉ là một đối tượng có khả năng phát triển thành liên hôn mà thôi, đã kết hôn rồi, cô ta cũng không thể nào còn nghĩ đến Lệ Bắc Đình nữa, con gái nhà họ Văn đâu có lo không lấy được chồng.

Việc chấm điểm bản vẽ và chấm sản phẩm không cùng một tổ giám khảo, nên trước đó Văn Vận không biết Thư Lan cũng tham gia, không ngờ lại gặp ở đây.

Đã là Thư Lan thì Văn Vận cũng chẳng lấy làm lạ. Lệ Bắc Đình thiếu gì thứ tốt, đã bất chấp sự phản đối của ông nội để cưới cô ấy, xem ra là rất yêu vợ mình.

Văn Vận trả lại viên kim cương đen cho Tạ Duệ, chắc chẳng bao lâu nữa là sẽ được tận mắt chiêm ngưỡng rồi.

***

Thư Lan lao đầu vào xưởng làm việc, đồ làm ra lần này phải tham gia bán đấu giá, cần phải chịu trách nhiệm với người mua, nhưng thời gian ngắn như vậy, kêu nhà thiết kế tự tay làm ra, thật ra kêu cũng không thể quá cao, đồ thủ công, khó tránh khỏi có chút khuyết điểm.

Vì nghĩ đến có thể phải tự mình làm thiết kế, nên cô đã chọn kiểu nhẫn đơn giản nhất, một cái nhẫn đầu sói, chất liệu chính chọn bạc tương đối tiện dụng, cô cũng tiếp xúc nhiều nhất với đồ bằng bạc.

Vì Minh Châu Châu Báu thuộc dòng thương hiệu trung cấp và bình dân, nên vàng và kim cương nhìn chung không phù hợp với thị trường, ngược lại, các sản phẩm bằng bạc lại được người tiêu dùng ưa chuộng hơn.

Muốn đạt được sự hoàn mỹ thì việc tốn thời gian là điều tất yếu, Trần Vi là trợ lý của cô nên không thể trực tiếp tham gia chế tác, trong xưởng làm việc có camera giám sát, cô ấy chỉ có thể hỗ trợ làm những việc lặt vặt.

Bên tổ chức cuộc thi cho họ một tuần, nhìn thì có vẻ dài, nhưng với thiết kế trang sức thì bảy ngày chỉ đủ làm ra một sản phẩm còn khá thô sơ. May mà trước đây Thư Lan từng làm thử một bản thực tế nên có chút kinh nghiệm, cuối cùng trong bảy ngày cũng làm ra được một sản phẩm hoàn chỉnh khiến cô khá hài lòng.

Sau khi làm xong, ban tổ chức đã thu hồi đồ làm ra để giữ gìn, ba ngày sau sẽ chấm điểm tại chỗ, đồ được chọn ra trong đêm đó sẽ được đem ra bán đấu giá.

Nói cách khác, Thư Lan có hai ngày nghỉ ngơi.

Trên đường về, cô nghĩ, có nên hỏi Lệ Bắc Đình coi anh có thời gian không, đến đây chơi hai ngày, thật ra cô cũng rất nhớ Lệ Bắc Đình.

Ở bên nhau lâu ngày, người nào đó đã trở thành thói quen, không thể tách rời, miệng nói ghét bỏ, trong lòng lại không hề ghét bỏ chút nào, đây chính là “miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật” sao?

Có lẽ là vậy, dù sao Lệ Bắc Đình cũng là chồng cô, nhớ anh cũng là chuyện bình thường.

Nhưng điều mà Thư Lan không ngờ tới là, khi cô về đến khách sạn, lại thấy người nào đó đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, hai chân dang rộng, như đang ở nhà mình vậy.

“Về rồi.” Thấy cô bước vô, Lệ Bắc Đình đứng dậy.

“Sao anh lại đến đây?” Thư Lan đóng cửa lại.

“Biết em nhớ anh, nên anh đến.” Lệ Bắc Đình cúi đầu cười khẽ, bước tới.

Câu nói này khiến tim Thư Lan đập loạn một nhịp. Anh không thật sự biết trong lòng cô đang nghĩ gì đấy chứ? “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Thật sự không nhớ anh à?” Lệ Bắc Đình nhướng mày trêu chọc, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Nhưng anh rất nhớ em.”

“Đã vậy thì… em cũng cố nhớ anh một chút vậy.” Thư Lan tựa vào lòng anh, lén nhếch môi cười, quanh người toàn là hơi thở của anh.

Đã quen với việc hai người cùng ngủ, đột nhiên phải nằm ngủ một mình mấy hôm nay, Thư Lan cũng thấy không quen chút nào.

“Nếu em đã gượng ép như vậy thì anh đi đây.” Lệ Bắc Đình nói rồi buông Thư Lan ra, làm bộ muốn rời đi.

Nhưng lại bị Thư Lan lườm một cái đầy giận dữ: “Lệ Bắc Đình, anh quá đáng!”

Cố ý trêu cô.

“Haha, sao anh lại thế được.” Lệ Bắc Đình cười lớn, lông mày nhướng lên.

“Hừ, vậy anh đi đi, anh đi ngay bây giờ đi.” Thư Lan đẩy Lệ Bắc Đình ra, muốn đuổi anh đi, vậy mà lại biết trêu em rồi, không biết em da mặt mỏng sao.

“Đừng mà, đã đến rồi thì còn đi làm gì.”

“Không cần biết anh làm gì, anh đi… Ưm…”

Lệ Bắc Đình cúi đầu hôn lên môi cô, bế cô lên, đi đâu, về phòng thôi.

Căn phòng tràn đầy tình ý, sau khi xong chuyện, Thư Lan xoay người quay lưng lại với anh: “Vừa đến đã làm chuyện đó, trong đầu anh đúng là chẳng có gì khác thật.”

“Trong đầu toàn là em.” Cánh tay của Lệ Bắc Đình vươn tới, kéo em quay lại đối diện với mình: “Mấy ngày nay thế nào?”

“Cũng được, dù sao cũng đã cố gắng hết sức rồi, được hạng mấy cũng không sao cả, trải qua rồi mới biết trong thời gian ngắn làm ra một món hoàn mỹ thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa áp lực rất lớn.” Sẽ sợ mình làm không tốt, càng sợ đồ làm ra không được mọi người công nhận.

Một người dù mạnh mẽ đến đâu, cũng khó tránh khỏi sợ bị người khác chê cười.

Bề ngoài dù cười tươi đến mấy, trong lòng cũng khó tránh khỏi chua xót.

“Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi mà, cần chi phải áp lực lớn như vậy, nếu em không thích, sau này mình không đến nữa.” Lệ Bắc Đình vỗ về lưng em.

“Không sao, em cũng thích mà, cuộc sống trước đây quá nhàn nhã rồi, có chút áp lực cũng thấy tràn đầy năng lượng.” Thư Lan cọ cọ mũi vô ngực anh, vừa mới làm chuyện đó xong, trên người hai người đều ướt đẫm mồ hôi.

“Đi tắm đi, em đói bụng rồi, muốn ăn cơm.” Vừa về đã vô phòng ngủ, còn chưa uống ngụm nước nào.

“Được, anh đi xả nước trước.” Lệ Bắc Đình buông cô ra, xuống giường, lấy quần mặc vào, ngực trần bước vô phòng tắm.

Thư Lan cũng lười mặc quần áo, dù sao cũng chỉ có hai người.

Một lúc sau, Lệ Bắc Đình đi ra, gọi điện cho khách sạn chuẩn bị bữa tối, rồi rót cho cô một cốc nước: “Uống nước rồi hãy tắm.”

Thư Lan uống một hơi hết nửa cốc, nửa cốc còn lại Lệ Bắc Đình uống một hơi cạn sạch.

Đặt cốc xuống, bế Thư Lan vô phòng tắm.

Hai người tắm xong không lâu thì bữa tối cũng vừa được đưa đến.

“Uống bát canh trước đi, gần đây em không uống canh bao lâu rồi.” Thư Lan ở nhà mỗi lần đều phải bị Lệ Bắc Đình giám sát mới chịu uống canh, nếu không thì sẽ không uống.

Không nói đến trong canh có bao nhiêu chất dinh dưỡng, thì việc uống canh trước bữa ăn cũng tốt cho dạ dày.

“Em thường xuyên uống mà, ngày nào cũng uống.” Thư Lan né tránh ánh mắt của anh, nhận lấy bát canh, toàn nước canh như vậy, thật sự không bằng trà sữa ngon.

“Em biết khách sạn này của ai không?” Lệ Bắc Đình nhìn cô với vẻ mặt đắc ý, còn muốn nói dối.

“Chẳng lẽ là của anh?” Đây là Ninh Thành đó, đừng có giỡn kiểu ni chớ.

“Thì không phải…”

Thư Lan thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng anh có góp vốn.”

“Ờ…em sai rồi…” Mấy ngày nay cô đa phần đều ăn ở khách sạn, anh vừa hỏi là có thể hỏi ra ngay.

Lệ Bắc Đình sờ sờ tai em, cười khẽ: “Biết sai là tốt rồi, phạt em tối nay phải uống hai bát canh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK