Editor: Yến + Beta: iên
Vì Thư Lan không có tình cảm mấy với ông bà nội, nên cũng không muốn mang nhiều đồ tốt cho họ, lại nói bình thường ba cũng chuẩn bị cho họ đủ nhiều, có thể nói ba đúng là người con trai vô cùng hiếu thảo.
Còn đối xử với nhà bác cả tốt như vậy, không chỉ là người con trai hiếu thuận mà còn là một người em trai rất có lương tâm.
Thư Lan nghĩ như vậy, nhưng Lệ Bắc Đình lại nghĩ tốt xấu gì cũng là thăm ông bà cụ, nên vẫn chuẩn bị một vài thứ, đều là lấy từ trong nhà.
Bình thường trong nhà có nhiều người đến thăm, ngày lễ ngày Tết cho dù mấy người kia không đến thì cũng sẽ tặng quà, những đồ này cứ như vậy chồng chất trong kho, nếu không lấy ra thì sẽ hết hạn mất.
Hai người đi tương đối trễ, tới nơi cũng đã 6h30, đi thăm ông bà cụ, giờ này quả thật hơi trễ, Thư Lan cố ý đấy.
Hai người vừa tiến vào, thì trông thấy bác dâu cả Phương Mỹ Tú đứng ở cửa nhà chờ đợi mong mỏi, nhìn thấy hai người hai mắt đều sáng lên.
“Ây da, Lan Lan, sao giờ hai đứa mới đến? Ông bà nội đều chờ sốt ruột cả, còn muốn các bác đi tìm kìa, điện thoại cho con thế nào cũng không thấy nhấc máy.” Bác dâu lớn Phương Mỹ Tú tiến tới, rất nhiệt tình nhận đồ trên tay Lệ Bắc Đình.
“Ngại quá, con không chú ý điện thoại, Bắc Đình công việc của anh ấy khá bận, dù là chủ nhật cũng không được rảnh rỗi, nên là con muốn đợi anh ấy làm xong việc mới tính, bác dâu hẳn là sẽ không để bụng chứ.”
Nụ cười của Thư Lan vẫn tươi như trước, không còn lạnh lùng với Phương Mỹ Tú.
Phương Mỹ Tú liền xua tay nói: “Làm gì có, hai đứa có thể đến là được, ông bà nội nhớ hai đứa, nhanh vào phòng đi, công việc bận rộn cũng là bình thường, dù sao cũng là công ty đứng đầu.”
Trong lòng Phương Mỹ Tú vốn nghĩ lần gọi điện trước đó Thư Lan hơi lạnh lùng với bà ta, muốn cô đến ăn cơm tối cũng không được, gần đây cũng không tìm Thư Dung đi chơi, còn có lần kia ở bệnh viện, thấy bộ dáng tức giận, Phương Mỹ Tú còn sợ về sau Thư Lan không để ý đến bà ta.
Hiện tại xem ra là mình nghĩ nhiều. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn bà ta đối tốt với Thư Lan bao nhiêu, làm sao có thể trở mặt trong chớp mắt.
Hai người đi vào trong, chào ông bà nội, sau khi chào hỏi, Thư Lan ngồi xuống cạnh Thư Chí Minh: “Ba, ba đến sớm vậy.”
“Trong nhà cũng không có việc gì, đến sớm một chút, Bắc Đình uống trà nào.”
Thư Chí Minh gọi Lệ Bắc Đình qua uống trà, bác cả và ông nội cũng ở đó, mấy người đàn ông ngồi một chỗ nói chuyện phiếm với nhau, Thư Lan cảm thấy không hứng thú, nên ra ngoài sân ngồi.
Không lâu sau, Thư Dung từ trên lầu đi xuống, nhưng không chủ động tiến tới chỗ Thư Lan, hai người mấy lần lớn tiếng cũng không vui vẻ gì, Thư Dung cũng còn giữ thể diện, không muốn cứ cấm đầu nhiệt tình với người không thích mình.
Nhưng Thư Dung không nghĩ tới, lần này Thư Lan lại chủ động qua chỗ cô ta: “Chị, gần đây trông chị tiều tụy nhiều quá, công ty quá bận rộn phải không?”
Thư Lan gần gũi mà khiến cho Thư Dung hơi sợ hãi, mấy lần trước đó, Thư Dung muốn thân thiết với Thư Lan, đều vấp phải trắc trở, hình như từ tháng 3 cái lần cô quay về từ trang viên, sau đó Thư Lan không còn thân thiện với cô ta.
Bình thường cũng không nói chuyện gì cả, thỉnh thoảng cô ta gửi một tin, rất lâu Thư Lan mới trả lời, không nói được hai câu lại im luôn, cô ta không muốn nhắn lại nữa.
Hai người ở công ty gặp nhau mấy lần cũng không chào hỏi, mỗi lần Thư Dung chủ động tìm Thư Lan, cũng thấy mặt cô lạnh nhạt, dần dà, Thư Dung không muốn chào hỏi Thư Lan, người trong công ty cũng hỏi có phải Thư Dung và Thư Lan không vừa ý nhau.
Thư Dung sao dám nói là cãi nhau với Thư Lan, cái này mà nói, truyền ra, truyền đến tai Thư Chí Minh, không biết được sẽ như thế nào đâu.
Dù sao bây giờ cô ta đang “ăn nhờ ở đậu”, Minh Châu Châu Báu không phải của nhà cô ta. Hiện tại còn là của nhà chú, cô ta không thể biểu hiện lộ liễu rằng mình không thích Thư Lan.
Nên khi Thư Lan bắt chuyện với cô ta, cô ta chỉ có thể vui vẻ đáp lại: “Đúng thế, gần đây chị thường xuyên tăng ca, công ty bận rộn một chút, đang làm kế hoạch mùa hạ, đã mấy đêm rồi không ngủ ngon giấc, haizzz, làm việc thực sự quá mệt, chị hâm mộ em thật đó.” Muốn làm thì đi, không muốn thì về, tư bản tùy hứng.
“Em có gì để hâm mộ đâu, gần đây em cũng phải lên công ty, có điều chị vẫn phải chú ý sức khỏe.”
Ánh mắt Thư Lan đảo quanh người Thư Dung, chú ý tới cổ tay cô ta mới có thêm một cái vòng tay, tựa như của nhãn hiệu mới nào đó, đắt tiền phết.
Cô vô ý mở lời: “A, cái vòng tay này của chị đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
Chỉ vài câu mà Thư Dung đã được Thư Lan dỗ dành, tưởng hai người đã thân thiết như xưa. Cô ta nghĩ chắc khoảng thời gian này Thư Lan đơn phương giận dỗi thôi, nghĩ tới sau này còn phải dựa vào Thư Lan, Thư Dung đành nuốt những chuyện trước đây mà gần gũi với Thư Lan.
“Cái này là bà nội cho chị, đẹp không? Bà nói ở tuổi này chị đeo nó sẽ đẹp lắm.”
Thư Dung hơi đắc ý khoe khoang với Thư Lan, từ nhỏ đến lớn ông bà nội cực kì tốt với cô ta là Thư Hạo, nhưng đối xử với Thư Lan thì bình thường.
Đây cũng là thứ duy nhất Thư Dung được thiên vị hơn Thư Lan, nên rất thích khoe khoang. Bởi vì những thứ khác, cô ta không khoe khoang được, mà sự cưng chiều của ông bà nội với cô ta thì Thư Lan lại không có được.
“Đẹp đó, đẹp thật sự, bà nội thật tốt với chị.” Thư Lan cười thổi phồng, cái vòng tay này chắc mấy vạn, đúng là xuống tiền được, nhưng bà nội ngay cả món quà mấy trăm cũng chưa từng mua cho cô.
“Đương nhiên, bà nội thích chị nhất, cái điện thoại này nữa cũng là bà nội mua cho chị, em xem đôi bông tai này là bà mua cho chị, lần trước bà nội dắt chị đi dạo phố, mua nhiều quần áo lắm.”
Thư Dung càng nói càng hăng say, quên đi lời dặn dò của Phương Mỹ Tú rằng không được nói những điều này với Thư Lan, ông bà nội đối tốt với cô ta, nhưng đừng có nói ra, đỡ phải để cho Thư Chí Minh biết ông bà nội bất công.
Nhưng Thư Dung vốn dĩ là người thích khoe khoang, ở trước mặt Thư Lan, ngoại trừ việc ông bà nội yêu thương cô ta, hình như cũng không có gì để khoe khoang.
Thư Lan có gia cảnh tốt, ba cô sắp xếp mọi chuyện vì cô. Bây giờ còn có người chồng tốt, đẹp trai lại nhiều tiền, bây giờ toàn bộ tập đoàn Lệ thị đều do Lệ Bắc Đình quản lý, về sau giá trị của Thư Lan càng cao hơn.
Vừa nghĩ tới những điều này, Thư Dung ghen tị không hết.
Cùng là chị em nhà họ Thư, vì sao hai người lại chênh lệch lớn như vậy?
Vậy nên hiếm khi có thể có cơ hội khoe khoang trước mặt Thư Lan, cô ta đương nhiên không bỏ qua, nhưng cô ta không nghĩ tới, chính mình khoe khoang nhất thời lại mang đến phiền phức.
Khi ấy Thư Lan không nói gì thêm, nịnh nọt vài câu, trong lòng lại so đo.
Đến khi ăn cơm, ông bà nội đối với Thư Lan và Lệ Bắc Đình cực kì nhiệt tình, muốn Thư Lan và Lệ Bắc Đình ngồi cạnh ông bà nội.
Tối nay vốn dĩ là muốn mời hai người họ đến ăn cơm, đặc biệt là muốn Lệ Bắc Đình đến, nên lúc này, Thư Dung cũng bị dạt sang một bên.
“Đây, Lan Lan ăn con tôm lớn này, trước kia không phải con thích ăn tôm nhất sao? Để bà nội lột ra cho con.” Bà nội gắp tôm vào bát, lột hết vỏ, sau đó lại đưa cho Thư Lan, hòa nhã biết bao.
Lệ Bắc Đình được nhắc nhở từ sớm, chứ thật sự không nhìn ra được gì.
Đối với sự lấy lòng của bà nội, Thư Lan vui vẻ đón lấy, giọng nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Con biết là bà nội tốt với con nhất mà.”
Bà nội cũng cười: “Chắc chắn rồi, con là cháu gái yêu của bà, bà chắc chắn tốt với con nhất.”
Trong lòng bà nội cũng có chút nghi ngờ, thường ngày không thấy Thư Lan làm nũng với bà.
Bà nội vẫn luôn không thể thích Thư Lan, thực ra cũng không phải không thích Thư Lan, là không thích mẹ của Thư Lan.
Bà nội ghét Hạ Châu còn trẻ đã qua đời, lại còn lấy mất hồn của con trai mình, tuổi còn trẻ vậy mà không tái hôn, sinh đứa con trai.
Cũng chỉ sinh ra đứa con gái là Thư Lan, con gái lại không thể nối dõi tông đường, có tác dụng gì chứ? Thà sinh đứa con trai còn hơn.
Nhưng Thư Chí Minh lại trì hoãn không chịu, đối với bà nội mười phần cố chấp, do đó bà ta không thích Thư Lan.
Vả lại từ nhỏ bà ta không nuôi Thư Lan, so sánh với Thư Dung và Thư Hạo thì tình cảm cũng không nhiều bằng.
Nhưng ai mà biết Thư Lan lại có may mắn như vậy, có thể trèo lên nhà họ Lệ, gả cho người chồng tốt.
Chênh lệch giữa nhà họ Thư và nhà họ Lệ cách biệt một trời, đại khái không ai từng nghĩ Thư Lan có thể gả cho Lệ Bắc Đình.
“Bà nội, bà tốt với con như thế, vậy món quà mà bà định tặng con khi nào mới đưa vậy?” Thư Lan cười khanh khách nhìn qua bà nội, trong mắt toàn là đòi hỏi.
Bà nội nghe nói thế, sửng sốt một chút: “Hả, quà gì?”
Bà cũng không nói chuẩn bị quà cho Thư Lan, sao lại chủ động đòi quà? Bà nội khinh thường trong lòng.
Nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, bà nội không thể nói thế, chỉ có thể thuận lời Thư Lan.
“Chính là cái đó đó, vòng tay chị đang đeo trên tay, con cực kỳ thích, chị nói bà nội mua cho chị, sao bà không mua cho con? Bà không phải nói con là bà thích con nhất, con là cháu yêu của bà sao?” Thư Lan tỏ vẻ vô tội nhìn bà nội, trên mặt có mấy phần mất mác, giống như bị người ta khi dễ.
Trong nhất thời, mọi người nghe những lời đó, lúng túng nắm chặt đũa trên tay.
Thư Chí Minh nhìn Thư Dung một chút, thấy chiếc vòng trên tay cô ta, Thư Chí Minh làm buôn bán châu báu, tất nhiên biết cái vòng đó không rẻ. Ban đầu ông còn tưởng Thư Dung tự mua, hay là anh chị dâu mua cho, không nghĩ đến là mẹ mua cho cô ta.
Không phải ba mẹ nói không dùng tiền sao? Sao có thể bỏ ra nhiều tiền vậy mua vòng tay cho Thư Dung.
Thư Dung cũng không nghĩ tới Thư Lan sẽ diễn màn kịch này, thấy mọi người đều nhìn vòng tay của mình, cô ta lúng túng muốn giấu cánh tay đi, nhưng lúc này có giấu cũng vô dụng, nên chỉ có thể cố nén kích động.
Cô ta cuối cùng đã hiểu, chẳng trách vừa nãy Thư Lan chủ động nói chuyện với cô ta, thì ra để moi tin từ cô ta, cô ta thật ngu, chẳng phòng bị gì, đều nói ra hết.
Lúc này người khó xử nhất không ai bằng là bà nội, nhưng bà cũng giỏi, sống đến từng tuổi này, hiển nhiên biết nên nói thế nào, lập tức lên tiếng cứu vãn: “Mua mua, chắc chắn mua cho con rồi, chẳng qua cái vòng đó có hơi to, bà đưa người ta sửa lại cho nhỏ, giờ vẫn chưa lấy về, nên bà mới chưa nói cho con biết, muốn khi cầm về rồi, bà kêu Dung Dung mang qua cho con, cho con bất ngờ.”
“Ra vậy, vậy con cảm ơn bà nội, con biết ngay bà nội tốt với con nhất.” Thư Lan cười tít mắt, dáng vẻ cực kỳ biết ơn, thực tế đang nhịn cười trong lòng.
“Đừng khách sao, con thích là được, bà còn sợ con không thích cơ.”
Bà nội nở nụ cười miễn cưỡng, cái vòng tay đó tốn hết mấy vạn, vì cho Thư Dung gần đây đi xem mắt, bà muốn trên người cô ta phải có chút trang sức quý giá, để dễ gả cho người có gia thế cao hơn.
Cho Thư Dung thì bà nguyện ý, nhưng nếu cho Thư Lan, bà không bằng lòng chút nào. Đây là tiền của bà, dùng mấy vạn tiêu lên người Thư Lan, bà ta không làm được.
Nhưng Thư Lan ngay trước mặt mọi người nói như vậy, nếu bà không cho, chẳng phải càng khó coi hơn, đến lúc đó Thư Chí Minh lại nói bà thiên vị Thư Dung, bà còn muốn Thư Chí Minh nuôi dưỡng, không thể quá rõ ràng, đành phải nhịn đau mua thêm một cái.
Haizzz, tim bà như rỉ máu.