• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hyen + Beta: Mia


Thư Lan nhìn ly cà phê hòa tan, khẽ thở dài, cô không ngờ rằng bình thường Lệ thị dùng cà phê hoà tan để tiếp đãi khách, chẳng qua cô không biết vì cô tới nên mới có đãi ngộ như vậy. 

Cô đứng lên, trước mặt có một cái cửa sổ sát đất, có thể thu hết sự phồn hoa của Vân Thành vào trong mắt, dưới lầu xe chạy như lướt, như mây khói thoảng qua. 

Đây là lần đầu tiên cô đến tập đoàn Lệ thị, đầu tiên là bị lễ tân ngăn lại, lên đến văn phòng của Lệ Bắc Đình thì được tiếp đón bằng một ly cà phê hoà tan.

Không biết đây là do lỗi của nhân viên hay là người có tâm ra tín hiệu. 

Mặc kệ như thế nào, Thư Lan cũng thấy ấm ức, cô chưa bao giờ bị đối xử thế này.

Là đứa con đầu tiên và cũng là duy nhất của ba mẹ, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp. Mặc dù gia nghiệp của nhà họ Thư không so được với nhà họ Lệ, nhưng ba mẹ cho cô toàn là thứ tốt nhất, chi phí ăn mặc của cô đều hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. 

Cô có lỗi với ba, có lỗi với Lệ Bắc Đình, nhưng cô không có lỗi với người khác, dựa vào cái gì mà một thư ký cũng không cho cô mặt mũi, mang cà phê hoà tan lên, không phải là hạ thấp mặt mũi của cô à?

Đủ thấy người trong công ty nhìn nhận cô thế nào, mặc dù mang danh Lệ phu nhân nhưng cô vẫn không được người khác công nhận.

Nếu được công nhận, làm sao có thể tiếp đãi phu nhân chủ tịch bằng một ly cà phê hoà tan.

Kết hôn một năm, lễ tân không hề biết cô, người trong công ty thì tò mò đánh giá, thư ký cũng có vài phần không tôn trọng cô.

Thư Lan rũ mắt nhìn xuống ngón tay, những điều mà cô đã bỏ qua trong quá khứ dần dần hiện ra.

Cô và Lệ Bắc Đình, thực sự xứng đôi sao?

Cho dù kiếp trước cô không chết, liệu có một kết cục tốt đẹp cho hai người không?

Hay một số chuyện đã đến cực hạn, cho dù cô làm lại từ đầu thì vẫn không thể thay đổi được gì.

Ngay cả đêm đó ba cô cũng nói sẽ đồng ý cho cô ly hôn, theo suy nghĩ của ba thì hai người thật sự không xứng đôi.

Nhà họ Thư và Lệ, một nhà mới chỉ làm giàu cùng lắm được mười mấy năm, còn một nhà là danh gia vọng tộc hơn trăm năm ở Vân Thành. 

Thư Lan và Lệ Bắc Đình, một người vừa tốt nghiệp dựa vào quan hệ gia đình tiến vào công ty làm một con sâu, một người đi du học từ lúc còn trẻ trở về, trong vài năm ngắn ngủi từ chức quản lý leo lên vị trí tổng giám đốc, hơn nữa còn thuyết phục được nhóm tinh anh trong Lệ thị. 

Cả hai đều có quan hệ gia đình nên mới thể có được công việc hiện tại, nhưng đến bây giờ Thư Lan vẫn chỉ là một nhà thiết kế bình thường, trong khi Lệ Bắc Đình đã dựa vào năng lực bản thân để ngồi vững ở vị trí cao nhất, trở thành chủ của Lệ thị. 

Nếu chỉ có quan hệ, không có năng lực, ở đây cũng không có ai là kẻ ngốc, Lệ Bắc Đình sẽ không có khả năng ngồi vững ở vị trí này. 

Thư Lan đột nhiên có chút bối rối, cô luôn cho rằng chỉ hôn nhân bình đẳng mới có hạnh phúc, môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa, không chỉ là đôi bên gặp gỡ, mà hơn hết là chuyện đôi bên có thể đi tiếp được hay không.

Rõ ràng, bây giờ Thư Lan và Lệ Bắc Đình môn không đăng hộ không đối.

Ngay cả khi cô kết hôn với anh chỉ vì ba, cũng vì điều đó mà cô không được người khác tôn trọng.

Ngay khi cô nhận được sự tôn trọng bên ngoài, cô vẫn sẽ không nhận được sự tôn trọng từ trong xương tủy, vẫn như cũ ở sau lưng nói cô không xứng với Lệ Bắc Đình. 

Tâm trạng Thư Lan trùng xuống trong nháy mắt, hiện tại cô ở đây có ý nghĩa gì. 

Cô suy nghĩ một chút, bây giờ trong lòng cô rất loạn, không thích hợp để gặp Lệ Bắc Đình.

Cô xoay người cầm lấy túi, đẩy cửa rời khỏi văn phòng.

“Đinh —” Thư Lan bước vào trong thang máy.

Lúc cửa thang máy khép lại cũng là lúc cửa phòng họp mở ra.

Lệ Bắc Đình dẫn đầu đi ra, nghĩ đến Thư Lan đang đợi mình nên anh đã kết thúc cuộc họp sớm hơn vài phút.

“Lệ tổng, phu nhân mang cơm trưa đến cho anh.” Bình thường Kỷ Niên sẽ mua cơm cho anh, nhưng hôm nay thì không cần. 

“Được, cậu sắp xếp nội dung cuộc họp và gửi cho tôi trước hai giờ.”

“Vâng.”

Lệ Bắc Đình nắm lấy tay nắm cửa, vốn định đẩy cửa bước vào, nhưng cuối cùng anh vẫn gõ cửa, vài giây sau mới bước vào.

Nhưng điều làm anh không ngờ tới chính là không thấy bóng Thư Lan đâu. 

Phòng nghỉ trống không, phòng vệ sinh cũng trống, nhưng trên bàn trà có một cái túi, bên trong túi đựng hộp đồ ăn.

Lông mày của Lệ Bắc Đình trùng xuống: “Kỷ Niên.”

“Lệ tổng, có chuyện gì vậy?” 

“Thư Lan đâu?”

“Phu nhân ở… phu nhân đâu, vừa rồi tôi vẫn nhìn thấy phu nhân ở trong phòng chờ anh.” Kỷ Niên nhìn thấy mọi thứ vẫn còn ở đây, vậy sao phu nhân lại rời đi rồi. 

“Đi hỏi đi.”

Lệ Bắc Đình mở hộp thức ăn ra, bên trong vẫn còn nóng.

Kỷ Niên đi rất nhanh đã quay trở về. 

“Quầy lễ tân nói vừa thấy phu nhân rời đi, sắc mặt… hình như không được tốt lắm.” Trong lòng Kỷ Niên cảm thấy bất an, chẳng lẽ cậu ta tiếp đón phu nhân không được chu toàn?

Lệ Bắc Đình ngồi trên sofa, nhìn tách cà phê đầy ắp, anh bưng lên ngửi thử, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Ai mang cà phê vào?” 

“Tôi nhờ Hà Vãn mang vào.”

“Gọi cô ta đến đây.”

Hà Vãn đang đến nhà ăn đột nhiên bị Kỷ Niên gọi trở về, cô ta lo lắng bước vào phòng làm việc của Lệ tổng. 

“Lệ tổng, anh tìm tôi sao?”

“Cô chuẩn bị ly cà phê này?”

“Vâng.”

“Cô có biết người vừa rồi là ai không?” Lệ Bắc Đình gõ đầu ngón tay lên bàn, âm thanh phát ra nhịp nhàng khiến người ta run sợ.

“Lệ phu nhân.”

“Choang —” Hà Vãn vừa dứt lời, ly cà phê trên bàn bị Lệ Bắc Đình ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh, cà phê bắn tung toé.

Trái tim của Kỷ Niên và Hà Vãn treo lơ lửng.

 

“Cô biết là ai mà còn dùng cà phê hoà tan, công ty dạy cô như vậy sao?” Đôi mắt đen láy của Lệ Bắc Đình tràn đầy tức giận, anh còn không dám đối xử khắt khe với cô, người khác dựa vào cái gì mà xem thường cô? 

Nghĩ đến cảnh Thư Lan lần đầu tiên đến công ty, hết bị lễ tân ngăn lại, sau thì thư ký khinh thường, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn Thư Lan chưa bao giờ phải uống cà phê hoà tan.

“Xin lỗi Lệ tổng, bởi vì, bởi vì…”

Hà Vãn cúi đầu không nói nổi lý do, cà phê xay ở phòng trà buổi sáng vừa hết, cô ta định buổi chiều mới chuẩn bị, ai biết Lệ phu nhân đột nhiên đến.

Lại sắp tới giờ ăn trưa, việc xay cà phê rất phiền phức và tốn thời gian, Lý Mật nói Lệ phu nhân chỉ là hữu danh vô thực*, tùy tiện lừa gạt là được, cô ta giống như bị ma nhập liền làm theo. 

*Hữu danh vô thực: dùng để diễn tả một người nào đó chỉ có cái danh tiếng ảo, tiếng tăm hão huyền, chứ trên thực tế không hề tốt đẹp như danh tiếng đó. Tưởng là vậy mà không phải vậy. Trong tiếng Việt có một số cách nói cũng biểu đạt ý “hữu danh vô thực” như “thùng rỗng kêu to”, “làm thầy mà không có trò” hay “có tiếng mà không có miếng”

“Ra ngoài.” Lệ Bắc Đình không muốn nghe cô ta giải thích.

“Lệ tổng, xin lỗi, chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu đáo.” Sớm biết như thế này cậu ta đã dặn dò nhiều hơn, ai mà biết Hà Vãn lại không có mắt, đã nói là phu nhân Lệ tổng mà vẫn ngang nhiên đem cà phê hoà tan vào.

Dù là đối tác bình thường cũng không có khả năng tiếp đón bằng cà phê hòa tan, số cà phê hòa tan đó đều là công ty mua cho nhân viên uống miễn phí, làm sao dám mang lên tiếp đón phu nhân Lệ tổng.

Lệ Bắc Đình cau mày: “Người như vậy không thích hợp ở đây nữa.”

Ngay cả Thư Lan mà họ cũng dám lừa, không biết khi đối mặt với đối tác khác sẽ như thế nào.

“Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay.” Ở Lệ thị, chưa có người nào ngay từ đầu đã được vào văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất làm việc, tất cả bọn họ đều phải vươn lên từng chút một, cũng tại họ không có mắt, không thể trách Lệ tổng tàn nhẫn.

“Tôi không muốn gặp chuyện này lần thứ hai, ra ngoài đi.”

Lệ Bắc Đình tâm trạng rất không tốt, hiếm khi Thư Lan mang cơm trưa đến công ty cho anh, chưa kịp làm gì đã bị thư ký đuổi đi.

Anh lấy điện thoại bấm số Thư Lan, thật lâu sau đầu dây bên kia mới trả lời.

“Alo.”

“Xin lỗi, là anh dạy dỗ cấp dưới không tốt.” Chuyện này đáng lẽ không nên phát sinh ở Lệ thị, dù bên ngoài người ta có nói Thư Lan và anh như thế nào, thì cũng không tới phiên người ở Lệ thị đàm tiếu.

Thư Lan im lặng một hồi, sau đó cười nói: “Em mang cơm trưa đến cho anh, nhưng em có việc gấp phải đi trước, anh nhớ ăn đấy nhé, đừng để nguội.”

“Về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”

“Em thấy công ty của anh rất lớn, em tìm mãi mà vẫn không thấy văn phòng của anh ở chỗ nào.”

Thư Lan nói lảng sang chuyện khác, hiển nhiên là không muốn nhắc tới chuyện này.

Nói cô đạo đức giả cũng được, nói cô nhạy cảm cũng chả sao, đừng bao giờ phán đoán tâm tư của con gái.

“Lần sau anh sẽ đưa em đến.” Nếu cô không muốn nhắc tới chuyện này, vậy Lệ Bắc Đình cũng không tiếp tục nữa.

Nhưng cô càng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trong lòng Lệ Bắc Đình càng thấy khó chịu.

“Được, em cúp máy đây, có cuộc gọi đến.”

“Ừm.” Sau khi cúp máy, Lệ Bắc Đình mở hộp cơm ra, một quả trứng luộc và cà chua làm thành hình mặt cười. 

Cảm xúc của Lệ Bắc Đình ngổn ngang, trước kia đừng nói đến chuyện Thư Lan làm cơm cho anh, một nụ cười cô dành cho anh cũng rất xa xôi. Hiện tại có cơ hội thì lại bị một người không liên quan bẻ gãy, nghĩ đến đây tự nhiên anh cảm thấy phiền muộn, như một con sư tử đang cáu kỉnh. 

Lệ Bắc Đình nhớ đến mắt cá chân của Thư Lan, anh lập tức gửi tin nhắn WeChat hỏi cô, nhưng không có hồi âm.

Ăn cơm trong hụt hẫng, Lệ Bắc Đình gọi Kỷ Niên vào.

“Gần đây có bữa tiệc lớn nào không?”

Kỷ Niên xem máy tính bảng: “Có, mấy ngày trước tôi nhận được thiệp mời của nhà họ Văn, giữa tháng sau là đại thọ thứ 70 của Văn lão gia, dự định ban đầu là không đi, ngài muốn đi sao?”

Trong những bữa tiệc lớn thường sẽ phải dẫn theo một bạn nữ, nhưng trước kia phu nhân không chịu, vì không muốn làm đề tài cho người khác đàm tiếu nên về cơ bản Lệ tổng đều từ chối hết những bữa tiệc phải có bạn nữ đồng hành.

“Đi sắp xếp giúp tôi, tôi sẽ đi cùng Thư Lan.” Nếu người khác thích nói xấu, vậy lần này anh sẽ đưa Thư Lan ra ngoài, để cho người khác nhìn xem anh rốt cuộc có coi trọng Thư Lan hay không. 

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Kỷ Niên khiếp sợ đi ra ngoài, xem ra địa vị của phu nhân trong lòng ông chủ cao hơn cậu ta nghĩ nhiều, cậu ta phải xác thực một chút, bằng không sẽ đá bát cơm của mình lúc nào không hay. 

Sau khi Thư Lan đến công ty, cô trực tiếp tìm giám đốc Tư nộp bản thảo.

“Được rồi, để ở chỗ tôi trước đi, gần đây có một số danh sách em nhìn xem.” Tư Quân đưa một số văn kiện qua, Thư Lan vẫn luôn chọn những danh sách thiết kế mà cô thích. 

“Không được, em muốn nghỉ một tuần.” Cô phải tìm cách tiếp tục mối quan hệ của mình với Lệ Bắc Đình, không thể để nó đi xuống được.

“Được thôi.” Tư Quân cũng không ngạc nhiên, Thư Lan từ trước đến nay đều như vậy, công ty là của cô, người khác cũng không thể nói gì.

Thư Lan gật đầu đi ra ngoài, trở lại phòng làm việc, lấy vài thứ mang đi, thu thập xong thì đột nhiên có người gõ cửa.

“Mời vào.”

“Lan Lan, lâu rồi không găpn.” Liễu Thiến từ ngoài cửa thò đầu vào, trên mặt mang theo ý cười.

Thư Lan nhìn thấy Liễu Thiến, tâm trạng không vui của cô càng trở nên tệ hơn.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ Bắc Đình: Vợ, anh bị oan mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK