• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hihi! + Beta: Mia

“Anh không được cười.” Thư Lan tức giận nhéo tay anh một cái, người này vẫn chưa cười xong.

“Em không biết đó là cầu con cái.” Khó trách nhiều người đi, hơn nữa phần lớn đều là nữ, xem ra chùa Phúc Vân rất linh nghiệm.

Cô chỉ theo đám đông đi vào, điện rất rộng không quan sát kỹ, liền trực tiếp quỳ xuống, thật là quá mất mặt.

“Thật ra thì em cầu xin một đứa bé cũng không sao, nhưng anh thấy em nhờ Quan Âm không bằng để anh giúp em.” Lệ Bắc Đình đá chân mày mang theo ý cười, như vậy sẽ có thêm một tiểu cô nương khiến cho người khác yêu thích không thôi.

Nhất là giờ phút này phát giác ra, dáng vẻ thẹn quá hóa giận như vậy rất đáng yêu.

“Anh im đi, anh đến trước mặt Bồ tát đi.” Thư Lan tức giận rời đi, cô thật sự trách bản thân luôn mất thể diện trước mặt Lệ Bắc Đình, sau này cô nhất định phải bỏ tật xấu này.

Lệ Bắc Đình cong môi, không quan tâm mà đuổi theo.

Cuối cùng hai người đi vào điện bên cạnh, lúc đi vào Thư Lan còn cố ý nhìn một cái, là Phật tổ, chắc chắn không phải là Quan Âm, có thể đi.

Cô lại quỳ xuống nói lại những lời lúc nãy, cúi đầu xuống chạm trán vào tấm đệm, cuối cùng cũng nói ra tâm nguyện của mình.

Hai người từ đền đi ra, bên ngoài là một hàng cây bạch quả lớn, trên cây treo đầy những dải lụa đỏ, làm một cây cầu nguyện.

Thư Lan kéo Bắc Đình đi qua, trên cây treo một tấm bảng, nói đây là cây bạch quả ba trăm năm tuổi, cầu nguyện rất linh.

Dù sao đã đến rồi, vậy thì ước nguyện nhiều một chút. 

Thư Lan dùng năm mười đồng tiền mua hai dải lụa đỏ, còn có hai cây bút.

Nếu có thời gian rảnh, có thể nhờ Thiền sư trong chùa viết giúp, nhưng bây giời chỗ của thiền sư có rất nhiều người xếp hàng, vẫn là mình tự viết thì hơn.

“Này, anh tự viết đi, không cho phép anh nhìn của em.” Thư Lan đưa bút và dải lụa đỏ cho anh, sau đó tựa lên lan can viết tâm nguyện của mình.

Cô nhớ mong ước của mình không nhiều, chỉ hy vọng “Ba bình an, cô và Bắc Đình bên nhau mãi mãi.”

Đời trước không có được, đời này cô phải quý trọng.

Cô viết xong, vừa quay đầy đã thấy Lệ Bắc Đình đưa mắt về phía cô, cô vội nói: “Anh làm gì, không được phép nhìn của em, viết xong chưa?”

“Không biết viết gì, em cho anh nhìn một cái, tham khảo một chút.” Lệ Bắc Đình hối hận vì tốc độ của mình chậm, chỉ nhìn thấy hai ba chữ.

“Đừng mơ, anh không viết thì không tính.” Thư Lan bĩu môi, mới không để cho Lệ Bắc Đình biết cô muốn cùng anh bên nhau mãi mãi, bằng không cái đuôi của anh kiêu ngạo bay lên tận trời.

“Anh viết.” Lệ Bắc Đình nhíu mày suy nghĩ một chút, anh tựa hồ không có tâm nguyện gì.

Liền viết một câu đơn giản: “Lan Lan mỗi ngày đều vui vẻ!”

Lời chúc chân thành nhất cũng là điều anh mong muốn trong cuộc đời.

Sau đó đưa cho ệ Bắc Đình treo lên cành, ai bảo anh cao như vậy.

Thư Lan nhìn chăm chú, rất sợ Lệ Bắc Đình sẽ nhìn lén, treo xong Thư Lan liền kéo Lệ Bắc Đình rời đi.

Hai người đến thùng công đức, Thư Lan vốn định quyên hai trăm đồng tiền là được, vừa cầm tiền mặt ra đã thấy Lệ Bắc Đình trực tiếp quét mã, chuyển 9999.99 đi.

Thư Lan ngây người, liếc anh một cái, ở chỗ này nói không nên quyên thì không được, bị Bồ Tát nghe thấy sẽ không hay, cho nên không thể làm gì khác là dừng động tác lấy tiền.

“Đi thôi.” Lệ Bắc Đình không ý thức được trong mắt Thư Lan anh là người phá của.

Đi ra khỏi Chùa Phúc Vân, lúc hai người xuống bậc thang, Thư Lan quơ quơ tay anh: “Hôm nay trở về sao?”

“Ừ, buổi chiều đi, chuyện của công ty lên men hai ngày đã đủ rồi.”

Tuy nhiên ông cụ cũng chưa gọi điện cho anh, điều này cho thấy ông vẫn đang suy nghĩ điều mà anh muốn, ông cụ phải hiểu mới được.

Thật ra có thể để Lệ Nam Hi ở công ty một thời gian, nhưng sợ là ông cụ sẽ không chịu nổi.

“Vậy được, chúng ta về nhà thôi, thức ăn ở đây em ăn không quen.” Vân Thành thiên về cay, nơi này thì ngọt, rất nhiều thức ăn cô không thích.

“Anh cũng không quá quen.” Ở Vân Thành lâu hơn ở đây rất nhiều.

Hai người xuống núi, trở lại khách sạn dùng bữa trưa, sau khi nghỉ trưa sẽ trở về Vân Thành.

*

Giữa trưa, có người đang ngủ còn có người buộc phải ra cửa.

Lệ Nam Hi đến công ty, không phải hắn nghĩ đến, mà là không thể không đến, Lệ Kiện bảo hắn đến, nào dám không nghe lời ông chứ.

Nhưng không nghĩ tới, ở cửa lại có nhiều người chờ hắn như vậy, vừa thấy hắn xuống xe, moi người điên cuồng tiến lên, nhân viên an ninh cũng không ngăn được.

“Lệ Nam Hi, đồ phế vật.”

“Cút ra khỏi công ty”

“Đồ tai họa, bồi thường tiền cho tao.”

“Không bằng súc sinh, ngươi còn dám đến công ty.”

Không chỉ có những lời nói nhục mạ, còn có người ném đồ, nhân viên an ninh bảo vệ cho Lệ Nam Hi, lúc sắp vào công ty, một chiếc giày ném đến, tạo thành một đường cong Parabol , đập vào đầu hắn.

Lệ Nam Hi mở to mắt, không dám tin, hắn lại bị người ta ném giày.

“Ai ném? Cẩn thận tôi tố cáo mấy người, cút cho tôi!”

“An ninh, báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát.”

Lệ Nam Hi nổi giận, mọi người im lặng chốc lát ngay lúc hắn cho là làm mọi người kinh sợ, thì một giây kế tiếp, họ ùn ùn kéo đến tức giận mắng, mọi người đem đồ trên tay ném Lê Nam Hi.

“Chó má, mày còn có mặt mũi báo cảnh sát, tao đánh chết mày.”

“Lệ Nam Hi, cút ra khỏi tập đoàn.”

“Phế vật, Lệ Nam Hi phế vật.”

Lệ Nam Hi quá ngây thơ, ai có thể ngăn được sự tức giận của nhiều nhà đầu tư như vậy, hắn vừa xuất hiện đã khiến nhân viên an ninh không nói nên lời, nếu như không phải vì lương thì thật sự không muốn để Lệ Nam Hi yên.

Lệ Nam Hi bị doạ không nhẹ, sợ hãi không dám nói gì, vội vàng bước vào công ty dưới sự hướng dẫn của nhân viên an ninh, an ninh đóng cửa lại nhóm người kia cũng không dám xông đến.

Ở bên ngoài không ai quản nhưng nếu đi vào là phạm luật.

Lệ Nam Hi tiến vào thang máy, nhìn thấy dáng vẻ cả người chật vật, quần áo trên người bị vò nát, tóc như ổ gà, vừa rồi trán còn bị giày đập đỏ lòm.

Lệ Nam Hi chưa bao giờ chật vật như vậy.

Hắn không tức giận không được, đám người khốn kiếp này, lại dám đối xử với hắn như vậy.

Lệ Nam Hi ra khỏi thang máy, tức giận đi tìm Lệ Kiện tố cáo, đem những người kia đuổi đi, kết quả vào phòng chủ tịch còn chưa kịp nói gì đã thấy một đám người nổi giận đùng đùng nhìn hắn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

“Con vừa làm gì ở dưới lầu?” Lệ Kiện cau mày nhìn hắn, giống như người ăn mày.

“Ba những người đó điên rồi, người mau cho người đuổi họ đi đi, lại dùng giày ném con.” Mặt mũi hôm nay của Lệ Nam Hi mất hết, lớn như vậy cũng chưa từng chịu ấm ức như vậy.

Lúc này, thư ký của Lệ Kiện đi vào, báo cáo chuyện dưới lầu, làm Lệ Kiện nhíu mày.

“Con xung đột chính diện với các nhà đầu tư? Không phải ba nói con đừng nói nữa sao?” Cái thằng này muốn chọc tức ông đến chết mới vừa lòng.

“Bọn họ dùng giày ném con, con muốn tố cáo họ, tội cố ý gây thương tích, bọn họ là gì chứ, lại dám ném con, con…”

“Chát, Con im miệng cho ba!” Lệ Kiện cũng không dám nhìn sắc mặt thành viên hội đồng quản trị, vì ngăn cản Lệ Nam Hi nói bậy bạ, trực tiếp tát hắn.

Hắn đang nói cái gì, bên dưới đều là các nhà đầu tư của tập đoàn Lệ thị, nếu không có sự ủng hộ của họ làm sao Lệ thị có thể đứng vững ở vị trí hiện tại, không khác nào nói những thành viên hội đồng quản trị ai có thể vui?

Lệ Kiện chỉ sợ công ty thật sự bị hủy hoại trong tay Lệ Nam Hi.

“Ba…” Lệ Nam Hi bị đánh quay đầu đi, không dám tin Lệ Kiện đánh chắn, trước mặt nhiều người như vậy mà lại cho hắn một tát.

“Tên khốn khiếp nhà người, nếu con còn nói nhảm nữa xem ba có đánh chết con không, chết rồi có thể đền tội cho công ty.” Lệ Kiện giả bộ còn muốn đánh người, những thành viên hội đồng quản trị có quan hệ tốt với Lệ Kiện vội vàng kéo, khuyên.

“Ôi, Lão Lệ, việc đến nước này rồi, đánh đứa trẻ cũng không thể giải quyết.”

Lệ Kiện biết sẽ có người kéo ông ta lại, như vậy để cho ông ta nấc thang đi xuống, để mọi người thấy ông ta không che chở cho Lệ Nam Hi, nếu không cũng không biết nói sao với thành viên hội đồng quản trị.

Những người khác không nghĩ ngăn cản Lệ Kiện đánh chết Lệ Nam Hi, nhưng họ vì mặt mũi có thể đứng ra che chở cho hắn.

Lệ Kiện cũng thuận thế để tay xuống.

Nhưng Lệ Nam Hi không nhìn ra nỗi khổ tâm của Lệ Kiện, cho là Lệ Kiện muốn đánh chết hắn, nhất thời cảm thấy thất vọng, ở thời điểm khó khăn nhất, Lệ Kiện là ba của hắn không thể giúp hắn ngược lại còn đánh hắn?

“Lão Lệ, Bắc Đình khi nào quay trở lại vậy, không trở lại nữa công ty sẽ bị nhà đầu tư dưới lầu lật đổ, nhỡ đâu xảy ra chuyện lớn thì sao.”

Cổ phiếu tập đoàn Lệ thị đã hạ thấp hai ngày liên tục, một số người đã mất hết tiền, trước đây vui mừng vì lợi nhuận từ việc mua cổ phiếu của Lệ thị bao nhiêu còn gần đây bị thua lỗ bấy nhiêu, sự thay đổi như vậy khiến trái tim họ không chịu nổi.

Bây giờ công ty sợ nhất là các nhà đầu tư cãi nhau xảy ra án mạng, trước kia những công ty khác cũng đã xảy ra chuyện như vậy.

Cho nên Lệ Kiện đã nhắc Lệ Nam Hi đừng gây mâu thuẫn với các nhà đầu tư, ai ngờ hắn không chịu nghe lời. 

Thật sự khiến người ta tức chết.

“Mọi người xin hãy kiên nhẫn, buổi tối Bắc Đình quay về, ngày mai nó sẽ đến công ty, Bắc Đình và CEO của RL ở Trung Quốc là bạn thân, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.”

“Được rồi, từ nay về sau hãy để Bắc Đình ở lại công ty, nếu vài người không đủ năng lực thì cũng đừng đưa lên, công ty phải có trách nhiệm với cổ đông.” Một thành viên hội đồng quản trị nói “Có vài người” này là nói ai, không nói ai cũng biết.

Lệ Kiện mỉm cười trong lòng thầm mắng, thật xui xẻo khi sinh ra một đứa ngu xuẩn như Lệ Nam Hi.

Lệ Nam Hi cúi đầu, trên mặt vẫn còn đau, Lệ Kiện dùng lực nên đầu hắn vẫn còn lơ mơ, hai tay nắm chặt, tròng mắt thoáng qua sự oán hận, không cam lòng, tại sao mọi người đều thiên vị Lệ Bắc Đình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK