Editor: Jane pham + Beta: Miya
Nếu anh đã nói như vậy, cô có lo lắng cũng không giải quyết được gì. Vì vậy cô yên tâm tin tưởng anh sẽ giải quyết được mọi chuyện.
“Ngày mai đi chơi thật sao anh?” Cô đã ở nhà một tháng rồi, trừ bệnh viện và công ty thì không đi đâu cả, cũng thấy chán lắm.
“Đúng rồi, đi thả diều” Anh nắm lấy tay cô xoa xoa: “Em còn có tâm trạng suy nghĩ đến công ty, thì không bằng nghĩ xem ngày mai muốn mặc đồ gì, đeo trang sức gì đi?”
“Anh nói đúng, em đi chuẩn bị đây”.
“Đi đi.” Lệ Bắc Đình vỗ eo cô.
Cô hài lòng rời đi, thầm nghĩ ra ngoài đi chơi thì nên mặc quần áo gì cho trẻ trung chút, lần trước ra ngoài chơi với Đỗ La, hình như cô có mua chiếc váy màu cam, có vẻ rất hợp.
Sau khi Thư Lan rời đi, Lệ Bắc Đình gọi điện cho Chu Tự Bạch: “ Thế nào rồi?”
“Tôi làm việc cậu còn không yên tâm à, ổn thoả hết rồi. Giúp cậu xong chuyện lớn như thế có phải cậu nên mời tôi ăn bữa không?” Chu Tự Bạch tựa vào đầu giường nói, việc này có chút giống lấy việc công làm việc riêng nhưng đối với RL có lợi mà không có hại, chắc hẳn là cũng sẽ không có ai nói gì.
“Ừm, tôi sẽ đặt phòng riêng ở Thập Lý Trường Đình, cậu muốn gọi món gì cũng được.” Lệ Bắc Đình cười nói:” Dù sao bây tại người trả tiền cũng là chị dâu cậu, không phải tôi.”
“Haha, Lệ tiên sinh bị vợ quản chặt quá nhỉ.” Chu Tự Bạch trêu anh.
“Những người chưa kết hôn như cậu không hiểu đâu, đàn ông có gia đình không bao giờ trả tiền, tất cả đều do vợ trả hết.” Lệ Bắc Đình nói với giọng điệu đắc ý
Bên kia đường dây, Chu Tự Bạch cảm thấy mình bị vả mặt, ăn cơm chó no luôn rồi.
“Cút, đừng khoe khoang trước mặt tôi. Tôi không quan tâm.”
Lệ Bắc Đình khoanh chân, li3m khoé môi, nhướng mày: “Tôi khoe khoang chỗ nào? Càng thiếu thứ gì thì lại cảm thấy người ta khoe khoang thôi.”
“ Được, tôi không nói chuyện với cậu nữa, đợi mọi chuyện thành cônh rồi nói.” Gần đây Chu Tự Bạch cũng khá bận. Thân là bạn tốt của Lệ Bắc Đình nhiều năm nay, cậu ta không giúp thì ai giúp.
“Tôi chờ tin tức tốt từ cậu.”
Sau khi cúp máy, Lệ Bắc Đình gửi một tin nhắn cho Kỷ Niên, ngày mai ra ngoài nên nhờ cậu ta sắp xếp một chút, anh hy vọng không xuất xuất hiện sự cố ngoài ý muốn như lần trước.
Về phần tai nạn xe, đến bây giờ cũng chưa điều tra ra vấn đề nằm ở đâu, tài xế chết ngoài ý muốn nên cảnh sát chỉ có thể xác định là sự cố ngoài ý muốn, không có liên quan đến ai.
Nhưng anh không bỏ qua, sẽ tiếp tục điều tra, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng mà khó thoát, nếu thật sự có vấn đề thì một ngày nào đó anh cũng sẽ điều tra ra.
Sắp xếp, chuẩn bị xong cho ngày mai, anh tắt máy tính rời phòng làm việc, nghỉ ngơi sớm chút để ngày mai còn ra ngoài chơi.
***
Sáng sớm, Thư Lan mặc chiếc váy hoa dài màu cam, rất giản dị còn đội thêm chiếc mủ rơm thắt nơ hình con bướm. Giày cô cũng mang đôi giày màu trắng trông rất trẻ trung.
Lệ Bắc Đình nhìn cô rồi nhìn lại mình, trông hai người cứ như cha con vậy.
Cô mặc một bộ trang phục tinh tế và trẻ trung đến mức nếu nói cô là học sinh cấp 3 cũng có người tin, trong khi đó anh vẫn mặc vest và đeo cà vạt, chỉ khác là mặc chiếc áo sơ mi xanh mà cô mua lần trước.
Tất nhiên Thư Lan cũng không hài lòng với quần áo anh mặc: “Anh đi chơi hay đi họp vậy?”
Chỉ cần thêm một túi xách nữa là có thể đi thu mua dự án công ty luôn.
“Vậy anh không mặc áo khoác.” Lệ Bắc Đình cười khổ, từ trước tới nay quần áo hằng ngày của anh chỉ có vest và giày da, nếu mùa đông thêm một vài cái áo khoác nhưng bây giờ không mặc được.
“Vậy thì đừng mặc áo khoác, nóng quá, nhưng mà quần áo của anh ít quá.” Thư Lan bắt bẻ nói: “Lần sau em sẽ đi mua quần áo cho anh.”
Quần áo Lệ Bắc Đình đều được đặt riêng, thiết kế dựa trên sở thích cá nhân của anh. Bình thường Lệ Bắc Đình đi làm hàng ngày đều mặc vest, nên cô thấy rằng nhà thiết kế của anh công việc nhìn tưởng chừng rất đơn giản nhưng thật ra cũng không dễ dàng gì. Mỗi bộ vest cơ bản đều rất đơn giản nhưng đều phải có sự khác nhau, công việc này cũng không hề đơn giản.
Mỗi bộ vest cơ bản đều rất đơn giản nhưng đều phải có sự khác nhau, công việc này cũng không hề đơn giản.
“Tạm thời như vậy đã, lát nữa chúng ta ra ngoài chơi chắc chắc là rất nóng, nay cũng đã là tháng 5 rồi, đi thôi.” Thật ra Thư Lan rất muốn anh thay cái quần tây đang mặc, nhưng mà tủ quần áo của anh ngoài quần tây cũng chỉ có quần short để tập thể hình, quần short lại càng không hợp.
Cô không khỏi thở dài, đàn ông chỉ biết kiếm tiền mà không biết hưởng thụ.
“Em thở dài cái gì, chê anh làm em mất mặt à?” Lúc này, Lệ Bắc Đình cảm nhận rõ ràng sự khác biệt “khoảng cách thế hệ” giữa hai người họ. Người ta hay nói rằng 3 năm một thế hệ, khoảng cách giữa họ tận 2 thế hệ.
“Không, em chỉ thấy anh thật đáng thương. Quần áo của anh quá đơn giản, nếu anh mặc áo gió nhất định sẽ rất đẹp trai. Áo khoác gió dáng dài sẽ rất hợp với anh, áo khoác cũng vậy cực kỳ đẹp trai.” Người đẹp đều nhờ quần áo mà.
“Vậy sau này tủ quần áo của anh sẽ giao cho bà xã.” Lệ Bắc Đình lấy tay khẩy khẩy cái nơ con bướm trên đầu của Thư Lan, anh cảm thấy khi đi cùng cô anh cũng trẻ đi vài tuổi.
Hai người chỉ cách nhau năm tuổi nhưng đôi khi anh thấy tâm lý của mình như ông chú bốn mươi tuổi.
Nhưng khi gặp Thư Lan, trái tim anh như cây khô gặp mùa xuân, trong lòng tràn đầy hy vọng về tương lai.
“Không có vấn đề, vui lên nào.” Thư Lan nhướng mày.
Xe chạy ra khỏi biệt thự Ngân Nguyệt Loan, được hộ tống bằng 2 chiếc SUV trước và sau, chiếc Bentley ở giữa trông như một đứa trẻ.
Quốc tế lao động là kỳ nghỉ dài ngày, khắp nơi đều là người nên khi khỏi thành phố đều bị kẹt xe, may mà cô đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một bộ cờ năm quân.
“Chắc kẹt xe lâu lắm, chúng ta làm một ván cờ năm quân đi, anh có biết chơi không?”
Lệ Bắc Đình dùng tay cọ trán, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Anh cũng có tuổi thơ mà.” Thời nhỏ ai mà chưa từng chơi cờ 5 quân, so với cờ vây và cờ tướng thì cờ 5 quân đơn giản hơn nhiều.
Nhìn dáng vẻ Thư Lan thế này, người không biết còn tưởng Lệ Bắc Đình vừa sinh ra là chỉ biết chơi cổ phiếu.
“Vậy bắt đầu đi, em chơi cờ 5 quân rất giỏi, sẽ không nhường anh đâu. Nếu thua thì anh đừng khóc nha, dù sao kỹ thuật của em cũng rất giỏi.” Thư Lan ngồi sang một bên, ghế sau rất rộng, đủ để cô đặt bàn cờ giấy.
Lệ Bắc Đình nhướng mày, không ý kiến, đợi lát nữa không biết ai là người khóc.
Ván thứ nhất bắt đầu chưa được 2 phút thì Thư Lan đã thua.
“Khụ khụ, lâu rồi không chơi, em chưa chuẩn bị kịp.” Hai tay Thư Lan đỏ bừng nói nhỏ: “Không ngờ anh chơi giỏi thật.”
Lệ Bắc Đình mím môi, giả vờ không nghe thấy.
Tiếp tục ván thứ hai, chưa được mấy phút, Thư Lan lại thua.
“Luyện tập, luyện tập thôi, giờ mới bắt đầu nè.” Cô có chút bực mình, không biết đầu óc kiểu gì mà cờ 5 quân có thể thua liên tiếp được.
Và rồi ván sau cô lại thua tiếp…
“Không chơi nữa.” Thư Lan cáu kỉnh, tức giận ném quân cờ đi, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe : “Sao vẫn còn kẹt xe vậy.”
“Sao, em chưa chịu thua hả?” Lệ Bắc Đình đưa tay sờ đầu cô: “Không phải em nói em rất giỏi sao?”
“Anh không biết nhường em.” Thư Lan bĩu môi: “Người khác yêu đương khi chơi trò chơi thì con trai luôn nhường con gái.”
Cô không thể nhận thua, nhất là vừa rồi mới mạnh miệng bây giờ lại bị vả mặt nên cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh vẫn sai à?” Lệ Bắc Đình thu cờ lại, nhích người ngồi bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Là lỗi của anh, anh nên nhường em.”
“Hừ, đã muộn rồi, sau này em sẽ không bao giờ chơi trò chơi với anh nữa.” Thư Lan liếc anh một cái, rồi quay đầu đi.
“Tính khó vậy.” Lệ Bắc Đình vươn tay ôm lấy cô, trên mặt nở một nụ cười, hiếm khi thấy cô gây sự vô lý như vậy, anh cảm thấy mình nhất định bị điên rồi, ngay cả dáng vẻ gây sự vô lý của cô cũng đáng yêu.
Giọng nói mềm mại, nũng nịu và ngọt ngào đã chạm vào trái tim anh.
Thư Lan đang dần dần thân mật với anh, nếu không thì ai lại làm nũng, gây sự vô lý với một người không thân thiết với mình.
“Tính em khó vậy đó.” Thư Lan nhìn tay của anh, muốn cắn cho một cái.
Cô luôn mất mặt trước Lệ Bắc Đình.
“Vậy anh phải dỗ em nhiều hơn rồi, em muốn ăn kẹo không?” Lệ Bắc Đình không nóng nảy kéo cô đến bên cạnh mình, hiếm khi anh rảnh rỗi để dỗ vợ mình.
“Không ăn, anh đừng có dụ em, em không muốn chơi với anh nữa.” Thư Lan liếc anh một cái, sau đó tức giận như một đứa trẻ đẩy anh ra, không phải đứa nhỏ nào cũng được phép nay không vui thì không chơi cái này, mai không vui thì không chơi cái kia sao.
“Nhưng anh rất muốn chơi với em.” Lệ Bắc Đình cúi người, dùng cằm cọ cọ vào vai cô, vành mũ của cô đập vào trán làm anh ngứa ngáy, giống như trái tim của anh vậy.
Thư Lan không biết khi cô làm nũng đáng yêu đến cỡ nào, đôi mắt đào hoa giống như nước mùa xuân, khẽ liếc mắt thì giống như có một luồng điện xẹt qua, làm người ta động lòng, bứt rứt và khiến người ta không thể kiềm chế.
“Anh đừng có mà tưởng bở.” Thư Lan phồng má.
“Anh tưởng em rất xinh đẹp có được không?”
Lệ Bắc Đình thì thầm bên tai cô, giống như lời nói lãng mạn, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khiến tai Thư Lan lập tức đỏ bừng, hô hấp trở nên nặng nề, ngón tay co quắp.
“Anh tránh xa ra, nóng quá.” Thư Lan da mặt mỏng, nghĩ đến trên xe còn có tài xế, cô vẫn luôn cảm thấy không nên làm chuyện quá thân mật như vậy.
“Để anh hạ nhiệt cho em.”
Lệ Bắc Đình kéo cô vào lòng và cởi mũ của cô ra để che đi cảnh họ thân mật với nhau.
Thư Lan không dám thở mạnh, cô sợ bị nghe thấy, đầu lưỡi cứng ngắc, cô dùng ngón tay chạm vào hoa văn trên ghế, đột nhiên anh nhét một viên kẹo cứng vào giữa môi cô, có vị như bạc hà làm mát lạnh cả khoang miệng.
Sau đó anh đẩy cô ra, lông mày nhíu lại đầy trêu chọc: “Có lạnh không?”
“Trả nón lại cho em.” Thư Lan đẩy người đàn ông ra, cầm lấy nón đội lên, không dám nhìn thẳng vào anh, quay người nhìn ra ngoài xe, cuối cùng dòng xe cũng hết kẹt, xe đã bắt đầu chạy.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn hoảng hốt, trên xe còn có tài xế, Lệ Bắc Đình như vậy nhất định là tài xế sẽ biết bọn họ đang làm gì, thật là xấu hổ mà.
“Không đủ lạnh hả? Sao mặt em đỏ thế?” Lệ Bắc Đình mặt dày tiến lại gần.
“Lệ Bắc Đình, anh đúng là không biết xấu hổ!” Thư Lan thấp giọng mắng một tiếng.