• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyên + Beta: Mia


Tuy rằng, Thư Lan ăn nói sắc bén, nhưng lần này Lệ Nam Hi đối với công ty cũng lập được công lớn. Trong bữa ăn Lệ Kiện cũng vài lần nhắc đến khiến ông nội cũng tỏ lòng tán thưởng vài câu.

“Lệ Nam Hi lần này đúng thật làm không tệ nhưng hợp tác với RL cần phải cẩn thận nhiều hơn.”

Đây cũng là lần đầu tiên ông nội tán thưởng Lệ Nam Hi, bình thường mọi sự chú ý, tán thưởng đều dành cho Lệ Bắc Đình, đối với Lệ Nam Hi như tiếp thêm sức mạnh ngay lập tức quên đi những lời nói sắc bén vừa rồi của Thư Lan.

“Cảm ơn ông nội đã cho con lời khuyên. Con hiểu rồi và sẽ cố gắng xử lý việc hợp tác hai bên thật cẩn thận để ba và ông nội không phải mất mặt.”

Triệu Cầm nghe được lời này vô cùng đắc ý, liền đưa mắt liếc nhìn Lệ Bắc Đình cùng Thư Lan mỉm cười nói: “Ba mẹ yên tâm, Nam Hi rất nghe lời mọi người và cũng rất cố gắng hết sức làm việc.”

Ông bà nghe nói vậy cũng không thêm nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu xem như là đồng ý.

Lệ Kiện lại nói: “Lần này Nam Hi cũng khiến anh rất kinh ngạc. Xem ra Nam Hi vẫn có chút năng lực nhưng tốt nhất vẫn nên rèn luyện thêm kinh nghiệm ở công ty, tương lai còn giúp anh trai chia sẻ bớt gánh nặng.”

Thư Lan nghe nói vậy liền cau chặt mày. Điều này chứng tỏ rằng, sau này dù Lệ Bắc Đình có quay lại công ty thì chẳng phải Lệ Nam Hi vẫn muốn ở lại sao?

Cô nhớ rằng khi Lệ Bắc Đình còn ở công ty thì Lệ Nam Hi còn chưa có một chức vụ nào. Bây giờ Lệ Bắc Đình xảy ra chuyện người được lợi nhất, chắc có lẽ phải kể đến Lệ Nam Hi.

Điều khiến cô khó chịu nhất là ông nội không hề phản bác lại những lời nói của Lệ Kiện. 

Đây không phải là ngầm đồng ý sao.

Nói cách khác chỉ cần Lệ Nam Hi hoàn thành dự án RL thì tương lai trong công ty thực sự có chỗ đứng cho hắn.

Thư Lan thật sự không thể hiểu được, liền cảm thấy bất bình thay Lệ Bắc Đình. Tại sao họ lại có thể như vậy chứ?  Lệ Bắc Đình mới là cháu trai của nhà họ Lệ còn Lệ Nam Hi chỉ là đứa con ngoài giá thú. Thế nhưng, bây giờ lại muốn thay đứa con ngoài giá thú mà suy nghĩ thiệt hơn.

Phải chăng ai tạo ra được nhiều giá trị họ đều đối xử bất công như vậy? Vậy khi Lệ Bắc Đình còn ở công ty làm được nhiều việc như vậy, bọn họ đều quên hết rồi sao.

Lệ Bắc Đình chỉ nghỉ ngơi dưỡng thương một tháng, xem ra công ty cũng chuẩn bị thay đổi triều đại khác, xóa sạch mọi cống hiến của Lệ Bắc Đình.

Vài năm nay, những công hiến của của Lệ Bắc Đình trong công ty cũng chỉ có thể so sánh với dự án RL?

Không ai vì Lệ Bắc Đình mà lên tiếng, ngay cả bà nội luôn yêu quý Lệ Bắc Đình cũng im lặng bỏ qua.

Thư Lan liếc mắt nhìn Lệ Bắc Đình, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, không có một cảm xúc nào hiện ra. Nhưng cô cảm nhận được Lệ Bắc Đình có chút không thoải mái.

Chiếc bàn này dường như đã chia cắt Lệ Bắc Đình với bọn họ.

Triệu Cầm và Lệ Kiện trước giờ đều hết mực yêu thương Lệ Nam Hi. Bây giờ, ngay cả ông bà cũng ngầm chấp nhận cho Lệ Nam Hi ở lại công ty.

Lệ Bắc Đình nãy giờ vẫn im lặng, tựa hồ như mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình.

Liếc thấy Thư Lan nhìn sang liền gắp cho cô một miếng thịt, dưới bàn vỗ nhẹ vào chân cô như muốn an ủi.

Thư Lan đang nghĩ tới cái gì, làm sao Lệ Bắc Đình lại có thể không biết. Nhưng anh cũng đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ.

Suy cho cùng, dù ông nội có thích anh đến đâu thì vẫn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu.

Nếu không thì lúc đầu mẹ anh cũng không cần phải chịu nhiều uất ức như vậy.

Lệ Bắc Đình cũng thật sự biết ơn hai vị trưởng bối đối với anh nhất mực nuôi nấng và bảo vệ. Nếu không cũng không biết có thể sống sót đến bây giờ hay không.

Nhưng cũng không muốn hai vị trưởng bối đặt chủ ý lên người anh, anh chỉ làm những điều nên làm. Dù sau này hai vị trưởng có như thế nào anh cũng không đổi ý định.

Ở trong công ty vài năm, nếu đến chuyện này cũng phải nhờ đến hai vị trưởng bối giúp đỡ thì công ty sớm bị người khác cướp được cũng là chuyện hiển nhiên.

Cho nên đối mặt với không khí giả hòa hợp này, anh cũng không muốn nói gì.

Thấy Thư Lan vì anh mà cau mày như thế cũng đủ rồi.

Chỉ có Thư Lan là người duy nhất muốn đi với anh cả đời, những người khác muốn gì đều không quan trọng.

Bữa cơm này làm cho Thư Lan cảm thấy không thoải mái, nếu sớm biết như thế này nhất định sẽ không đến rồi.

Triệu Cầm cùng một đám người không ngừng tìm đề tài để nói, ngay cả Lệ Kiện ở trước mặt ông nội nói mấy câu về Lệ Nam Hi để tăng thêm thiện ý.

Thư Lan không thể phản bác, chỉ có thể im lặng gặp đồ ăn cho Lệ Bắc Đình để anh cảm nhận được sự ấm áp.

Thư Lan nghĩ lại hoàn cảnh khốn khổ trước đây, mẹ cô mất sớm, ba cô lại muốn gả cô liên hôn kinh tế với người xa lạ mà cô không thích.

Bây giờ nghĩ lại hoàn cảnh của Lệ Đình Bắc còn tệ hơn cả cô.

Giờ nghĩ lại kiếp trước, mẹ Lệ Bắc Đình mất sớm, ba không quan tâm. Sau này, ông bà cũng chỉ nhất mực quan t@m đến Lệ Nam Hi, đến cả cô còn không thích Lệ Bắc Đình, thường xuyên tức giận với anh, cho nên cô cố tình đến gần Lệ Nam Hi.

Nghĩ đến đây, Lệ Bắc Đình thật sự rất đáng thương.

Thư Lan không khỏi cảm thấy thích thêm một chút, liền gắp cho Lệ Bắc Đình một chiếc đùi gà to.

Ở kiếp này, dù những người khác có thái độ không tốt với Lệ Bắc Đình, thì cô sẽ bù đắp tất cả tình cảm thiếu thốn cho Lệ Bắc Đình.

Lệ Bắc Đình nhìn chiếc đùi gà to trong chén mà ngạc nhiên, anh đã ăn no, không muốn ăn thêm một cái đùi gà to như vậy nữa.

Thư Lan thấy vậy, nhướng mày nói: “Anh ăn đi, ăn nhiều một chút.”

Lệ Bắc Đình bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể chậm rãi gắp đùi gà ăn tiếp.

Sau bữa tối, ông bà nội ngỏ ý muốn Lệ Bắc Đình ngủ lại qua đêm, sợ có chuyện tương tự phát sinh, nhưng Lệ Bắc Đình từ chối.

Lần này, anh có mang theo vệ sĩ.

Hơn nữa, xảy ra tai nạn một lần có thể là ngẫu nhiên nhưng đến lần hai thì không phải ngẫu nhiên nữa.

Nhìn dáng vẻ của Thư Lan, có vẻ cô cũng không muốn ở lại.

Hai người vừa ngồi lên xe, Thư Lan nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, liên tục oán giận.

“Tại sao ông bà nội lại không nhìn ra được Lệ Nam Hi là một người giả tạo sao? Hắn còn tỏ ra là một người ngoan ngoãn nữa chứ, rõ ràng là sói đội lốt cừu mà.”

“Hắn còn dám chế nhạo anh, đúng là to gan.”

“Đồ không biết xấu hổ, tức chết mà.”

Thư Lan dùng tay quạt quạt, tỏ vẻ mình vô cùng tức giận, chậm chút nữa là muốn nổ tung.

Lệ Bắc Đình không biết từ đâu lấy ra một quyển tạp chí quạt cho Thư Lan: “Em đừng tức giận.”

Thư Lan quái lạ liếc nhìn anh một cái, nhìn đến mức quên cả tức giận: “Anh không tức giận sao?”

“Có việc gì phải tức giận, không phải ngay từ đầu đã đoán được kết quả rồi sao.”

Lệ Bắc Đình vừa quạt vừa giải thích cho cô: “Ông nội là người coi trọng công ty, với lại ông nội và bà nội ở bên nhau nhiều năm, cũng không thể chỉ vì anh mà bà nội làm trái với ông.”

Không phải ngay từ đầu ông nội không cho Triệu Cầm vào cửa sao bây giờ lại đổi ý.

Trước đây cũng nói chỉ coi Nam Hi là con nuôi, nhưng bây giờ liên quan đến lợi ích thì con nuôi cũng đâu có ý nghĩa gì.

“Nhưng bây giờ không còn ai đứng về phía anh nữa.” Thư Lan mím chặt môi, cảm thấy ấm ức thay Lệ Bắc Đình.

Lệ Bắc Đình nhếch môi cười, giơ tay nhéo cằm Thư Lan: “Không phải là còn có em sao.”

Hi vọng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Còn nếu không hi vọng thì ngược lại nó là một điều rất tốt. 

“Đúng, còn có em đây.” Thư Lan tự cổ vũ bản thân: “Cái ác không bao giờ thắng cái thiện được, nên chúng ta nhất định có thể làm được.”

Lệ Bắc Đình dùng tạp chí vỗ đầu cô mấy cái: “Vậy nên đừng tức giận nữa không đáng, tức giận sẽ nhanh già lắm, nếp nhăn sẽ xuất hiện.”

“Hả, anh nhìn thử xem có không?” Thư Lan lấy từ trong túi ra một chiếc gương, hôm nay đi chơi cả ngày, may là da dẻ vẫn rất tốt, có thể là do mồ hôi. Vẫn cần phải tập thể dục thêm.

“Thôi bỏ đi, tốt nhất vẫn là không nên tức giận. Hôm nay em rất vui không muốn vì người khác phá hỏng tâm trạng.” Thư Lan cất gương đi, chuẩn bị đến cầu Vân Giang, thực ra chính cô cũng có chút căng thẳng.

Bọn họ đi ra khỏi thành phố, đi ngang qua một cái cầu. Cầu này không cao và dài như cầu Vân Giang nên làm cho người ta cảm giác yên tâm hơn.

Lúc này, Lệ Bắc Đình đưa tay ra, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhưng không nói lời gì, chỉ dùng hành động như một cách để an ủi.

Thư Lan cũng quay lại ôm chặt anh.

Xe cũng đúng lúc đi tới địa điểm quen thuộc, cầu Vân Giang từ từ hiện ra, nó đã được khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, không còn thấy được bóng dáng của vụ tai nạn nữa, mọi người cũng dần dần quên đi vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra ở đây.

***

Về đến nhà hai người về phòng tắm rửa, cả người đều dính mồ hôi nhớp nháp.

Tắm rửa xong, Thư Lan đi xuống lầu bưng cho Lệ Bắc Đình một ly sữa nóng.

“Vẫn phải tiếp tục uống sữa để bổ sung dinh dưỡng.”

Lần này Lệ Bắc Đình bị thương nặng mặc dù đã bình phục lại sau một tháng dưỡng thương nhưng Thư Lan vẫn cảm thấy sợ hãi như lúc bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch.

Cũng may, Lệ Bắc Đình thường xuyên vận động nên sức khỏe rất tốt, nếu không thật sự mọi chuyện khó mà nói trước được.

“Em đây là xem anh như một đứa trẻ à.” Bình thường chỉ có trẻ con đang phát triển mới uống sữa.

“Anh thật không biết xấu hổ, đều đã già như vậy rồi mà còn gọi mình là trẻ con à.” Thư Lan bĩu môi, đặt ly sữa vào tay Lệ Bắc Đình.

Anh cười có chút ngượng ngạo: “Anh già lắm sao, anh còn chưa đến ba mươi.”

“Em mới hai mươi ba. Không, em còn chưa hai mươi ba đâu, nói chính xác thì là mới hai mươi hai thôi. Anh lớn hơn em tận năm tuổi rưỡi đó.” Thư Lan siết chặt ngón tay, ngẩng đầu kiêu ngạo như thể đang nói em là một cô gái xinh đẹp như thế này mà phải chịu ấm ức để lấy một ông già như anh đó.

“Haizzz, nếu em đã nói vậy thì chắc anh cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, để sau này không bị em ghét bỏ.” Lông mày của Lệ Bắc Đình nhíu chặt lại, thật sự so sánh thì Thư Lan vẫn giống như một đứa trẻ.

“Nhanh cầm sữa lên uống, bổ sung dinh dưỡng, duy trì sức lực.”

“Em đừng lo lắng, anh thật sự rất khỏe, em có muốn thử một chút không?” Nói xong, Lệ Bắc Đình đặt sữa xuống, đi vài bước về phía Thư Lan.

“Anh định làm gì?” Thư Lan hoảng sợ khoanh tay trước ngực, chân vô thức lùi lại hai bước, cô luôn cảm thấy Lệ Bắc Đình có chút giống nam chính trong bá đạo tổng tài tàn ác, lôi kéo nữ chính lên giường để kiểm tra thể lực của mình.

“Để cho em biết thể lực của anh có được hay không?”

“A… không được.” Thư Lan dùng tay chặn lại.

Lệ Bắc Đình cúi người bế hẳn lên: “Sao rồi, có được không?” 

“Ừm, được rồi, được rồi.” Lỗ tai Thư Lan đỏ bừng lên, cô đang suy nghĩ cái gì vậy, nếu có người biết chuyện này, chắc cười cô chết mất.

“Sao tai em đỏ thế? Em đang nghĩ đi đâu đấy?” Lệ Bắc Đình đặt cô xuống, bất lực xoa đầu cô, trí tưởng tượng của người này quả thực rất thích hợp làm nhà thiết kế.

“Không có, em không suy nghĩ gì hết, em buồn ngủ quá nên đi ngủ thôi. Chúc anh ngủ ngon nha.”

Thư Lan lập tức bỏ chạy, tiếng cười trầm thấp của Lệ Bắc Đình từ phía sau truyền tới, suýt chút nữa cô đập vào cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK