Chim én làm tổ trên cửa sổ, có một tấm ván gỗ thừa ra đã thành nơi chúng làm tổ chim.
“Lần trước ông chủ đến thấy tổ chim én này lắc lư sắp sụp, nên bảo chúng tôi gắn thêm một tấm ván gỗ cho chắc, tránh để chúng rơi xuống.” Quản lý Trần cũng rất ngạc nhiên, không ngờ có người muốn nhìn chim én, nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, những người có tiền mỗi ngày đều ở trong thành phố, ít khi thấy cảnh thế này.
“Kiều Việt đúng là có lòng yêu thương động vật, tôi có thể trèo lên nhìn không?” Thư Lan đứng dưới chỉ nhìn thấy mơ hồ, không thấy rõ tổ én màu sắc ra sao.
“Có thể, ở đây có thang.” Quản lý Trần kéo cái thang lại gần, đặt dưới tổ chim.
“Đặt xích ra chút là được, đừng dọa chúng.” Thư Lan chỉ tò mò, không có ý định làm phiền bầy én nhỏ.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Lệ Bắc Đình ở dưới đỡ thang cho cô, Thư Lan cẩn thận leo lên, cũng may hôm nay cô đi giày màu trắng nhỏ, rất thuận tiện.
Cuối cùng cũng nhìn rõ tổ chim én này, chừng 5-6 con chim non, mỗi con nhìn thấy cô đều há mỏ ra kêu inh ỏi, như là đòi ăn, không thấy chim lớn đâu, chắc là đi kiếm mồi rồi, hai con chim én muốn nuôi một ổ chim non, cũng cực nhọc lắm.
“Lệ Bắc Đình, đáng yêu quá, lông chim non còn chưa mọc dài, lông tơ thì xù xù, chỉ là chim mẹ không ở đây.” Mắt Thư Lan sáng rực lên, lần đầu tiên được ngắm mấy con chim non ở khoảng cách gần như vậy, làm cô cảm nhận được một cách sâu sắc hơi thở của sự sống tự nhiên.
“Vậy chẳng phải đến màu lông cũng không nhìn thấy được à?” Lệ Bắc Đình không hứng thú như cô, chỉ tập trung nhìn cô, có vẻ như cô rất thích mấy động vật nhỏ này.
“Em nhìn thấy, trong tổ có mấy sợi lông chim mẹ rụng xuống, màu đen, nhưng ánh sáng chiếu vào, nó lại ánh lên màu xanh lá, đúng là màu đen nhưng ánh lên nhiều màu sắc rực rỡ khác, em rất muốn cho chúng ăn nhìn chúng rất đói.”
“Không thể cho ăn được, ám hơi con người vào, sợ chim mẹ sẽ không cần chúng nữa.”
“Em biết, nên em chỉ nhìn thôi.” Cô nghe nói trong tự nhiên, một số con non nếu bị dính mùi lạ, sẽ bị mẹ của chúng bỏ rơi.
“Tổ chim én này là tổ yến à? Nhìn dơ quá, em thấy mình không nuốt nổi tổ yến nữa rồi.” Thư Lan bĩu môi, trước kia cô cũng ăn nhiều tổ yến lắm.
Lệ Bắc Đình nhịn không được bật cười, li3m môi nói: “Đây là chim én, không phải cùng một loại đâu, tổ chim én này không ăn được.”
“Nhưng tổ yến làm từ nước miếng chim én mà.”
“Thôi, em không ăn tổ yến nữa đâu, anh đỡ em xuống đi.” Thư Lan chỉ nhìn thôi, không muốn quấy rầy bầy chim nhỏ.
Cách hai bậc thang cuối, Thư Lan nắm tay Lệ Bắc Đình nhảy xuống: “Chúng đáng yêu thật, lại không sợ con người, khó trách lại làm tổ trong nhà.”
“Chim én là loài chim có ích, được con người bảo vệ, chắc chúng biết con người có ý tốt, đi thôi, đi rửa tay.” Lệ Bắc Đình kéo Thư Lan đi về phía giếng nước gần đó.
“Cái này em thấy trên TV rồi, dùng như thế nào vậy?” Thư Lan từ nhỏ lớn lên ở thành phố, giếng ở nông thôn đối với cô mà nói cũng chỉ là một danh từ.
“Ấn xuống như vầy, nước sẽ phun lên, rửa tay trước đi.” Lệ Bắc Đình ấn ra nước, Thư Lan sau khi rửa tay còn hứng nước rửa mặt, mát lạnh rất sảng khoái: “Thoải mái quá, giống như nước suối trong núi vậy.”
“Nước giếng và nước suối không khác nhau lắm, đều là nước ngầm, đông ấm hạ mát.” Lệ Bắc Đình nhìn cô như đứa trẻ tò mò, may mà hôm nay cô để mặt mộc ra ngoài, nếu không đâu dễ dàng chơi nước như vậy.
Lúc này, có thể cảm nhận được tinh thần của Thư Lan hoàn toàn thả lỏng, tâm trạng rất tốt.
“Em không muốn trở về, em muốn ở lại đây.” Thư Lan đặt tay vào thau nhôm lớn đầy nước, trong cái nắng hè oi ả mà có nước mát thế này, quá là tuyệt vời.
“Thật không? Ban đêm ở đây có thể có gián, chuột, thậm chí là rắn đó.”
Thư Lan vừa nghe lập tức đứng bật dậy, bị dọa sợ: “Thật hay giả vậy?”
“Thật, phía sau trang viên là núi, rắn rết côn trùng muỗi kiến rất dễ xuất hiện. Em tưởng đây là trang viên, bốn phía đều đông người sinh sống, rắn rết muỗi kiến đều không vào được à.”
“Vậy em không ở đây nữa, về nhà đi.” Thư Lan sợ nhất là rắn, chỉ xem trên TTV thôi cũng thấy sợ rồi.
“Ha ha, đi thôi, ăn cơm trước đã.” Lệ Bắc Đình rửa tay, kéo Thư Lan vào phòng.
Trong phòng vừa dọn đồ ăn lên, thức ăn còn nóng hổi, quản lý Trần tỉ mỉ chiêu đãi hai người giống như chiêu đãi ông chủ. Vì ông chủ đặc biệt dặn dò, hai vị khách này đều là nhân vật có tiếng tăm, không thể sơ suất.
Quản lý Trần chưa từng trực tiếp làm việc dưới trướng Kiều Việt, cũng không phải người trong giới thượng lưu, hơn nữa bên ngoài rất ít ai thấy được ảnh chụp của Lệ Bắc Đình và Thư Lan, nếu không thường quan t@m đến tin tức kinh tế tài chính thì đúng là chưa chắc nhận ra Lệ Bắc Đình.
Thức ăn dọn lên xong, quản lý Trần còn bưng một quả dưa hấu vào, bổ đôi cho hai người dùng muỗng ăn.
“Dưa hấu này do trang viên tự trồng, hoàn toàn tự nhiên, không dùng thuốc trừ sâu, Lệ tiên sinh và Lệ phu nhân nếm thử, chúng tôi đã ngâm trong nước giếng lạnh cả buổi sáng, ăn còn ngon hơn để trong tủ lạnh nhiều.”
“Vậy tôi phải ăn thử mới được, cảm ơn nhé.” Thư Lan không chờ nổi, tới đây chơi với Lệ Bắc Đình khiến cô rất thoải mái, chứ mà đang ở tiệc tối nào đó, thì đến sắc mặt cũng không dám thể hiện.
“Phu nhân khách sáo rồi, vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi đứng bên ngoài, có việc cứ gọi tôi.”
“Được, đi đi.” Lệ Bắc Đình gật đầu.
Quản lý Trần cung kính lui ra ngoài.
Thư Lan đã cắn miếng dưa hấu vào miệng, dùng muỗng múc dưa hấu rất thành thạo, mùa hè cô thường để dưa hấu trong tủ lạnh để ăn sáng, nhưng lạnh quá lại bị buốt họng, còn dưa hấu ngâm nước giếng này vừa đủ lạnh, không bị buốt.
“Cái này ngon quá, anh cũng ăn thử đi.” Thư Lan múc một miếng chính giữa, miếng ngọt nhất đưa tới bên môi Lệ Bắc Đình, làm nũng nói: “Miếng ngọt nhất cho anh, hôm nay em vui lắm.”
Lệ Bắc Đình há miệng ăn, đưa tay lau nước dưa bên môi Thư Lan, nhướn mày cười: “Thật ngọt.”
Dưa hấu ngọt, cô còn ngọt hơn.
“Ngọt phải không, mấy món này .” Màu sắc, hương vị đều đầy đủ.
“Ăn cơm trước đã, đói bụng rồi đúng không, dưa hấu lát nữa ăn tiếp.”
“Dạ, món rau này là gì vậy?” Thư Lan nhìn nó cũng không giống rau cải thường thấy.
Lệ Bắc Đình nhìn thoáng qua thực đơn, rồi nhìn vị trí món ăn: “Là lá khoai lang đỏ.”
“Lá khoai lang đỏ cũng ăn được à?” Thư Lan kinh ngạc, khoai lang thì cô ăn rồi, nhưng không biết lá cũng ăn được.
“Nếm thử xem có ngon không?” Lệ Bắc Đình cũng chưa ăn qua: “Đây là thức ăn mà người làm nông thường ăn, không phải mấy món cao cấp chúng ta hay ăn đâu.”
Không thể không nói, Kiều Việt rất có đầu óc, bố trí không tồi, đối với dân thành phố mà nói thì nơi này rất mới lạ, lại cho quảng cáo, người ở thành phố ở lâu rồi, liền thích quay về thời chưa đô thị hóa, đi về nông thôn ngoại thành chơi. Vì thế nhiều vùng quê hiện nay, du lịch nông thôn đang phát triển rất tốt.
Thư Lan thử gắp một đũa, mắt lập tức híp lại: “Ngon quá, có chút vị ngọt từ rau, rất hợp khẩu vị, hóa ra lá này cũng ăn được.”
“Vậy em ăn nhiều chút.” Lệ Bắc Đình vuốt tóc mai bên tai cô cho gọn, để cô tiện ăn cơm, bản thân anh thì chưa đói.
Lần này Thư Lan như được mở mang thế giới mới, ăn lá khoai lang đỏ, hoa bí đỏ, khoai sọ muối chua, rau sam rau dại, tôm sông nhỏ, canh cá trích, ốc đồng xào…
Rất nhiều món chưa từng nghe tên, cô chưa từng ăn qua tôm sông bé thế này, quản lý Trần nói đều là bắt ở suối gần đây, cá trích cũng nhỏ nhưng rất ngon, so với trước kia cô từng ăn thì càng ngon hơn, ốc đồng thì vị cũng khác, đều là tự nhiên, không phải nuôi trồng.
Kết quả ăn quá no, bụng căng tròn, ăn no đến mức đi không nổi.
Qua cửa sổ, cô nhìn ra ngoài thấy khách không ít, bèn tò mò hỏi Lệ Bắc Đình: “Nhiều khách như vậy, lấy đâu ra nhiều tôm sông, cá trích và ốc đồng thế?”
Thiên nhiên cũng có hạn, ăn thế này chẳng mấy mà cạn kiệt.
Lệ Bắc Đình nhướn mày, vỗ đầu cô: “Em nghĩ ai cũng ăn được đồ ăn thuần tự nhiên sao? Phần lớn mọi người ăn là đồ nuôi đó, nói thiên nhiên cho hay thôi.”
“Vậy món chúng ta ăn là từ thiên nhiên thật không? Không phải cũng là nuôi đó chứ?” Thư Lan chớp chớp mắt, cũng thấy hợp lý, người đông như vậy, từ thiên nhiên sao mà đủ.
Lệ Bắc Đình lắc đầu: “Cậu ta không dám gạt chúng ta đâu.”
“Cũng phải.” Thư Lan lè lưỡi, ai dám lừa Lệ Bắc Đình chứ.
“Ăn no rồi có muốn về luôn không?” Lệ Bắc Đình một tay tựa vào ghế cô, một tay đưa nước dưa hấu cho cô.
“Còn chỗ nào vui nữa không?” Thư Lan không muốn về, đi chơi quá vui, hôm nay trong đầu còn nảy ra nhiều ý tưởng, đều tranh thủ ghi nhớ.
Lệ Bắc Đình nhìn ra ngoài, suy nghĩ rồi nói: “Nghe nói bên này còn có thể câu cá.”
“Em không biết câu, anh biết câu không?”
Lệ Bắc Đình gật đầu: “Ông của anh thích câu cá, anh từng học qua.”
“Vậy anh dạy em đi, hiếm khi đi chơi nên em cũng không muốn về sớm liền.” Thư Lan kéo tay áo Lệ Bắc Đình làm nũng, chớp chớp mắt, cười ngọt ngào khiến người khác không thể từ chối.
“Được.” Lệ Bắc Đình thuận tay nắm lấy tay cô: “Anh sẽ bảo người sắp xếp.”
Một lúc sau, hai người ngồi xuống một chỗ khá mát mẻ, ngồi dưới gốc đa to, bóng râm rợp mát rất lớn.
Hôm nay quản lý Trần rất bận, nhưng cũng không dám nhờ người khác, tất cả đều tự mình tiếp đón, dọn bàn xong, sợ hai người nhàm chán, còn mang lên nước khoáng và nước dưa hấu, hạt dưa, bánh, đ ĩa trái cây, làm Thư Lan cảm thấy như ở nhà.
Sau đó không hề kể công mà yên lặng lui xuống.
“Quản lý Trần là người tốt.” Thư Lan ngồi xuống bên cạnh Lệ Bắc Đình, anh đang chuẩn bị mồi câu.
“Em nói tốt, vậy lát nữa thưởng thêm tiền tip.” Lệ Bắc Đình đi đâu cũng được phục vụ như vậy, nên thấy bình thường.
Nhưng Thư Lan ít khi ra ngoài với Lệ Bắc Đình. Mỗi lần Thư Lan tự mình ra ngoài, tuy có danh là Lệ phu nhân, nhưng vì cả hai không có tình cảm thật sự, nên đãi ngộ dành cho Thư Lan cũng không được tốt như vậy. Lần đầu cảm nhận được hạnh phúc khi đi cùng Lệ Bắc Đình.
“Vậy thưởng nhiều một chút, lần sau gặp Kiều Việt, em sẽ khen ông ấy với Kiều Việt.”
“Được, giờ chuẩn bị mồi câu cho tốt đi, xem có câu được mấy con cá không?”
“Nhất định được, em muốn câu ba con lớn, một con thêm cho cơm tối, một con đưa cho ba, một con đưa cho ông bà nội.” Thư Lan vỗ ngực đảm bảo.