• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hihi! + Beta: Mia

Mãi đến lúc ngồi lên phi cơ, Thư Lan vẫn không nén được sự kích động, gửi hình cho Thư Chí Minh và Đỗ La, Lệ Bắc Đình lắc đầu cười, thắt dây an toàn cho cô.

Một lát sau, phi cơ sắp cất cánh, Thư Lan thấp giọng hỏi Lệ Bắc Đình, “Ngồi phi cơ tư nhân có cần tắt máy điện thoại không anh?”

“Lúc cất cánh và hạ cánh tắt một lúc, đoạn giữa em có thể dùng, có mạng.”

“Vâng ạ, vậy em chờ thêm một lúc rồi cùng A La nói chuyện.” Thư Lan tắt máy nhìn xung quanh, bên trong phi cơ rất rộng, trừ hai người họ có có hai cơ trường và một ghế để trống, thoải mái hơn cả khoang hạng nhất.

Đồ trang trí trong phi cơ giá cũng không rẻ, Thư Lan vẫn luôn biết Lệ Bắc Đình có tiền, nhưng thực tế cô không biết, anh có bao nhiêu tiền, có thể có rất nhiều so với trí tưởng tượng của cô.

 Nhà họ Thư và Nhà họ Lệ, chênh lệch rất lớn.

“Giá của chiếc phi cơ này bao nhiêu tiền vậy?” Thư Lan vẫn không nhịn được hỏi, cô cũng muốn nói nhà mình có tiền, không thiếu tiền, nhưng người giàu cũng có bức tường của họ.

“Cụ thể anh cũng không biết, nhưng toàn bộ quy trình kỹ thuật đưa xuống khoảng 500 triệu.” Lệ Bắc Đình dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô, sớm biết mua phi cơ làm cô vui như vậy, anh đã mua sớm một chút.

“Đắt quá.” Thư Lan nhỏ giọng nói, không muốn người khác nghe thấy, sợ họ chê cười Lệ Bắc Đình cưới một người vợ  như vậy.

Tha thứ cho cô nhà quê một chút, quả thật 500 triệu không phải con số nhỏ. Trước đây ba cô gặp khó khăn trong việc vay vốn vì 300 triệu, nên Lệ Bắc Đình tùy tiện tiêu 500 triệu để mua một chiếc phi cơ. Quá khí phách!

“Không sao, em thích là được.” Tiền của Lệ Bắc Đình là vật chết, không đưa cho Thư Lan thì anh cũng không biết đưa ai, cũng không thể mang theo vào quan tài.

“Thích, em thật sự rất thích, ai mà không thích nhân dân tệ chứ?” Thư Lan nắm cánh tay anh cười, “Thì ra ngày lễ lại có quà lớn như vậy, nếu có thêm mấy ngày lễ nữa, anh sẽ không biến thành nghèo rớt mồng tới chứ?”

“Đừng lo, tiền kiếm lại được, không cần phải tiết kiệm, với tốc độ tiêu tiền của em, không thể nghèo được.” Lệ Bắc Đình vuốt sợi tóc trên trán cô.

Thư Lan không tiêu nhiều tiền, đây là sự thật, chí ít tiêu ít hơn nhiều so với những người con gái mà Lệ Bắc Đình tiếp xúc, mỗi thời mỗi khắc đều phá của, mỗi một người đều là tiền.

Nhà họ Thư còn chưa đạt đến đỉnh cao đó, cho nên lúc trước Lệ Bắc Đình và Thư Lan không cùng một vòng tròn. Trước khi Thư Lan mười tám tuổi, Lệ Bắc Đình chưa từng gặp Thư Lan, sau khi tiếp xúc với Thư Lan thì cô là người phụ nữ tiết kiệm nhất mà Lệ Bắc Đình từng gặp.

Ngay cả Triệu Cầm dù đã lớn tuổi nhưng vẫn thường chi rất nhiều tiền để ăn mặc cho mình, bà ta nổi tiếng trong giới vì rất giàu có và toàn bộ số tiền này đều do Lệ Kiện cho.

Sau này Lệ Bắc Đình hoàn toàn tiếp quản công ty, tiền của Lệ Kiện cũng là Lệ Bắc Đình kiếm, Triệu Cầm ăn xài phung phí sao mà Thư Lan không thể, vì vậy Lệ Bắc Đình quyết định đào tạo khả năng tiêu tiền cho Thư Lan.

Thư Lan sẽ không còn ngạc nhiên khi lần sau anh mua du thuyền riêng, đảo riêng,…, có nghĩa là anh đã huấn luyện thành công.

“Vậy tài sản của anh là bao nhiêu?” Thư Lan nhỏ giọng hỏi bên tai anh.

Hôm nay Thư Lan dùng nước hoa mùi hoa lài, cho nên khi nhích lại gần Lệ Bắc Đình, anh có thể ngửi mùi thơm nhẹ nhẹ, Lệ Bắc Đình nghĩ đến một câu, ôn hương nhuyễn ngọc[1]

[1] Miêu tả người con gái trẻ tuổi th@n thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Anh nghiêng đầu hôn lên môi Thư Lan, “Cái này anh thật sự không biết, nó thay đổi từng phút, nếu em muốn biết thì đợi khi quay về anh để Kỷ Niên tính toán một chút.”

Ngoài nguồn vốn lưu động trên tay Lệ Bắc Đình, còn có công ty, nhà, xe các loại, rất khó tính toán.

Cho đến bây giờ anh không đem toàn bộ sức lực lên tập đoàn, bởi vì anh đã biết từ sớm, thiên vị là con quỷ lớn nhất, nếu Lệ Kiện thiên vị Lệ Nam Hi nhất định phải đem công ty cho Lệ Nam Hi thì anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mang đồ thuộc về mình rời đi.

Cho nên lúc đầu anh có vài công ty nhỏ, hiện tại đều phát triển tốt, ngay cả ông cụ cũng không biết, chỉ có Kỷ Niên biết.

Dù làm chuyện gì đều chuẩn bị cho tình huống nguy hiểm, người thông minh nhất định sẽ chừa đường lui cho mình.

Thư Lan mím môi nói: “Phiền toái như vậy.” Ngay cả Lệ Bắc Đình cũng không biết bao nhiêu tiền, xem ra anh thật sự giống với câu nói đó: Những người không có tiền hay kiểm tra số dư của mình, trong khi những người có tiền lại không quan tâm chút nào.

“Em có thể tiêu, đừng tiết kiệm cho anh, trừ em không ai có thể tiêu tiền của anh, giữ lại cũng hóa thành tro bụi.” Lệ Bắc Đình nắm tay cô xoa, “Mua nhiều đồ tốt hơn, sau này còn tham gia tiệc hay gì đó nữa mới có thể giữ được hình ảnh.”

“Bây giờ em có rất nhiều đồ tốt rồi, gia cảnh của A La cũng giống em, nhưng bây giờ em còn hoang phí hơn cô ấy.”

“Nhà họ Đỗ không so được với nhà chúng ta, em có anh.” Nếu không phải có Thư Lan, Lệ Bắc Đình cũng không biết Vân Thành có nhà họ Đỗ, ban đầu cũng vì bạn bè lôi kéo mới trời xui đất khiến đến bữa tiệc lớp của cô, bằng không có thể thật sự không gặp.

“Phải phải, có Lệ tổng chiếu cố, em nhất định sẽ cố gắng phá của.” Thư Lan nháy mắt tinh nghịch.

Lệ Bắc Đình giơ tay xoa cằm cô, “Được rồi, bây giờ em nghịch điện thoại được rồi.” phi cơ đã cất cánh rồi.

Thư Lan ra hiệu OK,  rồi bật điện thoại.

Vừa mở điện thoại, đã có rất nhiều tin nhắn, chủ yếu là của Đỗ La, [Trời ạ, anh ấy mua cho cậu phi cơ riêng hả? Cứu mạng, Lệ tổng có thiếu vợ nhỏ không?]

[Nhìn mình, mình có thể chăm sóc cậu trong thời gian ở cữ, cam đoan không tranh giành tình cảm, chỉ muốn sờ thử phi cơ riêng của cậu.]

[Mau mau chia sẻ xem, cảm giác ngồi trên phi cơ riêng như thế nào?]

[Mọi người đang ở đâu? Cố tình k1ch thích sự hứng thú a a a a]

Thư Lan không khỏi mỉm cười, A La thật đáng yêu, luôn có thể kiến người khác không tụ chủ được mà cởi mở.

[Điện thoại của mình vừa tắt máy, vợ nhỏ chắc chắc không được rồi, chẳng lẽ làm bạn thân của mình không tốt sao? Lần sau mình mang cậu đi.]

Đỗ La: [Nói rồi nhé, chúng ta có thể bay tùy ý không? Hay mùa đông đi Tam Á chơi đi, cậu cũng biết vé phi cơ đi Tam Á mắc bao nhiêu.]

[Không biết có thể bay tùy ý không, mình hỏi một chút.]

Thư Lan quay đầu hỏi Lệ Bắc Đình.

“Có thể đăng ký lộ trình trước, nếu không có vấn đề gì, chỉ cần nói trước ngày em muốn đi.]

“A La nói mùa đông đi Tam Á chơi.]

“Được, đến lúc đó để Kỷ Niên sắp xếp, phi cơ của em nên em có thể tự quyết định.”

Thư Lan mỉm cười, rất vui đây chính là cảm giác được tiền bạc vây quanh sao? Thật tốt.

Có món quà này, cả đoạn đường Thư Lan đều rất vui, khi đến Ngọc Thành cũng đã sáu giờ chiều, hai người vào khách sạn, chuẩn bị ăn cơm tối.

Mà bên kia, nhà họ Chu trong nhà sáng trưng, hai ông cụ của nhà họ Lệ và nhà họ Chu đang uống trà, Lệ Kiện và Chu Phục đang ngồi cùng bọn họ, Lệ Nam Hi trong lòng bất an.

“Lão Lệ, ông nói chuyện này tôi mới biết, tiểu tử thối kia cũng không có nói cho gia đình tôi biết. Ông biết đấy, nó mười tám tuổi đã ra nước ngoài du học, năm nay mới về nước, hoàn toàn không được quản được, không giống Bắc Đình, học xong là về nhà giúp đỡ, tôi cũng rất bất lực.”

Tính toán thì Chu Tự Bạch có mười năm làm việc một mình bên ngoài, tiểu tử thối này rất kiêu ngạo, nếu không muốn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì ông cũng không quản được.

“Con cái đều là của nợ, bây giờ tiểu tử này làm ra chuyện như vậy, tôi cũng không có cách nào, đành phải lộ ra bộ mặt già này của mình, xem có thể châm chước được hay không.”

Mấy năm nay công ty đều dưới sự quản lý của Lệ Bắc Đình, cuộc sống luôn ổn định, không cần bận tâm, đã lâu lắm rồi ông cụ mới đích thân ra mặt nói chuyện của công ty, chứ đừng nói đến việc hạ mình xin lỗi ai việc gì.

Nhưng biết làm gì để bù vào sự thiếu hụt này, đành phải chấp nhận mất mặt.

 “Ông nói gì vậy, hai nhà chúng ta đã quen biết nhiều năm, chúng ta còn quen biết lâu hơn mấy tên nhóc này, để tôi gọi điện cho Tiểu Bạch hỏi một chút, ông thấy đó, hôm nay nó còn không về, không biết đi lêu lổng ở đâu rồi, vẫn là Bắc Đình nhà ông ngoan ngoãn, quản lý công ty, lại sớm lập gia đình, ông sớm sẽ có chắt trai thôi, nó làm tôi rất ghen tị.”

Ông cụ Chu câu nào cũng nhắc đến Lệ Bắc Đình, có thể thấy là rất yêu thích anh, khen Lệ Bắc Đình làm ông cụ và Lệ Kiện cũng rất vui, nhưng Lệ Nam Hi không thoải mái.

Khi hắn bước vào, ông cụ Chu cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái chứ đừng nói đến hoan nghênh.

Những gia đình giàu có thường có một số quan niệm cũ, ở ngoài có bao nhiêu cũng được, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là người vợ đầu, ngày xưa gọi là con trai trưởng.

Chu Phục cũng có người ở bên ngoài nhưng có chừng mực, chắc chắn sẽ không ra chuyện con cái, vì ông cụ Chu không cho phép, nên việc Lệ Kiện ở bên ngoài có con riêng, ông cụ Chu cũng không thích ông ta lắm.

Con nuôi gì chứ, cũng chỉ là lừa gạt người ngoài thôi, người trong vòng như ông cụ Chu sao không biết được.

Ông cụ Chu gọi cho Chu Tự Bạch và hỏi cậu ta đang ở đâu.

Chu Tự Bạch rời ghế đi ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh trả lời, “Ông nội, con ra ngoài uống rượu với bạn.”

Cậu ta dựa vào lan can, từ đây có thể nhìn thấy mọi người đang nhảy múa điên cuồng trong vũ trường được ngăn cách bằng tấm kính thủy tinh ở tầng dưới, rất nhiều người lợi dụng màn đêm để “vụng trộm lăng nhăng” .

“Bây giờ cháu trở về một chuyến đi.”

“Ông nội có chuyện gì gấp vậy, mấy người bạn trong công ty không rời đi đực.” Chu Tự Bạch đoán là người nhà họ Lệ đều ở đó, đây là việc Lệ Bắc Đình mong muốn.

“Gần đây có phải con hợp tác với nhà họ Lệ không, xảy ra chuyện gì?”

“Vâng ạ, hợp tác mở rộng hệ thống nhà thông minh, là quyết định của trụ sở chính, coi chỉ xem xét đến, có chuyện gì không ạ?”

“Gần đây giá Germanium tăng cao, ông Lệ hỏi liệu có thể cho ông một thời gian đến khí giá Germanium giảm xuống không, cháu có thể quyết định không?” Bởi vì đây là cái hố mà Lệ Nam Hi tạo ra, nếu là chuyện của Lệ Bắc Đình không chừng cũng không cần ông lên tiếng, Tiểu Bạch và Lệ Bắc Đình quan hệ khá tốt.

“Ông nội, giá này là của tổng bộ quyết định, con chỉ là giám đốc, làm sao có thể quyết định được ạ.”

Ông cụ Chu nhìn về phía ông cụ Lệ, ý tứ rõ ràng.

Nhà họ Chu không thể ra sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK