• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hyen + Beta: Mia


“Tớ xin lỗi, lần trước tớ không nên nói vậy.” Thư Lan lại bắt đầu xin lỗi, đầu tiên là xin lỗi Lệ Bắc Đình, sau đó là ba, rồi đến Đỗ La.

Chắc là không còn ai khác nữa nhỉ?

“Là tớ quá xúc động, cậu là người bạn thân nhất của tớ, chắc lúc trước tớ đã đối xử với cậu rất tệ nhưng tớ bảo đảm sẽ không có lần sau, cậu là người rất quan trọng với tớ.” Thư Lan nắm lấy tay Đỗ La chớp mắt làm nũng.

“Này, cậu làm gì vậy, tớ chỉ nói giỡn thôi, cậu đừng có làm như thế, tớ nhìn không quen.” Đỗ La rùng mình một cái: “Nổi hết cả da gà, mới có mấy ngày không gặp mà miệng cậu ngọt vậy.” 

“Tớ nói thật, tớ thực sự xin lỗi, tớ đã suy nghĩ rất lâu về sai lầm này của mình.” Thư Lan nheo mắt lại cười: “A La là tốt nhất, nhất định sẽ tha thứ cho tớ mà.” 

“Xí, đừng tưởng chỉ cần nói vài câu là tớ tha thứ cho cậu, lần trước cậu hung dữ lắm.” Đỗ La đúng là trời sinh tính tình nóng nảy, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng Thư Lan tính tình đó sớm đã mất đi. Bằng hữu chi giao*, sao có thể không có va chạm, cần gì phải làm bộ làm tịch.

*Bằng hữu chi giao: tình bạn bè. Ở trong câu có trên có thể hiểu là: Làm bạn bè với nhau đã bao nhiêu năm.

“Tớ sẽ mua quà cho cậu, hôm nay tớ trả. Cậu nhìn trúng cái gì tớ sẽ mua cho cậu cái đó, đừng có giận.”

“Thật à? Tớ muốn dọn sạch khu mua sắm này.” 

“Tớ sẽ đi cướp ngân hàng, nếu tớ bị bắt, cậu nhớ phải mang cơm tới đó.” Thư Lan chép miệng, đáng thương nhìn Đỗ La.

“Quên đi, tớ không muốn bạn mình có tiền án đâu.”

“Hì hì, tớ biết cậu là tốt nhất, đi thôi đi thôi, chúng ta đi mua quần áo.” Thư Lan ôm cánh tay Đỗ La kéo lên lầu.

Thư Lan mặt tươi cười, có người để làm nũng cảm giác thật tốt.

Hai người đi mua vài món thời trang mùa xuân. Lúc đi qua khu thời trang nam, Thư Lan kéo Đỗ La vào đó.

“Cậu mua quần áo cho chú sao?”

“Không phải, tớ muốn mua cho Lệ Bắc Đình hai cái áo sơ-mi.” Cô thấy Lệ Bắc Đình toàn mặc áo sơ-mi trắng, anh đẹp như vậy, không mặc quần áo đẹp thì quá lãng phí.

“Cái gì? Tớ có nghe nhầm không, cậu mua quần áo cho Lệ Bắc Đình á?” Đỗ La dùng ánh mắt quái dị nhìn Thư Lan.

Lần trước hai người cãi nhau là vì Lệ Bắc Đình, Đỗ La chỉ mở miệng nói qua Thư Lan có thể thử tiếp xúc với Lệ Bắc Đình, nói không chừng sẽ phát hiện ra một thế giới khác. Chỉ vì câu nói đơn giản như vậy mà Thư Lan đã tức giận, dẫn tới việc bây giờ Đỗ La không dám nhắc tới Lệ Bắc Đình trước mặt Thư Lan. 

“Ừm.” Thư Lan có chút thẹn thùng nói: “A La, tớ đã suy nghĩ rất lâu, tớ nghĩ kỹ rồi, tớ cảm thấy cậu nói rất đúng, tớ sẽ thử cùng Lệ Bắc Đình một lần, so với hiện tại thì kết cục chắc sẽ không kém đâu.”

“Tiểu gia hoả, cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra rồi. Để tớ nói cho cậu biết, Lệ Bắc Đình không những có tiền lại có nhan sắc, nếu anh ấy không phải chồng của cậu, chắc chắn tớ sẽ thích anh ấy.” Đỗ La vui mừng vỗ vai Thư Lan, biểu cảm cùng ánh mắt kia giống hệt với Thư Chí Minh. 

“Vậy thì sao cậu lại không thích.” Thư Lan cũng cười, nhìn xem, Đỗ La dám nói ra ngoài miệng. Còn Thư Dung và Liễu Thiến ngoài mặt thì nói không thích Lệ Bắc Đình, nhưng trên thực tế lại ước gì Lệ Bắc Đình coi trọng mình.

“Tớ không cần chồng của chị em mình, đàn ông trên thế giới có phải đã chết hết đâu, mà cho dù có chết hết tớ cũng không cần chồng của cậu. Chồng của chị em không thể mơ ước, nhưng mà tớ nói thật, Lệ Bắc Đình quả thực không tệ lắm, nếu cậu mà bỏ lỡ thì sau này sẽ khó tìm được người như thế.”

“Anh ấy thực sự tốt vậy sao?” 

“Cậu đó, khó trách ba cậu nói cậu không biết quý trọng, cậu không biết có bao nhiêu phụ nữ thèm muốn chồng cậu đâu, người muốn gả cho Lệ Bắc Đình có thể xếp hàng từ phía nam đến phía bắc thành phố. May bây giờ là chế độ một vợ một chồng, nếu đổi lại là thời cổ đại Lệ Bắc Đình có thể nạp thêm mười mấy tiểu thiếp rồi.”

Lệ Bắc Đình không chỉ có tiền mà còn có vóc dáng và ngoại hình rất ưa nhìn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một miếng bánh thơm ngon. 

Đỗ La nghĩ chuyện hai người kết hôn là chuyện không thể thay đổi, gây thêm rắc rối cũng không có ích gì. Cô khẳng định nếu cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ không có trục trặc thì vẫn sẽ được duy trì. 

Bây giờ tốt nhất nên buông bỏ khúc mắc, biết đâu lại mở ra con đường khác.

Nếu không thành, kết quả của nó cũng sẽ không tệ hơn là bao.

Hơn nữa nghe Thư Lan nói, Lệ Bắc Đình rất tôn trọng cô ấy, có lẽ anh ta là một người chồng tốt.

Đỗ La chỉ mong Thư Lan được hạnh phúc.

“Haha, khoa trương vậy.” Thư Lan cười, Đỗ La thật sự chưa bao giờ che giấu, có gì nói đó.

Sau một hồi suy nghĩ, Thư Lan lại hỏi cô nàng: “Vậy cậu nghĩ tớ có xứng với Lệ Bắc Đình không? Gia đình tớ và nhà họ Lệ có khoảng cách lớn như vậy, tớ và Lệ Bắc Đình còn có khoảng cách lớn hơn.”

“Ừm, cũng không xứng đôi lắm.” Đỗ La lắc đầu.

Nghe vậy, trong lòng Thư Lan rơi lộp bộp, ngay cả Đỗ La cũng…

“Tớ cảm thấy Lệ Bắc Đình không xứng với cậu.” Đỗ La đưa tay đặt lên vai Thư Lan, vì Thư Lan hơi cao nên cô nàng phải nhón mũi chân mới tới được: “Thư Lan nhà ta thông minh xinh đẹp, đáng yêu đơn thuần, thiện lương hào phóng, gả cho Lệ Bắc Đình vẫn là ấm ức cho cậu. Tớ thấy giàu nhất Vân Thành vẫn chưa tính là cái gì, chừng nào anh ta trở thành người giàu số một cả nước thì miễn cưỡng xứng đôi với cậu.” 

Thư Lan bị câu nói “muốn khen phải chê trước” của Đỗ La làm cho sợ ngây người, mím môi: “Cậu định sỉ nhục tớ đấy à?”

“Tớ nói thật mà, Lan Lan nhà ta khẳng định về sau sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, đến lúc đó soái ca xếp thành hàng dài chờ cậu chọn.”

“Tớ cũng nói thật, tớ cảm thấy tớ và Lệ Bắc Đình không môn đăng hộ đối.” Giọng điệu của Thư Lan hạ xuống.

“Bé cưng, cậu nói bậy gì đấy, lúc trước Lệ Bắc Đình xin cưới cậu, không phải cậu một hai đòi cưới Lệ Bắc Đình, cái gì mà xứng với không xứng. Là anh ta cầu xin cậu trước, không phải cậu cầu xin anh ta, tớ hy vọng cậu ở cùng Lê Bắc Đình sẽ không tự ti, nếu cậu còn như vậy thì không bằng cậu cãi nhau với Lệ Bắc Đình còn hơn.”

Đỗ La chọc chọc đầu Thư Lan, hận không thể rèn sắt thành thép: “Chúng ta là phụ nữ hiện đại, sao có thể học cái gì xứng với không xứng, cậu mới 23 tuổi, chờ đến lúc cậu 28 tuổi nói không chừng còn lợi hại hơn Lệ Bắc Đình. Bé cưng nhà ta có thiên phú về ngành thiết kế, về sau sẽ toả sáng ở đấu trường quốc tế, đến lúc đó người khác sẽ nói Lệ Bắc Đình không xứng với cậu.”

“Cậu tin tưởng tớ như vậy à.” Thư Lan không tin tưởng vào chính mình cho lắm.

“Nhất định là vậy, cậu nhìn xem mấy năm nay vì cãi nhau với chú và Lệ Bắc Đình mà vứt thiết kế sang một bên. Mấy năm gần đây cậu không có bản thiết kế nào xuất sắc hết, cậu lãng phí tài năng có biết không, cậu phải tỉnh táo lại và cố gắng lên, tương lai cậu có thể đứng ở vị trí cao hơn Lệ Bắc Đình, tớ sẽ chờ đến lúc cậu bao nuôi tớ.”

Đỗ La không biết vì sao Thư Lan lại có suy nghĩ này, trước kia Thư Lan là người rất khí phách và hăng hái, chưa bao giờ có giọng điệu tự ti. Đây không phải dấu hiệu tốt, phải nhanh kéo cô trở về. 

“Cậu nói tớ tốt, tớ sẽ tự luyến đấy.”

“Tự luyến còn tốt hơn tự ti, bé cưng nhà ta rất tự tin, không phải tự ti.” Đỗ La ho khan một tiếng, thu lại giọng điệu không đứng đắn: “Cậu đừng suy nghĩ miên man nữa, cậu và Lệ Bắc Đình là bình đẳng, nói cái gì mà xứng với không xứng chứ. Cậu chỉ cần nỗ lực là được, chưa kể tài sản của nhà họ Lệ được tích lũy nhiều năm, nhà họ Thư sao có thể so sánh được, cho nên cậu đừng nghĩ nhiều.” 

Nếu có thể dễ dàng môn đăng hộ đối với Lệ Bắc Đình thì tài sản tích lũy bao đời của nhà họ Lệ để làm cảnh à.

“Cảm ơn A La, có cậu thật tốt.” Đôi khi con người sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn của chính mình, lúc này cần phải có người kéo cô lại, mà Đỗ La chính là người như vậy.

“Biết thì tốt, lần sau nếu có chuyện tốt gì thì phải nghĩ đến tớ đấy nhé.”

“Tất nhiên.”

“Vậy giờ chúng ta đi mua quần áo, lát nữa đi ăn lẩu.” Đỗ La đẩy cô vào một cửa hàng quần áo nam.

Thư Lan chọn ra vài chiếc áo sơ-mi với giá cả hợp lý, một chiếc màu xanh nhạt, một chiếc màu xanh lam đậm và một chiếc màu xanh lá cây sẫm, dù sao cũng khác với phong cách ăn mặc thường ngày của anh.

Mua quần áo xong, hai người lên tầng ăn lẩu, khoảng 6 giờ cô nhận được tin nhắn của Lệ Bắc Đình hỏi cô đang ở đâu.

Cô chỉ hỏi Lệ Bắc Đình xem có thời gian đến đón cô không, vừa vặn hỏi chuyện buổi sáng một chút. 

Lệ Bắc Đình đồng ý, lúc cô đang ăn lẩu, xe của Lệ Bắc Đình đã ở dưới chờ.

“Cậu mau xuống đi, xe của tớ ở gần đây thôi.” Đỗ La buông tay Thư Lan ra: “Thư Lan, tớ mong cậu luôn vui vẻ.”

“Tớ ở bên cậu cũng rất vui vẻ.”

Đỗ La cười cười rời đi.

Thư Lan ngồi vào ghế sau, tài xế khởi động xe.

“Chuyện buổi sáng cho anh xin lỗi.” Mặc dù Lệ Bắc Đình đã nói xin lỗi, nhưng lời nói trực tiếp vẫn chân thành hơn.

“À, em quên hết rồi, không sao đâu.”

“Anh đã để người đó từ chức rồi, về sau em đến công ty sẽ không phát sinh những chuyện này nữa.”

“Em không muốn đến, công ty của anh lớn như vậy, em sẽ bị lạc.” Thư Lan bĩu môi, tập đoàn Lệ thị lớn hơn Minh Châu Châu Báu rất nhiều.

“Không phải “anh”, mà là “chúng ta”, công ty cũng là của em.” Vợ chồng là một thể, công ty của Lệ Bắc Đình cũng là của Thư Lan. 

“Em không cần.”

“Vậy em còn tức giận không?” Lệ Bắc Đình cảm thấy rất oan uổng, rõ ràng anh có làm cái gì đâu. 

“Em không giận, em nghĩ thái độ của cô ấy cũng không có gì không đúng, chúng ta vốn dĩ không môn đăng hộ đối.”

Lệ Bắc Đình nghe được lời này, lông mày không khỏi nhíu lại: “Có phải em muốn nói em không xứng với anh không?”

“Có một chút.” Thư Lan gật đầu, cô muốn nghe xem Lệ Bắc Đình sẽ an ủi người khác thế nào.

Yết hầu của Lệ Bắc Đình di chuyển, nói ra một câu rất là vô tình: “Nếu nói như vậy, quả thực là không xứng.”

“Hả? Anh nói cái gì? Anh nói em không xứng với anh? Ai nói em không xứng!” Thư Lan trợn tròn mắt, đây chẳng phải quá thẳng thắn hay sao?

“Không phải là em nói vậy sao?” Lệ Bắc Đình liếc cô một cái.

Thư Lan hít sâu, vai hề lại chính là cô.

“Em khiêm tốn, khiêm tốn đó anh có hiểu không?” Cô quay sang bên cạnh.

“Không hiểu, em nói gì thì anh nghe đấy.” 

“Vậy anh nhớ kỹ, em xinh xắn đáng yêu, thừa sức xứng đôi với anh!” Thư Lan nghiến răng nghiến lợi nói, cô chính là người không bao giờ nghe lời người khác nói. Bằng không cũng không đến mức làm loạn ở kiếp trước đến vỡ đầu chảy máu.

“Ừm, nhớ kỹ.” Lệ Bắc Đình bật cười, đối với cô, đôi khi phép khích tướng còn có tác dụng hơn là an ủi.

Cái gì xứng với không xứng, có phải làm lợn lai giống đâu mà quan t@m đến chủng loại, đều cùng là người da vàng với nhau, quá hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK